Chương 1826 Bệnh nhân tâm thần (2)
Ngoại trừ không tìm được thi thể và người mất tích có đặc điểm phù hợp ra thì vụ án này còn có rất nhiều điểm đáng nghiChẳng hạn như, kẻ tình nghi Nông Chí Phát từng nói trong tập hồi ký rằng vào tháng 9 năm 1999, ông ta đã bất ngờ tấn công đánh ngất xỉu một người phụ nữ ở bên ngoài rạp chiếu phim nào đó ở thành phố Triều Hải. Sau đó ông ta kéo người bị hại ra chỗ vắng người rồi cưỡng bức và giết hại, rồi chôn tại chỗ.
Trong hồi ký nói rõ người phụ nữ này cao khoảng một mét bảy, mặc áo khoác màu nâu, đi giày cao gót màu đỏ, vùng kín của người phụ nữ còn có một cái bớt hình hoa mai…
Sau đó Vương Xán tìm kiếm các ghi chép mất tích trước đó nhưng cũng không thấy người mất tích nào có đặc điểm phù hợp cả.
Nhưng kỳ lạ là thông qua quá trình lục soát và so sánh đã phát hiện ra quá trình gây án mà Nông Chí Phát kể lại, rất giống với một vụ án mất tích ở khu Tây Nam thành phố Hải Phong.
Trong lúc vụ án xảy ra, một nhân viên phục vụ phòng karaoke họ Nhiếp hai mươi ba tuổi đã mất tích sau khi tan làm, cho đến nay vẫn chưa rõ tung tích. Mà quần áo và lối trang điểm của người họ Nhiếp này gần như rất giống với miêu tả của Nông Chí Phát.
Thậm chí thông qua chứng thực của người thân, vùng kín của người phụ nữ này quả thật có một cái bớt hình hoa mai.
Nhưng mà người họ Nhiếp mất tích vào tháng 8 năm 1999, sớm hơn một tháng so với thời gian mà Nông Chí Phát kể lại.
Hơn nữa, thành phố Hải Phong cách Triều Hải khoảng một trăm bảy mươi cây số, Vương Xán buộc phải nghi ngờ có thể là Nông Chí Phát nhớ nhầm thời gian và địa điểm.
Mà người họ Nhiếp bị mất tích ở thành phố Hải Phong này mới là người bị hại được Nông Chí Phát kể lại trong “Hồi ký giết người”.
Như vậy, về vị trí chôn thi thể lại càng trở thành câu hỏi, cho đến nay vẫn không thể nào tìm ra được đáp án.
Ngoài ra, thông qua quá trình hỏi thăm nghe ngóng từ cai ngục và bạn tù của Nông Chí Phát, chuyện này cũng xuất hiện rất nhiều điểm khả nghi.
Những người này đều nói trạng thái tinh thần của Nông Chí Phát sau khi vào tù vẫn luôn không ổn định. Ông ta chốc chốc nổi giận, chốc chốc lại hiền hòa, chốc lại tự lẩm bẩm dường như có vấn đề nhất định về tinh thần.
Càng về sau, tính cách của ông ta càng quái gở hơn, cho nên trong tù ông ta không có bạn bè gì, mọi người đều không hiểu biết nhiều về ông ta lắm.
Ngoại trừ việc này ra, còn có một điểm khả nghi quan trọng, cũng là điểm khả nghi trực tiếp nhất đang quấy nhiễu Vương Xán, đó chính là liên quan tới quỹ đạo hoạt động của Nông Chí Phát.
Dựa vào ghi chép trong “Hồi ký giết người” thì những vụ án mà kẻ tình nghi đã phạm phải đều nằm trong khoảng từ năm 1993 đến năm 2000, trong bảy năm đó, hung thủ đã tàn nhẫn giết hại mười ba người bị hại.
Nhưng mà trải qua mấy ngày liên tục đi thăm hỏi điều tra, cảnh sát đã phát hiện ra quỹ đạo hoạt động của Nông Chí Phát trong thời gian gây án dường như có đôi chút không khớp với trong hồi ký.
Cuộc sống của Nông Chí Phát khá lận đận, từng đi làm công cho người khác, cũng từng làm ăn mua bán nhỏ, cho nên ông ta đã đi qua khá nhiều nơi, nhưng mà ông ta thường chủ yếu hoạt động ở vùng bờ biển Đông Nam.
Lúc mới nhìn qua thì thấy quỹ đạo hoạt động của ông ta khá bình thường so với hồi ký giết người, nhưng nếu đem ra so sánh kỹ lưỡng thì lại phát hiện nhiều khi thời gian và địa điểm hoàn toàn khác biệt.
Trong đó rõ ràng nhất là vào năm 1996, Nông Chí Phát từng đến Hắc Long Giang vào năm 1996 để làm công việc nuôi trồng thủy sản trong một năm, sau đó do làm ăn thua lỗ nên mới quay về quê nhà Diệu Danh.
Nhưng ông ta lại nói trong hồi ký giết người rằng năm 1996 ông ta đã giết chết tổng cộng ba người, mà ba vụ án này đều gây án ở vùng bờ biển Đông Nam.
Từ đó có thể thấy được hai chuyện này đã không khớp với nhau.
Không biết ông ta lặng lẽ quay về nhà trong khoảng thời gian ở Đông Bắc, hay là có nguyên nhân gì khác?
Tuy nhiên, do chuyện này đã trôi qua quá lâu rồi, cũng không thể kiểm chứng được nữa, cho nên Vương Xán đã điều tra lâu vậy rồi vẫn chưa có được kết quả rõ ràng.
Ngoại trừ vấn đề này ra thì tính cách của Nông Chí Phát và những thứ ông ta đã trải qua trong cuộc sống vẫn có sai lệch với hung thủ trong hồi ký giết người.
Vì vậy, vụ án đã điều tra rất lâu rồi khiến cho Vương Xán sức cùng lực kiệt, sắp phải ngã bệnh.
Không cần nói cũng biết, cậu ta vui mừng cỡ nào tựa như nhìn thấy cứu tinh khi thấy Triệu Ngọc từ Hương Giang chạy tới giúp đỡ, cậu ta không dám trì hoãn thời gian, lập tức báo cáo lại toàn bộ tình hình điều tra vụ án cho Triệu Ngọc nghe.
Sau khi Triệu Ngọc đã hiểu rõ vụ án cũng cảm thấy vô cùng phức tạp, chẳng biết làm sao.
Trước lúc tới đây, hắn luôn cảm thấy vụ án này không bình thường, bây giờ nhìn thấy vụ án đã được điều tra tới như vậy thì lại vừa hưng phấn vừa lo âu.
Hưng phấn là mình có thể điều tra một vụ án khó khăn, nhưng lại lo lắng vụ án này không giống như bất kỳ vụ án nào trước đây, có rất nhiều phương thức điều tra phá án đều không thể áp dụng vào vụ án này.
Hơn nữa, do thời gian đã rất lâu rồi, mà nạn nhân lại có quá nhiều, cho nên nếu muốn điều tra thì không khác nào một công trình to lớn nặng nhọc, không biết khi nào mới có thể điều tra rõ ràng được?
Nhưng cho dù thế nào thì Triệu Ngọc vẫn rất nhanh hòa mình vào điều tra vụ án “Hồi ký giết người”, hắn dẫn theo đoàn đội của mình cùng với Vương Xán vùi đầu vào nghiên cứu điều tra vụ án để tìm điểm đột phá.
Cuối cùng khi nghiên cứu đến ngày thứ ba thì bọn họ cũng đã bắt được một điểm đặc biệt. Thì ra trong năm vụ án giết người đã xác thực, có một vụ án đã thu hút sự chú ý của Triệu Ngọc.
Căn cứ vào ghi chép trong hồi ký, thì Nông Chí Phát nói vào ngày nào đó tháng nào đó của năm 1995, ông ta đã cưỡng bức và giết hại một người phụ nữ trong nhà vệ sinh của một viện điều dưỡng công lập ở thành phố Triều Hải.
Sau đó, Vương Xán đã đi điều tra xác nhận tính xác thật của vụ án này, đúng là năm đó đã từng xảy ra vụ án như vậy.
Người bị hại là nhân viên của viện điều dưỡng này, do cô ta mắc tiểu đêm nên đi đến nhà vệ sinh bên ngoài, kết quả cô ta bị côn đồ tấn công bất ngờ, cuối cùng bị giết hại tàn nhẫn.
Sau khi hung thủ giết người không xử lý thi thể, mà quăng thi thể vào trong nhà vệ sinh, mặc dù sau đó điều tra ra được nhiều kẻ tình nghi nhưng cuối cùng tất cả bọn họ đều được loại bỏ tình nghi, đến nay vụ án vẫn chưa được phá.
Nông Chí Phát viết trong hồi ký rằng lúc ấy ông ta đang canh giữ công trường cho người khác ở thành phố Triều Hải, tới tối rảnh rỗi muốn tìm người phụ nữ để giải sầu, cho nên mới đi lang thang khắp nơi để tìm mục tiêu ra tay.
Khi ấy tường viện điều dưỡng vẫn là hàng rào sắt đơn sơ, ông ta nhìn qua hàng rào sắt thấy một người phụ nữ bật đèn pin đi vào vệ sinh, cho nên lập tức leo qua hàng rào, đi theo đuôi người phụ nữ ấy, sau đó lập tức gây nên tội ác tàn nhẫn…
Vốn dĩ ông ta phải nghĩ cách xử lý thi thể như mọi khi, nhưng người phụ nữ đó rất nặng, ông ta không thể kéo đi được, cho nên chỉ đành phải quăng vào trong nhà vệ sinh…
Miêu tả về quá trình gây án và những việc làm với nạn nhân trong hồi ký hoàn toàn khớp với ghi chép của cảnh sát, cho nên Vương Xán có thể kết luận vụ án này là thật, còn hung thủ chắc là Nông Chí Phát.
Bởi vì nếu là người khác gây án thì Nông Chí Phát không thể hiểu rõ cặn kẽ như vậy.
Mà bây giờ Triệu Ngọc lại lôi trọng điểm của vụ án này ra là vì trong ghi chép của cảnh sát phát hiện, năm đó cảnh sát chẳng những đã phát hiện ra dấu giày mơ hồ của hung thủ trong viện và nhà vệ sinh, mà vụ án này còn xuất hiện một nhân chứng hy hữu tận mắt nhìn thấy vụ án nữa!
Nói cũng trùng hợp, lúc đó trong viện điều dưỡng có một bệnh nhân tên là Liễu Thành, phòng của ông ta đối diện ngay nhà vệ sinh.
Sau khi xảy ra chuyện, Liễu Thành đã phản ánh với y tá, nói đêm đó ông ta nhìn thấy nữ nhân viên bị sát hại đi vào nhà vệ sinh, cũng nhìn thấy kẻ tình nghi đi theo sau lưng nữ nhân viên đó vào nhà vệ sinh, thậm chí ông ta còn nhìn thấy rõ mặt mũi của kẻ tình nghi nữa!
Nhưng do Liễu Thành là một bệnh nhân tâm thần cho nên lúc ấy bệnh viện cũng không để ý đến lời khai của ông ta, chỉ nói việc này sẽ giao cho cảnh sát xử lý thôi.
Kết quả sau khi được cảnh sát tra hỏi thì Liễu Thành còn có thể nói chính xác được vị trí leo rào của kẻ tình nghi, khiến cho mọi người đều giật mình…