Chương 1818 Không thể cứu vãn
Triệu Ngọc nói quả không sai, bởi vì trước đó ở tòa nhà Quốc hội đã bị lừa một phen, cho nên lần này hắn đã thông minh hơn, trong khi Đan Long đang giải thích tình tiết vụ án, hắn âm thầm sử dụng công cụ tìm kiếm tàng hình, tìm kiếm thông tin liên quan đến MarijMặc dù bản thân Marij đúng thật là nhân vật lãnh đạo của Mahazaya, nhưng thông qua phân tích dữ liệu, Triệu Ngọc vẫn nhanh chóng loại bỏ sự nghi ngờ về ông ta, vạch trần lời nói dối của Đan Long.
Phịch…
Giờ phút này, thấy Đan Long điên cuồng ào tới, Triệu Ngọc không hề móc súng, chỉ đánh một quyền, khiến cho Đan Long xây xẩm mặt mày, răng bay tứ tung, ngã bịch xuống đất…
A… A…
Vị đại biểu đại nhân ngày thường sống an nhàn sung sướng, sao chịu nổi cú đánh nặng nề như vậy, nhất thời nằm rạp xuống đất, đau đến mức kêu rên rỉ…
Triệu Ngọc là người trong nghề đánh nhau, lúc này duỗi chân ra, vừa đúng lúc giẫm lên bàn tay bị thương của Đan Long.
Á!!!
Lần này, Đan Long càng đau đớn đến chết đi sống lại, ông ta dùng một tay khác đẩy Triệu Ngọc ra, nhưng vốn dĩ không đẩy được.
Triệu Ngọc hung ác hơn, đổi sang mắt cá chân…
“A…” Đan Long đau đến điên cuồng kêu lên, sắp ngất đi, ông ta đau đến mức thực sự không chịu nổi nữa, lúc này mới vỗ xuống mặt đất nói: “Nói, nói, tôi nói, tôi nói… Người này không phải là Marij… A…”
Nhìn thấy Đan Long chịu khai ra, Triệu Ngọc lúc này mới dừng lại, nhưng vẫn giẫm lên bàn tay của ông ta hỏi: “Vậy… Ông ta rốt cuộc là ai!?”
“Anh… Anh tôi!” Đan Long tuyệt vọng bất lực nói: “Tất Khôn, tên của ông ta là Tất Khôn…”
“Ồ…” Lúc này Triệu Ngọc mới thu chân lại, nhìn bệnh nhân trên giường nói: “Hóa ra là anh của ông! Tuổi tác cũng không nhỏ, ngay từ đầu, tôi còn tưởng rằng là cha của ông đó!”
“Phù… Phù…” Đan Long vịn mép giường bò lên, bàn tay sắp bị giẫm thành tấm phẳng, vô cùng thê thảm.
“Anh của ông chính là hung thủ của vụ án Kuman Thong giết người nổi tiếng, thế này thì… thú vị đây…” Triệu Ngọc lắc đầu cảm thán, không biết nên đánh giá như thế nào?
“Mặc dù… Mặc dù là anh tôi…” Đan Long nuốt nước bọt nói với Triệu Ngọc: “Nhưng mà, nếu như sự thật lan truyền ra ngoài, không chỉ địa vị của tôi sụp đổ mà toàn bộ phái cách tân chúng tôi đều xong đời!”
“Anh Triệu Ngọc, tôi cầu xin anh, buông tha cho chúng tôi lần này đi!” Đan Long cầu khẩn nói: “Anh tôi đúng là đã giết rất nhiều người, nhưng mà… Những người kia đều không phải là người tốt, bọn họ tâm địa độc ác, lợi dụng Kuman Thong để hại người, rất ghê tởm…”
“Tôi cầu xin anh…” Đan Long quỳ xuống trước mặt Triệu Ngọc: “Xã hội hiện nay, chỉ có phái cách tân chúng tôi mới có thể cứu vớt được Mahazaya, cầu xin anh hãy nghĩ tới hàng triệu người dân đáng thương, tha cho chúng tôi đi!”
“Cầu xin anh!”
Nói đến đây, Đan Long chắp tay trước ngực, dập đầu với Triệu Ngọc.
“Từ từ đã…” Triệu Ngọc nhanh chóng dùng chân ngăn cản ông ta: “Ông đường đường là đại biểu đại nhân, tôi không nhận nổi cái lạy này đâu! Hiện giờ, tôi chỉ muốn biết rốt cuộc anh của ông có lai lịch gì? Tại sao ông ta lại giết nhiều người như vậy?”
“Ừm…” Đan Long ngẩng đầu lên, trước tiên nhìn Triệu Ngọc, rồi lại nhìn bệnh nhân trên giường bệnh, lúc này mới ủ rũ cúi đầu nói: “Anh tôi làm như vậy… Cũng là… Cũng là có nguyên nhân! Chỉ tiếc là tôi biết được quá muộn, nếu như tôi phát hiện ra sớm hơn một chút thì có lẽ sự tình sau đó đã không đến nỗi nghiêm trọng như vậy…”
“Ừm…” Triệu Ngọc khoanh tay lại, bày ra tư thế sẵn lòng lắng nghe.
“Chuyện này phải bắt đầu kể lại lúc chúng tôi còn trẻ…” Đan Long bắt đầu rủ rỉ kể lại: “Anh biết đó, nhà chúng tôi trước kia là quý tộc ở Mahazaya.
Năm ấy, cha tôi thân là chủ tịch của thượng nghị viện, nếu như không phải sự việc đó, thì ông đã sớm có thể trở thành lãnh đạo của Mahazaya!”
“Nếu như năm ấy cha tôi tranh cử thành công, vậy thì Mahazaya hiện giờ cũng sẽ không thay đổi đến như vậy, nhất định sẽ cho người dân một cuộc sống tốt”
“Vậy…” Triệu Ngọc hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Trong thời gian tranh cử, cha tôi bỗng nhiên bị bệnh…” Đan Long nói: “Bệnh đó đặc biệt kỳ lạ, mỗi ngày cha tôi đều buồn ngủ, choáng váng hoa mắt, nhưng lại không tìm được nguyên nhân bệnh!”
“Vì thế, anh tôi đã từng dẫn ông đi khám bác sĩ ở Manila, nhưng bác sĩ chỉ nói là bạch cầu không bình thường, nghi ngờ là chứng viêm, nhưng kỳ lạ chính là ông đã làm nhiều xét nghiệm như vậy, nhưng lại không tìm ra được nguyên nhân…”
“Lúc ấy, dường như anh tôi đã thử qua tất cả biện pháp, như tìm ông đồng, cầu phật, vv… Cuối cùng, cha tôi cũng đã khỏe lại, nhưng trạng thái tinh thần lại chịu ảnh hưởng rất lớn, không thể tham gia tranh cử!”
“Cha không trúng tuyển, đối với gia đình chúng tôi mà nói thì không khác gì một trận địa chấn, không chỉ ảnh hưởng đến những lợi ích có thể nhìn thấy trước mắt. Bởi vì cha bị thất thế, có rất nhiều thế lực trước kia phụ thuộc vào cha đều bỏ ông, không đến vài năm, gia đình chúng tôi liền từ huy hoàng mà xuống dốc”
“Công việc bị cướp, bị xa lánh, thậm chí còn bị nhóm buôn bán ma túy đe dọa và uy hiếp, cho dù cha và anh tôi cố gắng cứu vãn thế nào, nhưng cuối cùng vẫn không thể cứu vãn được, đến cuối cùng chúng tôi không thể ở lại Mahazaya được nữa, chỉ có thể lựa chọn lưu lạc ở nước ngoài.
“Mà trong khoảng thời gian chúng tôi lưu lạc chạy trốn, cha tôi bi phẫn đan xen, bị bệnh không thể dậy nổi, không bao lâu thì ôm hận mà ra đi…”
“Tôi và anh tôi là anh em cùng cha cùng mẹ” Đan Long chỉ vào người già ở trên giường: “Ngoại trừ chúng tôi ra, cha còn từng có rất nhiều vợ bé, chúng tôi cũng từng có em trai và em gái, nhưng mà… Do gia đình xuống dốc, những người này đều sớm giải tán rồi, trong nhà chỉ còn hai anh em chúng tôi và mẹ già sống nương tựa lẫn nhau!”
“Có điều, tôi và anh tôi cũng rất chịu khó, hai chúng tôi quyết định, phải phấn đấu vươn lên, cố gắng kiếm tiền, sẽ quay trở lại Mahazaya một lần nữa trong tương lai, hoàn thành sự nghiệp năm đó chưa hoàn thành của cha!”
“Dựa theo cơ sở mà cha gây dựng trước đó, hai anh em chúng tôi xây dựng lại sự nghiệp tại Philippines và Malaysia, buôn bán kinh doanh, thời gian trôi qua, dần dần chúng tôi kiếm được ít tiền.
“Lúc đó” Đan Long nhắm mắt lại hồi tưởng nói: “Anh tôi từng đề cập với tôi vài lần, ông ta nghi ngờ chuyện cha tôi ngã bệnh vào năm đó rất kỳ lạ. Hơn nữa, ông ta nghi ngờ có người lợi dụng Kuman Thong công kích cha của chúng tôi, lúc này mới khiến cho cha ngã bệnh nặng!”
“Tôi không rành về những chuyện thần quỷ này lắm, nên lúc đó tôi không quá để ý”
“Hình như sau đó anh tôi còn đề cập với tôi vài lần, nhưng mà cũng không khiến tôi chú ý…” Đan Long mở to mắt, tiếp tục nói: “Sau đó, thì không nghe thấy ông ta nhắc đến nữa!”
“Lúc ấy, toàn bộ tinh lực của tôi đều đặt vào việc kinh doanh, thời gian không phụ lòng người, sau hơn hai mươi năm dốc sức làm việc ở nước ngoài, chúng tôi thành lập được một tập đoàn xí nghiệp, thực lực tài sản ngày càng hùng hậu, hơn nữa, còn tạo dựng mối quan hệ tốt đẹp với rất nhiều chính đảng của các quốc gia, giúp cho chúng tôi tạo cơ sở vững chắc quay trở về Mahazaya!”
“Quả nhiên, không bao lâu sau, phái cách tân do Marij dẫn đầu đã gửi lời mời cho tôi, mời tôi trở về Mahazaya, gia nhập vào phái cách tân, vì nhân dân của chúng tôi mà phục vụ”
“Nhận được tin vui này, ngay trong đêm tôi đã báo với anh tôi, để ông ta chuẩn bị rồi cùng tôi về nước. Thế nhưng mà…” Đan Long lắc đầu nói: “Anh tôi không đồng ý… Ông ta chỉ hời hợt dặn dò tôi vài câu, bảo tôi chú ý an toàn, chứ không muốn qua đây giúp tôi!”
“Thực ra, trước đó rất lâu, tôi cũng đã phát hiện tâm tư của anh tôi có chút không ổn!” Đan Long nhớ lại nói: “Khi còn kinh doanh, anh tôi chủ yếu phụ trách nghiệp vụ ở Bán đảo Trung Nam, mới đầu, ông ta còn làm việc rất chăm chỉ, thế nhưng sau đó, khi thực lực của chúng tôi càng ngày càng mạnh, ông ta lại có chút không quan tâm”
“Khi đó, thuộc hạ không ngừng khiếu nại với tôi, nói anh tôi cả ngày không xuất hiện, rất nhiều nghiệp vụ bị dồn lại, đình trệ. Tôi thật sự không còn cách nào, liền phái một trợ lý giúp ông ta quản lý, lúc này mới dần có chuyển biến tốt.
“Nói ra, việc này cũng trách tôi…” Đan Long nói: “Tôi luôn nghĩ đến làm ăn, mà không để ý tới cảm nhận của anh tôi, nếu như có thể phát hiện ra tình trạng bất thường của ông ta sớm một chút, có lẽ… Cũng sẽ không để mọi chuyện đến mức không thể cứu vãn như vậy…”