← Quay lại trang sách

Chương 1814 Dự cảm trở thành sự thật

“Nói cách khác…” Triệu Ngọc không nhịn được mở miệng nói: “Người tình nghi trọng điểm đó… Chính là lãnh tụ đại nhân của các ông?”“Đúng vậy” Đan Long thừa nhận nói: “Ngay lúc đó, Cục trưởng Cục An ninh, cũng chính là Trưởng phòng Tình báo đương nhiệm Mabiu là người đầu tiên phát hiện ra vấn đề!”

“Ông ta phái người đi điều tra chiếc xe tình nghi đó, lại phát hiện ra chiếc xe đó có quan hệ trực tiếp với đại biểu Marij chúng tôi, cho nên… Ông ta không còn dám tra xét tiếp nữa, nhanh chóng tìm tôi để thương lượng!”

“Mới đầu, tôi cũng không quá coi trọng, bởi vì tôi cho rằng có thể đại biểu Marij có liên quan tới chiếc xe đó, nhưng ông ta tuyệt đối không thể là sát thủ của vụ án Kuman Thong!”

“Cho nên… Động tác của tôi có chậm một chút, ai ngờ, ngay tại thời điểm mấu chốt lại xảy ra vấn đề!” Đan Long nói: “Lúc ấy, chuyên gia Thái Lan phụ trách vụ án này là Thích Khôn, không hiểu sao cũng điều tra được manh mối này, bắt đầu âm thầm điều tra đại biểu Marij…”

“Lúc ấy tôi mới ý thức được sự việc nghiêm trọng, liền nhanh chóng liên hệ với Mabiu và phiên dịch viên của Thích Khôn là Marian, cùng nhau che giấu chuyện này!”

“Nói thật, mãi cho đến lúc đó, chúng tôi vẫn không nghĩ quá nhiều, chỉ cho rằng đây là một sự hiểu lầm” Đan Long nói: “Bởi vì lúc ấy đang ở trong thời khắc mấu chốt của cuộc tuyển cử dân chủ, chúng tôi không dám có bất cứ tin tức trái chiều nào về đại biểu Marij, cho nên đã cho Thích Khôn phí bịt miệng, để ông ta từ bỏ việc điều tra”

“Thích Khôn thì rất thẳng thắn, ông ta nhận lời đề nghị của chúng tôi, sau đó cùng Mabiu ngụy tạo một tập tư liệu về người tình nghi mới, cứ thế xóa đi mối nghi ngờ về Marij!”

“Thế là cuối cùng, cuộc điều tra vụ án Kuman Thong bị tuyên bố thất bại, không giải quyết được gì…” Đan Long thở dốc một hơi, tiếp tục nói: “Sau đó, tất cả đều trở về vòng quay của nó. Marij thuận lợi được tuyển vào nghị viện cấp cao của quốc gia, giúp phái cách tân chính thức được tiến vào võ đài chính trị tại Mahazaya!”

“Ồ? Đơn giản như vậy sao?” Triệu Ngọc nhíu mày hỏi: “Các ông không nói chuyện này với Marij à? Các ông làm sao biết được ông ta chính là sát thủ thực sự của vụ án Kuman Thong?”

“Đó là chuyện sau này…” Đan Long nhớ lại nói: “Mới đầu, đương nhiên là chúng tôi không dám đem chuyện này làm rõ với ông ta! Lúc ấy chúng tôi chỉ cho rằng đây là sự hiểu lầm, hoặc là đại biểu đại nhân có quan hệ nào đó với sát thủ vụ án Kuman Thong!”

“Cho nên, làm sao chúng tôi có thể nói thẳng với ông ta chứ? Lỡ như thật sự có liên quan thì coi như tất cả chúng tôi đều bị phiền phức quấn thân rồi…”

“Có điều, thế sự khó liệu…” Đan Long cảm khái lắc đầu nói: “Sau sự kiện ấy chưa được một năm, đại biểu Marij đã gặp vấn đề về sức khỏe, ông ta mắc phải một bệnh hiếm thấy gọi là rối loạn thần kinh vận động!”

“Loại bệnh này chính là xơ cứng teo cơ một bên*, nhưng mà tình hình của đại biểu Marij còn nghiêm trọng hơn cả xơ cứng teo cơ một bên, bệnh tình chuyển biến xấu rất nhanh, sau khi ở đây chưa tới một năm, cơ thể của ông ta bắt đầu héo rút, không thể khống thế thân thể, ý thức cũng dần dần mơ hồ, cuối cùng chỉ có thể nằm tê liệt trên giường!”

* Xơ cứng teo cơ một bên: Tên khoa học là Amyotrophic lateral sclerosis (ALS), còn gọi là bệnh nơron vận động (MND) hay bệnh Lou Gehrig, là một căn bệnh riêng biệt gây ra cái chết của các nơron điều khiển cơ xương. Đây cũng là bệnh mà nhà vật lý học lý thuyết Stephen Hawking mắc phải.

“Tôi không biết anh đã từng nghe nói đến năm đó ở Đông Nam Á đã phát động một cuộc chiến chống lại thuốc phiện quy mô lớn không? Mahazaya chúng tôi được xưng là Tam Giác Vàng trên biển nên đã trở thành mục tiêu công kích!”

“Chính phủ muốn chỉnh đốn và cải cách lại, nhưng gặp phải sự chống lại mạnh mẽ của băng đảng buôn thuốc phiện, trong nước lập tức bạo phát đấu tranh vũ trang, tình hình cực kỳ nghiêm trọng”

“Vào lúc đó, trong cuộc họp nội bộ của phái cách tân chúng tôi, chúng tôi không dám tuyên bố tin tức đại biểu Marij bị bệnh nặng ra ngoài, đề phòng thế lực thù địch thừa cơ gây rối!”

“Thế nhưng Marij đã không thể tham gia bất cứ hoạt động công chúng nào, nếu như lâu không lộ diện thì tất nhiên sẽ gây nên mối nghi kỵ cho thế lực thù địch”

“Cho nên, trải qua thương thảo cấp cao, cuối cùng chúng tôi cũng nghĩ tới biện pháp giả chết, dứt khoát công bố tin Marij đã chết, sau đó cử hành tang lễ!”

“Mượn nhờ tin tức Marij chết, cuối cùng tôi cũng bị đẩy lên sân, trở thành đại biểu tân nhiệm của phái cách tân”

“Thế là chúng tôi lợi dụng sức ảnh hưởng của Marij mà tiến hành lăng xê, tranh thủ sự đồng tình của công chúng, từ đó đặt nền tảng công chúng vững chắc…”

“Phù…” Nói đến đây, Đan Long thở dốc một hơi, chỉ vào phòng và nói: “Căn biệt thự này chính là nơi mà đại biểu Marij đã từng ở!”

“Sau khi lên đài, ngoài việc thuận lợi tiếp nhận quyền lợi của ông ta, tôi còn tiếp nhận cả ngôi biệt thự này. Tôi cải tạo gian phòng này, phái nhân viên y tế tốt nhất, đặt mua thiết bị chữa bệnh tốt nhất để duy trì sinh mạng của Marij!”

“Cho dù thế nào đi nữa thì ông ta vẫn là lãnh tụ của chúng tôi, không có ông ta thì không có chúng tôi hôm nay!”

“Thế nhưng, điều khiến tôi không nghĩ tới chính là sau khi vào ở không bao lâu, tôi liền phát hiện ra một gian mật thất ở dưới lòng đất!” Đan Long bỗng nhiên biến sắc, giọng nói cực kỳ nghiêm trọng: “Lúc ấy, vừa nhìn thấy căn mật thất này, tôi đã có dự cảm không lành”

“Cho nên, tôi không tìm người khác, chỉ tìm mấy người Tô Khôn, Mabiu cùng với Marian tới, để bọn họ cùng nhau cạy mở cửa sắt của mật thất!”

“Kết quả, đồ vật bên trong cuối cùng cũng chứng minh cho sự lo lắng của tôi, ở trong đó có cất giấu tư liệu thông tin của rất nhiều người, bên trong tủ đựng có dây leo núi cùng với một vài ống chích, còn có các loại mặt nạ Kuman Thong kinh khủng…”

Triệu Ngọc lắng nghe, khi nghe tới đây, hắn lập tức nín thở, sợ bỏ lỡ một chữ.

“Chúng tôi tra xét qua tư liệu một lượt, phát hiện ra những tài liệu này đều viết về những người bị hại trong vụ án Kuman Thong!” Đan Long tiếp tục nói: “Khi đó, chúng tôi đều bị dọa sợ!”

“Có nằm mơ cũng không ngờ được đại biểu Marij của chúng tôi, nhân vật số một của phái cách tân, vị lãnh tụ nhận được sự yêu mến của nhân dân lại chính là sát thủ của vụ án Kuman Thong nổi tiếng!!!”

“Anh không tưởng tượng được chúng tôi đã sốc đến thế nào đâu…”

“Đương nhiên, chúng tôi cũng cẩn thận, vì đề phòng lỡ như, chúng tôi vẫn âm thầm điều tra” Đan Long nói: “Kết quả, chúng tôi phát hiện ra thời gian và thời điểm xảy ra vụ án Kuman Thong hoàn toàn trùng khớp với quỹ tích sinh hoạt của đại biểu Marij, từ đó, chúng tôi mới xác định được Marij chính là sát thủ của vụ án Kuman Thong!”

“Chỉ là có điều, mặc dù chúng tôi tiến hành điều tra nhưng đến nay vẫn chưa biết tại sao đại biểu Marij lại làm như vậy?”

“Trong gian mật thất đó, chúng tôi không tìm được ghi chép hay nhật ký nào, cho nên vẫn không biết được nguyên nhân giết người và quá trình chi tiết!”

“Ừm…” Triệu Ngọc suy nghĩ rồi hỏi: “Vậy… Những vật kia giờ có còn nữa không? Có còn ở trong mật thất nữa không?”

“Đương nhiên là tiêu hủy rồi!” Đan Long nói: “Bây giờ chắc anh đã hiểu rõ vụ án này ảnh hưởng đến Mahazaya chúng tôi lớn tới mức nào rồi chứ?”

Triệu Ngọc nhìn Đan Long một cái, nhưng không nói gì.

“Bây giờ đã không giống ngày xưa rồi” Đan Long tiếp tục nói: “Phái cách tân chúng tôi vất vả lắm mới đẩy ngã được chính quyền cũ, tiêu diệt toàn bộ những trùm buôn thuốc phiện, để nhân dân Mahazaya nhận được sự bình yên ngắn ngủi!”

“Nếu như có người biết lãnh tụ Marij của phái cách tân chúng tôi lại là sát thủ của vụ án Kuman Thong thì hậu quả sẽ nghiêm trọng đến mức nào chứ?”

“Nếu như bọn họ biết được rằng Marij vẫn chưa chết, vậy thì không khác gì một trận tai nạn ập xuống!”

“Tôi cầu xin anh…” Đan Long cầu khẩn nói: “Coi như là vì hàng triệu nhân dân Mahazaya, tôi cầu xin anh hãy giúp tôi giữ lấy bí mật này!”

“Nếu như tin tức này bị truyền ra ngoài, vậy thì trong nước lập tức sẽ xảy ra một cuộc chiến tranh mới, đến lúc đó sẽ lại nhà tan cửa nát, Mahazaya vĩnh viễn sẽ không có ngày yên bình, người dân vô tội mà…”

“…” Nghe đến đây, Triệu Ngọc vẫn mang vẻ mặt lạnh lùng, hắn nghiêm túc nói: “Đại biểu Đan Long, hình như chúng ta còn chưa kể xong chuyện mà?”

“Chờ đến khi ông kể xong tất cả mọi chuyện, lúc đó tôi quyết định cũng chưa muộn…”