← Quay lại trang sách

Chương 1812 Bệnh nhân

Người nằm trên giường là một ông lão ở tuổi xế chiều, dáng vẻ tiều tụyTrên tay ông lão cắm dây truyền dịch, trên mặt đội máy thở, nằm trên giường bệnh không nhúc nhích, giống như một thi thể vậy.

Có điều, bên cạnh giường bệnh còn đặt một dụng cụ đo nhịp tim, vẫn đang tích tích mà chuyển động nhịp nhàng, chứng minh người này vẫn còn sống.

Nhìn ông lão trên giường bệnh, trong mắt Đan Long lóe lên ánh sáng phức tạp.

Ông ta không nói gì, chỉ lẳng lặng ngồi lên ghế bên cạnh giường bệnh, yên lặng nhìn ông lão mà ngẩn người, dường như rơi vào một đoạn hồi ức nào đó.

Nhưng mà, ông ta vừa mới lâm vào hồi ức không bao lâu thì chợt nghe thấy cửa phòng có tiếng động.

⚝ ✽ ⚝

Đan Long hơi sững sờ, nhìn lại thì thấy có một người từ ngoài cửa xông vào, vừa mới tiến vào thì lập tức thần thần bí bí mà đóng cửa lại.

Ai vậy?

Đan Long bỗng nhiên kinh ngạc, chỉ có mấy người hầu thân cận của ông ta mới biết mật mã của cửa này, nhưng thời gian này, đám người hầu sẽ không đột nhiên tiến vào…

Việc này…

Đến khi người đàn ông lén lún tiến vào kia xoay người lại, Đan Long mới bỗng dưng trừng to mắt, suýt chút nữa ngã xuống đất.

Người lén lén lút lút này không phải người khác, chính là vị thám tử Trung quốc vừa mới bắt cóc mình hôm qua – Triệu Ngọc!!!

Hả… Hả!?

Đan Long cho dù nằm mơ cũng không thể ngờ được Triệu Ngọc đã tìm tới cửa nhanh như vậy! Mà lại… còn trực tiếp tiến vào cấm khu của ông ta!

Việc này…

“Suỵt… Suỵt suỵt…” Sau khi Triệu Ngọc nhìn thấy Đan Long, nhanh chóng dùng súng ngắn chĩa vào ông ta, nói nhỏ: “Ông tuyệt đối đừng kêu linh tinh nhé, nếu không, tôi sẽ không chỉ bắn vào tay ông thôi đâu!”

“Thế này…” Mặc dù Đan Long giật nảy mình, nhưng vẫn theo bản năng thò tay vào túi quần, ấn nút báo động trên điện thoại di động của mình.

Cái nút này đã được thiết kế đặc biệt, chỉ cần Đan Long nhấn giữ một con số trên điện thoại di động dài hơn năm giây thì cảnh báo lập tức sẽ được truyền tới hệ thống cảnh vệ.

Nhưng mà Đan Long không biết Triệu Ngọc đã sớm đề phòng ông ta, nên đã dùng thiết vị chặn tín hiệu để cắt tín hiệu trong căn phòng này.

“Ông được đấy ông già” Triệu Ngọc một tay cầm súng chĩa vào Đan Long, một tay lấy cái ghế, ngồi xuống trước mặt ông ta, căm giận nói: “Hôm nay làm ông đây bị lừa thảm rồi! Còn nói con rối nữa chứ, con rối cái đầu ông!”

“Anh… Anh…” Đan Long chỉ cho là cảnh báo của mình đã có tác dụng, lúc này bắt đầu kéo dài thời gian, lớn tiếng nói: “Anh đã vào đây bằng cách nào?”

“Suỵt…” Triệu Ngọc nhướng mày, đe dọa: “Tôi nói cho ông biết, súng ngắn đã được gắn ống giảm thanh rồi, nếu như ông còn nói chuyện lớn tiếng như vậy thì tôi sẽ thật sự nổ súng đấy!”

“Anh… ừm…” Đan Long bị dọa đến mức sắc mặt trắng bệch, không dám thở mạnh, đành phải hỏi một câu dạo đầu rất tầm thường: “Anh… Rốt cuộc anh muốn làm gì?”

“Hừ!” Triệu Ngọc hừ lạnh một tiếng, híp mắt nói: “Không phải tôi đã nói với ông rồi sao? Tôi chỉ có một mục đích, đó là điều tra rõ ràng chân tướng của vụ án Kuman Thong giết người, cho nên, hiện giờ… nên là thời điểm chân tướng được rõ ràng rồi nhỉ?”

“Hôm nay tôi đã phạm vào sai lầm đơn giản nhất” Triệu Ngọc lắc đầu thở dài: “Tôi nhìn thấy quỹ tích của ông khác biệt với quỹ tích của sát thủ vụ án Kuman Thong, cho nên đã loại bỏ mối nghi ngờ với ông!”

“Nhưng tôi lại không để ý đến một chuyện, mặc dù ông không phải là hung thủ nhưng chưa chắc ông đã không liên quan tới chuyện này!”

“Anh… Anh…” Đan Long kích động đến run rẩy môi, nói quanh co: “Tại sao anh lại cố chấp với vụ án này như vậy? Anh là người Trung Quốc, vụ án này liên quan gì tới anh chứ?”

“Đương nhiên là có rồi!” Triệu Ngọc vỗ ngực, đắc ý nói: “Tôi là thám tử, thiên chức của thám tử chính là điều tra vụ án! Hiện giờ tôi đang tiến quân vào sân khấu quốc tế, nếu như có thể phá được vụ án Kuman Thong giết người nổi tiếng lẫy lừng này thì về sau tôi sẽ rạng danh khắp chốn rồi, ông nói xem có đúng không?”

“Anh…”

Đan Long bối rối, hoàn toàn không thể tin được Triệu Ngọc chỉ vì một lý do ngớ ngẩn như thế.

“Được… Được rồi… Như vậy đi!” Đan Long dù sao cũng là nhân vật lớn từng gặp qua nhiều chuyện, ông ta trầm tư một chút, lập tức nói sang chuyện khác: “Cho dù anh vì mục đích gì, cuối cùng không phải cũng vì danh lợi và tài phú thôi sao!”

“Những thứ này… tôi đều có thể cho anh!”

“Như vậy đi, chúng ta nói chuyện đàng hoàng…” Đan Long vội vàng khuyên giải nói: “Anh đưa ra điều kiện, xem liệu chúng ta có thể nào dùng biện pháp tốt hơn để giải quyết chuyện này hay không?”

“Anh muốn quyền lợi, hay là muốn tiền tài, hay là người đẹp, tôi đều có thể thỏa mãn anh!”

“Tôi… Tôi có trang viên ở Malaysia, có hải đảo ở Indonesia, nếu như anh đồng ý, hiện giờ tôi đều có thể tặng những thứ đó cho anh!”

“Thôi quên đi!” Triệu Ngọc dứt khoát lắc đầu nói: “Tôi còn muốn sống thêm mấy năm nữa! Ông thật sự quá độc ác, khống chế gia đình của người ta còn chưa tính!”

“Hiện giờ người ta đã chết rồi, ông không nghĩ tới việc bồi thường mà ngược lại còn muốn giết người diệt khẩu, lòng của ông thật sự quá ác độc!”

“Hả!?” Đan Long bỗng dưng giật mình, lúc này mới ý thức được Triệu Ngọc đã nghe lén cuộc nói chuyện vừa rồi của mình, lúc này bị dọa đến mặt không còn một giọt máu, giọng nói lạc đi: “Anh… rốt cuộc anh muốn thế nào?”

“Tôi thật sự không muốn nhắc lại một lần nữa, tôi chỉ cần chân tướng” Triệu Ngọc khoát tay nói: “Chỉ cần ông nói cho tôi biết chân tướng của vụ án Kuman Thong, tôi cam đoan sẽ không quấy rối ông nữa!”

“Anh…” Triệu Ngọc vừa nhắc tới mấy chữ Kuman Thong, Đan Long liền không tự chủ được mà nhìn sang ông lão trên giường một cái.

“Ồ…” Triệu Ngọc ngầm hiểu, lúc này chỉ vào ông lão nói: “Đan Long đại nhân, nếu như tôi không đoán sai, vị này mới là chính chủ đúng không?”

“Chẳng lẽ, ông ta chính là… sát thủ của vụ án Kuman Thong nổi tiếng lẫy lừng, vang danh khắp Đông Nam Á!!?”

Không khí trong phòng lập tức ngưng lại, Đan Long kinh ngạc không nói nên lời.

“Không thể nào?” Triệu Ngọc lập tức càng thêm hưng phấn, trừng to mắt nói: “Tôi bị dọa đến phát sợ rồi đấy, tôi thật sự… đoán trúng à!?”

“Gặp quỷ rồi!”

Đan Long cuối cùng cũng phát hiện ra cảnh báo trước đó mà mình phát ra không thành công, lâu như vậy rồi mà bên ngoài vẫn không có một chút động tĩnh nào.

“Ông ta là ai vậy?” Triệu Ngọc chỉ vào ông lão, nói: “Cha ông à? Ông ta bị làm sao vậy? Mắc phải bệnh gì à? Có phải là Kuman Thong tạo nghiệt không?”

Triệu Ngọc nói cực kỳ khó nghe, mặt Đan Long lúc trắng lúc xanh.

Tới bây giờ, Đan Long đã hoàn toàn tuyệt vọng, ánh mắt nhìn về phía Triệu Ngọc ngoại trừ sợ hãi cũng chỉ còn sợ hãi…

“Đan Long đại nhân” Triệu Ngọc lấy điện thoại di động của mình ra, nghiêm túc nói: “Tôi lấy danh dự của bản thân ra cam đoan, tôi thật sự chỉ muốn biết chân tướng, cái gì mà nâng cao tên tuổi, rạng danh khắp chốn đó, đều là thuận miệng nói lung tung thôi!”

“Ông xem, trên người của tôi không có máy nghe trộm, không có máy ghi âm…” Triệu Ngọc mở túi của mình ra: “Ông xem thế này có được hay không, chỉ cần ông nói ra chân tướng cho tôi biết, tôi cam đoan sẽ biến mất trước mặt ông, sau này cũng sẽ không tiếp tục quấy nhiễu ông nữa, ông thấy có được không?”

“Anh…” Đan Long im lặng, nhưng từ ánh mắt có thể thấy được, ông ta vốn dĩ không tin tưởng Triệu Ngọc.

“Tại sao ông vẫn không hiểu chứ?” Triệu Ngọc nói: “Nơi này là nhà của ông, cho dù ông có nói chân tướng cho tôi biết, cho dù ông lão này thật sự là sát thủ Kuman Thong thì tôi có thể làm gì chứ?”

“Chẳng lẽ… Ông cho là tôi có thể bắt giữ ông và ông lão này, sau đó đưa lên cơ quan cảnh sát, thẩm vấn hai người sao?”

“Cái này…” Đan Long nhìn Triệu Ngọc, ánh mắt lộ ra vẻ đau khổ, nghiền ngẫm hồi lâu mới cầu khẩn Triệu Ngọc: “Tôi van xin anh, xin anh đừng đuổi theo chuyện này không buông như vậy có được không?”

“Anh vốn dĩ không biết chuyện này quan trọng đến như thế nào!”

“Nếu như hôm nay tôi nói ra thì toàn bộ Mahazaya sẽ lại lâm vào chiến loạn một lần nữa, trăm họ lầm than, thành quả mà phái Cách tân chúng tôi cố gắng nhiều năm như vậy có thể bị hủy hoạt chỉ trong chốc lát!”

“Ồ… Nghiêm trọng đến vậy à!” Triệu Ngọc cười nhạt một tiếng, nâng họng súng lên nói: “Vậy thì tôi càng muốn nghe thử xem!”