Chương 1827 Bệnh nhân tâm thần (3)
Cảnh sát dựa vào dấu chân để lại tại hiện trường có thể đoán được vị trí lẻn vào viện điều dưỡng của kẻ tình nghi, nhưng những thông tin này đều là tài liệu nội bộ của cảnh sát, người ngoài không thể biết đượcVì thế, nếu như bệnh nhân tên Liễu Thành này có thể nói chính xác được vị trí thì chứng tỏ rằng đêm hôm đó ông ta đã thật sự nhìn thấy kẻ tình nghi.
Nhưng đáng tiếc Liễu Thành là một bệnh nhân tâm thần, nếu như lúc đó ông ta phát hiện kẻ tình nghi đi theo sau nữ nhân viên vào nhà vệ sinh, thì chỉ cần hô to là có thể cứu được tính mạng nhân viên đó rồi.
Nhưng tinh thần của Liễu Thành không được bình thường, có chướng ngại nghiêm trọng trong giao tiếp, ngày thường luôn im lặng và ít nói, nếu không thì đã không bị người nhà đưa vào viện điều dưỡng từ lúc còn nhỏ rồi.
Nhưng cho dù thế nào thì Liễu Thành vẫn là một nhân chứng quan trọng thấy được vụ án này, cảnh sát cũng phái chuyên gia tâm lý giỏi nhất tới để trò chuyện với ông ta, cuối cùng cũng nhận được lời khai khá hoàn chỉnh, và một bức vẽ chân dung của kẻ tình nghi!
Mặc dù đã có bức vẽ chân dung nhưng kẻ tình nghi vẫn im hơi lặng tiếng, cho dù phía cảnh sát có nỗ lực điều tra không từ bỏ, thì cuối cùng vẫn không thể tìm được hung thủ.
Bây giờ Vương Xán phát hiện vụ án này chính là một vụ án trong “Hồi ký giết người”, đã lập tức lấy tài liệu của phía cảnh sát năm đó để bắt đầu tiến hành so sánh.
Đầu tiên là dấu giày năm đó, nhân viên kỹ thuật đã xác thực được đó là một đôi giày vải thường gặp kích cỡ số 42, hung thủ cao khoảng một mét bảy mươi hai.
Mà Nông Chí Phát có chiều cao một mét bảy mươi ba, cũng mang giày kích cỡ số 42.
Sau đó, Vương Xán lại lấy bức vẽ chân dung truy nã của kẻ tình nghi tiến hành so sánh với Nông Chí Phát nhưng kết quả so sánh lại ngoài dự đoán.
Dựa vào kết quả so sánh của các chuyên gia, chứng minh Nông Chí Phát chỉ giống khoảng 61% so với tấm ảnh chân dung truy nã, mà tỷ lệ này hoàn toàn không đạt tiêu chuẩn trùng khớp.
Nhưng cũng không phải vì tỷ lệ này mà có thể loại bỏ sự đáng nghi của Nông Chí Phát.
Bởi vì đây dù gì cũng là bức vẽ do nhân chứng thuật lại, xuất hiện tình trạng sai lệch cũng là hiện tượng bình thường thôi.
Nhưng bây giờ có “Hồi ký giết người” của Nông Chí Phát thì tình huống đã không giống nữa.
Triệu Ngọc cho rằng chỉ cần lấy ảnh của Nông Chí Phát đi hỏi Liễu Thành thì sẽ có câu trả lời rõ ràng.
Tiếc là bây giờ Liễu Thành tuy vẫn còn sống nhưng bệnh tình đã sớm trở nặng rồi.
Bây giờ ông ta đang ở bệnh viện tâm thần Thánh An thành phố Triều Hải, mỗi ngày ngoại trừ việc ăn uống đi vệ sinh ra thì sẽ đến công viên của viện điều dưỡng, đờ người nhìn hoa cỏ trong công viên, một khi đờ đẫn là cả ngày trời.
Có khi ngày đó trời âm u đổ mưa, nhưng ông ta vẫn sẽ che dù đi ra ngoài, hành động rất quái lạ.
Lúc trước Vương Xán đã từng phái người lấy ảnh của Nông Chí Phát đi gặp ông ta, nhưng Liễu Thành không nói câu nào tựa như đã mất đi năng lực giao tiếp.
Y tá trong bệnh viện nói Liễu Thành cũng phải không biết nói, chỉ là không thể trao đổi như người bình thường, rơi vào trong thế giới khép kín bản thân.
Vì vậy nhân viên cảnh sát chỉ đành phải đi về tay không.
Không có được lời khai của Liễu Thành thì không thể xác định được hung thủ của vụ án này có phải là Nông Chí Phát hay không?
Cho nên Triệu Ngọc cảm thấy hắn cần phải làm gì đó với người tên Liễu Thành này, xem thử ông ta có thể cung cấp thêm manh mối mới cho vụ án này không?
Vì vậy mà bây giờ hắn mới giả dạng thành bệnh nhân tâm thần vào ở trong bệnh viện tâm thần, định lấy thân phận bệnh nhân tiếp cận Liễu Thành để thăm dò tin tức từ ông ta.
Nói ra thì nhiệm vụ này cũng hơi kỳ lạ.
Nếu như đổi lại là tội phạm thì Triệu Ngọc có rất nhiều cách khiến cho ông ta mở miệng, nhưng khi đối mặt với một bệnh nhân tâm thần thì hắn không biết phải làm sao?
Từ khi vào bệnh viện tâm thần tới nay, Triệu Ngọc vẫn luôn tìm mọi cách để tiếp cận Liễu Thành, nhưng đúng như tài liệu đã nói, Liễu Thành làm như không nhìn thấy Triệu Ngọc, xem hắn như không khí.
Cho dù Triệu Ngọc có chủ động tìm ông ta nói chuyện, thì ông ta cũng như không cảm nhận được, không có phản ứng.
Theo lý mà nói, người bình thường khi thấy tình hình như vậy, chỉ có thể suy nghĩ biện pháp khác.
Nhưng Triệu Ngọc lại khác, hắn là một người không đạt được mục đích sẽ không từ bỏ, cho nên hắn thấy Liễu Thành ngày nào cũng ngồi xổm trong vườn hoa nhìn hoa cỏ, mà một khi nhìn là cả ngày, nên hắn quyết định mỗi ngày đều đứng trong vườn hoa, học theo Liễu Thành nhìn chằm chằm vào đóa hoa. Thậm chí cả những ngày trời âm u đổ mưa cũng mặc kệ, chỉ cần Liễu Thành nhìn hoa thì hắn cũng sẽ nhìn hoa.
Trong lòng hắn nghĩ có phải chỉ cần mình bắt chước Liễu Thành thì có thể có được tiếng nói chung, rồi Liễu Thành sẽ mở miệng nói chuyện với mình hay không?
Một ngày, hai ngày, ba ngày…
Mấy ngày sau đó, Triệu Ngọc cảm thấy mình cũng sắp thần kinh rồi, nhưng đối với Liễu Thành mà nói, ông ta vẫn xem Triệu Ngọc như không khí, không hề đếm xỉa tới hắn…
Cứ như vậy, Triệu Ngọc đã ở lại bệnh viện tâm thần chín ngày, cho đến hôm nay vẫn chẳng thu hoạch được gì cả.
“Em nói anh này” Lúc này, Miêu Anh nói trong điện thoại: “Nếu anh cảm thấy công việc quá mệt mỏi thì cứ ở lại bệnh viện tâm thần nghỉ ngơi vài ngày, em cũng không có ý kiến!”
“Nhưng nếu như anh muốn điều tra vụ án thì em thấy anh đang lãng phí thời gian rồi đó!” Miêu Anh thản nhiên nói: “Em biết anh cố gắng tạo mối quan hệ với bệnh nhân tâm thần như vậy chỉ là muốn chứng minh Nông Chí Phát vốn không phải là tác giả thật sự của tập hồi ký giết người, mà hung thủ là một người khác phải không?”
“Chuyện này…” Triệu Ngọc chậc lưỡi rồi gật đầu: “Anh chỉ cảm thấy Nông Chí Phát rất giống với Khang Tử Thanh trước đây, tính cách không phù hợp, quỹ đạo hoạt động không khớp, anh cho rằng dù ông ta là hung thủ thì vụ án đó cũng còn có đồng lõa khác nữa!”
“Miêu Miêu, mặc dù Nông Chí Phát đã chết rồi nhưng nếu như vụ án này còn có đồng lõa thì tính chất lại khác! Em không phải không hiểu chứ?”
“Bây giờ còn vài thi thể vẫn chưa được tìm thấy, một số vụ án không thể xác thực, nếu đúng là còn đồng lõa thì chúng ta đã có thể rửa sạch oan ức cho những người đã chết rồi!”
“Em biết, em biết!” Miêu Anh nói: “Nhưng mà… Một người bệnh tâm thần thì có thể chứng minh được gì? Bằng chứng và lời khai của ông ta đều không có hiệu lực trước pháp luật. Cứ cho là cuối cùng bệnh nhân đó nói chuyện đi, nói cho anh biết người ông ta thấy năm đó chính là Nông Chí Phát, vậy chẳng khác nào đang làm chuyện vô dụng?”
“Nếu như… Không phải thì sao?” Triệu Ngọc không phục.
“Nếu không phải” Miêu Anh nói: “Anh tin không?”
“Chuyện này…” Triệu Ngọc nhíu mày, Miêu Anh nói cũng rất có lý, có lẽ hắn thật sự đang lãng phí thời gian. Nhưng trong con người Triệu Ngọc có tính cách kiên cường, hắn vẫn cắn chặt răng nói: “Miêu Miêu, anh cảm thấy lời khai của bệnh nhân tâm thần càng chân thật hơn người bình thường đó? Bởi vì ít nhất bọn họ không biết nói dối?”
“Vả lại… Anh cũng không cần ông ta làm nhân chứng trước tòa, chỉ là muốn hỏi chút thông tin mà thôi! Còn nữa…” Triệu Ngọc nói tiếp: “Em không biết đâu, anh cảm thấy chín ngày này không hề lãng phí, hôm nay lúc anh nhìn hoa với ông ta thì ông ta đã lén nhìn anh mười hai lần, nhiều hơn trước kia rất nhiều!”
“Anh cho rằng anh đã thu hút được sự chú ý của ông ta, chỉ cần anh kiên trì thêm vài ngày nữa là ông ta nhất định sẽ xem anh là bạn của ông ta!”
“Em phục anh ghê!” Miêu Anh câm nín, chỉ dặn dò: “Được rồi, em tôn trọng lựa chọn của anh, ai bảo anh là đại thần thám chứ?”
“Nhưng em cũng nhắc nhở anh một chút, điều tra thì điều tra chứ anh cũng đừng khiến bản thân tẩu hỏa nhập ma… Anh đừng có quên anh không phải là bệnh nhân tâm thần đâu, tinh thần trước đây của anh đã không bình thường rồi, em chỉ sợ anh…”
“Được rồi, được rồi” Triệu Ngọc chắp tay nói: “Đại tiểu thư nói chuyện giữ lại phúc đức chứ, anh vốn không hề nghĩ theo hướng này, em đừng gợi mở cho anh…”
Sau đó hai người lại thân mật vài câu với nhau mới cúp điện thoại.
Lúc này tin tức phát sóng trên tivi kết thúc, Triệu Ngọc không còn lòng dạ ăn gà nữa mà bắt đầu suy nghĩ tới lời nói của Miêu Anh, có phải mình đang làm chuyện vô ích hay không?
Muốn làm quen với bệnh nhân tâm thần? Đúng là suy nghĩ hơi viển vông!
Ha ha…
Triệu Ngọc gãi đầu rồi thầm suy nghĩ, có phải sau ngày hôm nay là mình phải kết thúc hành động hoang đường này không?