← Quay lại trang sách

Chương 1846 Bức ảnh thứ ba

Nghe thấy tin tức đáng sợ mà Tăng Khả nói, các thành viên của tổ điều tra đặc biệt đều vây quanh máy tính của cậu ta“Mọi người xem…” Tăng Khả chỉ vào trang web trên máy tính, nói: “Tất cả đều mới được tuyên bố thôi, web forum, microblogging, diễn đàn, nhóm bạn bè và rất nhiều con đường khác đều có đăng lại, chưa tới mười phút đã hơn triệu lượt xem rồi!”

“Sao lại… Sao có thể như vậy?” Triệu Ngọc nhìn thấy một tấm ảnh xuất hiện trên trang web, đúng là hiện trường vụ án giết người xảy ra tại miếu Quan Đế!

Chỉ thấy nạn nhân bị hóa trang thành đạo sĩ ngồi ngay ngắn đằng sau tượng thần, gương mặt hung dữ, hai tay đánh đàn, quỷ dị khó tả!

Ghê gớm hơn nữa, đây lại còn là một chùm ảnh, khi lướt chuột, sáu bức ảnh liên quan đến vụ án liên tiếp xuất hiện, thậm chí cả khung cảnh bên ngoài của miếu Quan Đế cũng có…

“Sao… Sao có thể như vậy?” Nhiễm Đào sắp điên rồi, kích động nắm chặt quả đấm nói: “Chẳng lẽ hung thủ cũng là người trong hệ thống cảnh sát sao? Sao có thể lấy được loại ảnh này? Đội trưởng Trương Linh đang làm cái gì vậy?”

Nói xong, Nhiễm Đào lấy di động của mình ra gọi điện thoại cho Trương Linh, nhưng điện thoại rung mãi mà vẫn trong trạng thái đường dây bận.

Mà lúc này, Tăng Khả di chuột, mọi người lại phát hiện bên dưới những bức ảnh chụp hiện trường có một đoạn văn bản giới thiệu.

Người đăng chẳng những giải thích tình huống của vụ án mà thậm chí còn nói hết tất cả các chi tiết có liên quan tới vụ án, nói vụ án này không khác gì vụ án Đào Ngọc Lan giết người sáu mươi sáu năm trước, sát nhân Quỷ Vương hiện thân ở An Đô, muốn tiếp tục vụ án giết người hàng loạt mà Đào Ngọc Lan vẫn chưa hoàn thành…

Sau đó, ảnh chụp hiện trường vụ án thứ hai xảy ra tại thành phố ma lại xuất hiện trên trang web.

Chỉ thấy nạn nhân Thẩm Văn Tân mặc quần áo đỏ như lửa, xuất hiện trong điểm tham quan mười tám tầng địa ngục.

Có hình ảnh, nạn nhân đang ôm trẻ sơ sinh, đầu đội khăn voan; có hình ảnh chụp sau khi gỡ khăn voan xuống, lộ ra một khuôn mặt hung dữ và khủng khiếp của đàn ông.

Sau đó còn có ảnh chụp bên ngoài thành phố ma và khung cảnh mười tám tầng địa ngục, kế tiếp là đoạn giới thiệu bằng chữ của người đăng, hơn nữa còn thêm mắm dặm muối rất nhiều miêu tả và phỏng đoán đáng sợ…

“Làm cái gì vậy trời” Nhiễm Đào bất đắc dĩ để điện thoại xuống, báo cáo với Triệu Ngọc: “Trương Linh chết sống không chịu nghe điện thoại!”

“Tổ trưởng” Ngô Tú Mẫn đề nghị: “Chúng ta có cần lập tức liên hệ với Cục An ninh mạng, lập tức phong tỏa mấy tin tức này hay không…”

“Không… Không đúng!” Ai ngờ, Triệu Ngọc lại chỉ vào ảnh chụp của vụ án thứ hai, hoảng sợ nói: “Mọi người mau nhìn, mau nhìn kìa… Tấm ảnh này được chụp vào buổi tối! Người chụp ảnh sử dụng đèn flash!”

“Đèn flash?” Mọi người khó hiểu: “Buổi tối? Làm sao vậy?”

“Ôi trời ơi!” Trong phút chốc, Triệu Ngọc hít một ngụm khí lạnh, cả người nổi da gà: “Mọi người quên rồi sao, vụ án ở thành phố ma bị du khách phát hiện vào ban ngày mà? Ảnh mà cảnh sát của chúng ta chụp cũng vào ban ngày!”

Bộp…

Hắn vừa dứt lời, cả căn phòng đột nhiên chìm vào im lặng lạ thường, tất cả mọi người đều cảm thấy ớn lạnh từ đầu đến chân.

“Vậy… Nói cách khác…” Thôi Lệ Châu run rẩy nói: “Những bức ảnh này không phải nội bộ chúng ta lộ ra! Mà… Mà là…”

“Là bản thân hung thủ chụp!” Triệu Ngọc nói đáp án: “Hung thủ chụp ảnh hiện trường, bây giờ lại đăng lên mạng! Hắn ta… Hắn ta muốn làm gì?”

Bang…

Trong lúc nói chuyện, đội trưởng Trương Linh từ bên ngoài vọt vào văn phòng như điên, hoảng hốt hô lên với Triệu Ngọc: “Thần thám Triệu, thần thám Triệu, xảy ra chuyện lớn rồi, có người đăng ảnh hiện trường vụ án lên mạng rồi!”

“Truyền thông… Truyền thông đã biết rồi…”

Trương Linh mới vừa nói dứt lời, di động của anh ta lại vang lên, Trương Linh vừa thấy số điện thoại thì lập tức nghe máy ngay.

“Vâng… Vâng vâng vâng, Cục trưởng Triệu, chúng tôi đang kiểm tra xem ảnh chụp từ đâu ra, vừa mới đăng lên thôi, tình hình bây giờ vẫn chưa rõ ràng lắm…”

“Đúng là đồ điên!” Thôi Lệ Châu cắn răng nói: “Tên hung thủ này muốn làm gì? Hắn ta biết rõ vụ án quỷ vương bị truyền ra ngoài sẽ gây ra khủng hoảng, hắn ta… hắn ta cố ý làm vậy!”

“Xem ra…” Ngô Tú Mẫn nói: “Mục đích của hắn ta không chỉ là giết người mà thôi!”

Triệu Ngọc nhìn đống ảnh trên mạng, nhíu chặt mày, tim đập rộn lên, theo ý của hắn, hành vi của hung thủ đã vượt qua kinh nghiệm và nhận thức từ trước đến nay của hắn.

Hắn cũng không ngờ hung thủ lại làm như vậy, hắn không hiểu, rốt cuộc hung thủ muốn làm gì?

Hung thủ chẳng những đăng công khai ảnh giết người mà còn kèm theo một đoạn mô tả bằng văn bản, lại còn nhắc tới Đào Ngọc Lan… Chẳng lẽ… Chẳng lẽ vụ án trước mắt thật sự liên quan tới vụ án giết người sáu mươi sáu năm trước sao?

Nhưng đó là sáu mươi sáu năm đấy, dài hơn nửa thế kỷ, phải là hận thù sâu sắc đến thế nào mới có thể kéo dài lâu tới vậy?

Hay hung thủ là một bệnh nhân tâm thần điển hình?

“Thần thám Triệu” Lúc này, Trương Linh cúp điện thoại của Cục trưởng, vừa sốt ruột vừa hoảng loạn nói với Triệu Ngọc: “Bây giờ phải nghĩ cách gỡ ảnh trên Internet xuống! Chứ nếu cứ để như vậy thì chúng ta không thể khống chế nổi đâu…”

Thấy Triệu Ngọc không nói gì, Trương Linh lại giải thích: “Tôi đã triển khai thanh tra nội bộ rồi, thăm dò cả những người bên Khoa Giám chứng, đúng là gặp quỷ mà, nếu tôi mà tìm ra kẻ để lộ tài liệu bí mật ra ngoài thì tôi sẽ cho hắn ta biết ngồi tù là thế nào!”

“Không!” Nhiễm Đào nhanh chóng nói: “Anh không cần điều tra đâu, số ảnh này vốn dĩ không phải chúng ta để lộ, mà là hung thủ đã chụp và đăng tải!”

“Cái gì?” Nghe thấy lời này, Trương Linh sợ tới mức lảo đảo, suýt nữa đã ngã xuống đất, may mà Nhiễm Đào tay mắt lanh lẹ đỡ anh ta lại.

“Nội dung đúng là cần phải gỡ bỏ, nhưng mà…” Triệu Ngọc khó xử nói: “Trong số ảnh này, có lẽ có chứa manh mối quan trọng về hung thủ!”

“Đội trưởng Trương Linh” Triệu Ngọc dặn dò đội trưởng Trương: “Anh mau liên lạc với bên Cục An ninh mạng, tiến hành điều tra toàn diện những tin tức này, điều tra xem chúng được đăng lên từ đâu, sau đó tiến hành khống chế toàn diện!”

“Vâng!” Trương Linh vội vàng đi gọi điện thoại.

“Chị Ngô” Triệu Ngọc nói với Ngô Tú Mẫn: “Miêu Anh không có mặt, nên chị đối phó với truyền thông đi! Chuyện này một khi đã bị tung ra, chắc chắn không thể khống chế được bên phía truyền thông đâu”

“Chị liên hợp với lãnh đạo Cục Cảnh sát và các ban ngành liên quan tại địa phương, tiến hành bàn bạc và phối hợp với truyền thông, giải thích rõ tính chất và quan hệ lợi hại của vụ án này cho bọn họ, tranh thủ xử lý lạnh đi!”

“Được!” Ngô Tú Mẫn gật đầu đồng ý.

Dặn dò xong mọi chuyện, Triệu Ngọc lại nói với Tăng Khả: “Tiểu Tăng, lập tức tải hết tài liệu mà hung thủ đã đăng lên, tôi muốn nghiên cứu cẩn thận một phen!”

“Vâng!”

Nói xong, Tăng Khả đánh bàn phím, muốn tải tài liệu xuống. Nhưng ai ngờ, cậu ta vừa mới nhấn được mấy cái thì chợt thấy trên trang web lại có thêm thứ gì đó.

“Không thể nào?” Cơ thể Tăng Khả run lên, vội vàng nói với Triệu Ngọc: “Tổ trưởng, người đăng bài lại đăng tin tức mới đây này!”

“Cái gì?” Triệu Ngọc hoảng sợ, nhanh chóng cúi đầu quan sát.

Tăng Khả kéo trang xuống thì thấy đúng là có tin tức mới xuất hiện trên trang web.

Kết quả, sau khi mở tấm ảnh đầu tiên ra, cả Triệu Ngọc và Tăng Khả đều ngây ngẩn.

Chỉ thấy một cô gái mặc quần áo cổ trang xuất hiện trên trang web, cách ăn mặc vô cùng yêu dị!

Cô gái đó ngồi dựa vào chiếc ghế tựa kiểu cổ, một chân nâng cao bắt chéo qua chân kia, bày ra tư thái phóng đãng chọc người.

Mà tà dị nhất là cơ thể cô gái này bị một con rắn độc quấn quanh!