Chương 1817 Ông ta là ai?
“Anh… Anh có ý gì…” Đan Long trừng to mắt, vô tội giải thích: “Anh muốn biết chuyện gì, tôi đã nói hết tất cả cho anh nghe rồi! Lời tôi nói đều là sự thật, anh…”Chát…
Cùng với tiếng tát thanh thúy vang lên, Đan Long bị tát ngã xuống đất, khóe miệng chảy máu…
“Ư…” Đan Long bụm mặt, hoảng sợ nhìn bàn tay của Triệu Ngọc: “Anh… Anh còn muốn biết gì nữa?”
Chát…
Triệu Ngọc không nói chuyện, cái tát thứ hai lại giáng xuống.
Lần này, Đan Long kịp phản ứng lại, vừa dùng tay vừa đỡ vừa né tránh, Triệu Ngọc chỉ tát xượt qua chứ không đánh thật.
“Hả?” Triệu Ngọc nhếch miệng: “Ông còn dám né à, thật sự là chán sống rồi!”
Nói xong, Triệu Ngọc túm chặt tóc của ông ta, bốp một tiếng, đập đầu ông ta vào mép giường bệnh bằng kim loại…
“Á!” Đan Long hét thảm một tiếng, trán đã u lên một cục lớn.
Triệu Ngọc kéo ông ta lên, tay trái thuận thế giáng một cái tát thật mạnh vào mặt Đan Long!
Bốp…
Á! Đan Long bị đánh đến đầu óc quay cuồng, giống như con thoi quay đến khi cơ thể ngã xuống đất.
Chờ đến khi nhìn lại mặt ông ta, đã là miệng mũi túa máu, sưng đỏ khó coi…
“Ô… Ô ô…” Đan Long che lấy gương mặt của mình, hoảng sợ giãy giụa trên mặt đất, run rẩy tuyệt vọng khóc lóc nói: “Anh… Anh rốt cuộc muốn làm gì? Làm gì? Ai u… A…”
Triệu Ngọc đi lên ầm ầm đạp thêm vài phát, Đan Long rên rỉ, nghe thôi cũng thấy đau…
Cuối cùng, chờ đến khi Triệu Ngọc đạp đủ rồi, lúc này mới quơ lấy cổ áo Đan Long, giống như xách chó, kéo ông ta tới bên cạnh giường bệnh, sau đó chỉ vào ông lão trên giường bệnh hỏi ông ta: “Tôi cho ông thêm một cơ hội nữa” Triệu Ngọc lạnh lùng nói: “Bây giờ ông nói cho tôi biết, hung thủ vụ án Kuman Thong giết người nổi tiếng lẫy lừng này… Rốt cuộc là ai!!?”
“Hả?” Nghe thấy câu hỏi của Triệu ngọc, Đan Long đột nhiên lúng túng.
“Đại biểu đại nhân, là do ông ép tôi, tôi vốn cho rằng với loại nhân vật cao cấp như ông, chúng ta có thể bình tĩnh giải quyết những vấn đề này.
“Thế nhưng không ngờ rằng, ông vẫn muốn khiêu chiến ranh giới cuối cùng của tôi, để tôi đánh ông như mấy tên du côn lưu manh! Được rồi, nói nhanh lên đi!” Triệu Ngọc chỉ vào bệnh nhân: “Rốt cuộc ông ta là ai?”
“Ma… Marij…” Đan Long lau vết máu ở khóe miệng nói: “Tôi đã nói với anh rồi, ông ta là đại biểu tiền nhiệm của phái cách tân!”
“Ha… Ha ha ha…” Triệu Ngọc cười tà dị, hắn nắm lấy đầu Đan Long, hung ác nói: “Có thể ông không biết, Triệu Ngọc tôi còn có một biệt danh khác?”
“Biệt… Biệt danh?”
“Ông đây là cuồng thám nổi tiếng” Triệu Ngọc nói: “Thủ đoạn nhỏ của ông, lừa gạt tôi được một lần, nhưng không thể lừa gạt tôi lần thứ hai đâu! Tôi thừa nhận, ông thật biết dựng chuyện! Nếu như ông đi làm biên kịch, thì sẽ có một chỗ đứng ở Hollywood đó… Cách nói con rối của ông hôm nay đã để tôi bị mắc lừa”
“Nhưng mà… Ông không thể nào dựng chuyện mãi như vậy được!” Triệu Ngọc chỉ vào bệnh nhân trên giường bệnh nói: “Ông coi tôi là độc giả của ông à?”
“Tôi…” Đan Long vô tội nói: “Tôi biên cái gì chứ? Lời tôi nói đều là sự thật!”
“Còn giả vờ…”
Triệu Ngọc giơ bàn tay lên giả bộ đánh, Đan Long bị dọa đến mức nhanh chóng che mặt, toàn thân run rẩy.
Nhưng Triệu Ngọc không đánh, bởi vì hắn biết mình mạnh tay làm ông ta sợ quá thì không tốt.
“Được rồi” Triệu Ngọc túm lấy Đan Long, nhìn ông ta chằm chằm, nói: “Ông thật sự cho rằng trước đó tôi không chuẩn bị gì sao? Ông cho rằng tôi không hiểu về lịch sử Mahazaya của các người, cho nên muốn nói dối để qua mặt tôi sao?”
“Anh… A…” Sắc mặt Đan Long vô cùng khó coi.
“Vừa rồi tôi đang giả vờ đấy, tôi biết đại biểu Marij là ai, tôi cũng từng đọc tin tức về ông ta, tôi biết ông ta là vị lãnh đạo dân tộc được người Mahazaya các người yêu mến, bất hạnh qua đời vào một năm trước rồi!”
“Hừ… Xơ cứng teo cơ một bên…” Triệu Ngọc nhìn người già trên giường bệnh: “Người này quả thực là bị xơ cứng teo cơ một bên, người này cũng đúng là hung thủ của vụ án Kuman Thong giết người nổi tiếng! Nhưng người này, không thể nào chính là đại biểu Marij của các người!”
“Anh…” Mặt Đan Long tỏ vẻ sợ hãi, nhưng vẫn kiên trì ngụy biện nói: “Người này chính là đại biểu Marij!”
“Hừ!” Triệu Ngọc trừng mắt nhìn Đan Long, hung hăng nói: “Nếu không phải ông yếu đuối, tôi sợ đánh chết ông, thì bây giờ ông tuyệt đối không có dáng vẻ hạnh phúc đó đâu…”
Một câu nói lập tức khiến cho Đan Long ngậm miệng lại.
“Tôi đã điều tra tư liệu về đại biểu Marij” Triệu Ngọc nói: “Người này vốn không thể nào là hung thủ của vụ án Kuman Thong giết người gì đó! Đan Long à, ông muốn biết nguyên nhân không?”
“…” Đan Long mắt thấy lời nói dối bị người khác vạch trần, nhất thời giống như khí cầu bị xẹp, cúi đầu thấp xuống.
“Ừm…” Triệu Ngọc suy nghĩ: “Nói trước về ba điểm!”
“Thứ nhất, hung thủ của vụ án Kuman Thong giết người bởi vì dùng dây thừng để giết người, cho nên chiều cao mà chính phủ phác hoạ ít nhất cũng khoảng từ một mét bảy đến một mét tám!”
“Mà chiều cao của đại biểu Marij là một mét sáu lăm;”
“Thứ hai, quỹ tích hành động của đại biểu Marij không trùng khớp với hung thủ của vụ án Kuman Thong giết người”
“Không nói đến những hành trình nhỏ, chỉ nói đến năm 2015, bởi vì đại biểu Marij từng ở trong nhà tù Mahazaya 11 tháng, mà trong năm đó, hai vụ án giết người Kuman Thong giết người liên tiếp xảy ra ở Malaysia”
“Cho nên đây là một bằng chứng vô cùng rõ ràng;”
“Ngoài ra còn điểm thứ ba, đại biểu Marij mắc bệnh suyễn, sức khỏe vẫn luôn không được tốt, điều này vốn không phù hợp điều kiện là một sát thủ hàng loạt”
“Ừm… Hay là… Bổ sung thêm một điểm nữa?” Triệu Ngọc lại nói: “Vào thời điểm vụ án Kuman Thong giết người cuối cùng xảy ra tại Mahazaya, đại biểu Marij đang ở Quỳnh Châu nước chúng tôi tham gia diễn đàn châu Á, ông nói xem, làm sao ông ta có thể gây án giết người chứ?”
“…” Nghe phân tích của Triệu Ngọc, Đan Long đã tuyệt vọng ngã xuống mặt đất.
“Hiện tại có thể nói rồi chứ?” Triệu Ngọc lại chỉ vào bệnh nhân một lần nữa: “Rốt cuộc hung thủ của vụ án Kuman Thong giết người là thần thánh phương nào? Tôi đoán… Quan hệ giữa ông và ông ta chắc là rất thân nhỉ?”
“Bằng không, ông sẽ không đối xử với ông ta như vậy…”
“…” Đan Long câm nín, rơi vào trạng thái tuyệt vọng.
“Nếu như… Hung thủ thực sự của vụ án Kuman Thong giết người vốn không phải là đại biểu Marij, mà là người thân của ông…” Triệu Ngọc cười lạnh: “Vậy thì… có nghĩa là tất cả mọi chuyện đều được bắt nguồn từ chiến tranh của cá nhân ông rồi!”
“Cho nên ông đừng nhắc về người dân của ông với tôi!” Triệu Ngọc xị mặt, thẳng thắn nói: “Loại tiểu nhân không màng tính mạng con người, ích kỷ như ông vốn không xứng làm đại biểu của người dân!”
“Ông hung ác tàn bạo, vì muốn khống chế Marian và Thích Khôn mà ông bắt cóc người nhà của bọn họ, hiện tại bọn họ đã chết rồi, ông chẳng những không đưa trợ cấp mà còn nhổ cỏ tận gốc! Kẻ như ông nên xuống địa ngục được rồi, ông thậm chí còn ghê tởm hơn cả hung thủ Kuman Thong giết người này nữa!!!”
“A… A…” Đột nhiên, Đan Long điên cuồng quát to một tiếng, bỗng dưng ngồi thẳng lên, bổ nhào về phía Triệu Ngọc: “Hôm nay tôi… Liều mạng với anh! A a…”