Chương 1847 Thanh Thành Phụ
“Đáng chết!”Vừa thấy tấm ảnh mới nhất này, tim Triệu Ngọc khẽ giật thót, chuyện hắn không mong nhìn thấy nhất cuối cùng đã xảy ra, hơn nữa còn lệch khỏi quỹ đạo dự đoán của hắn rất xa!
Con quỷ thứ tám trong “Bản ghi chép Quỷ Vương”, tên là Thanh Thành Phụ.
Nghe nói, con quỷ này là kết quả của người và rắn tạp giao, nó thường xuyên lợi dụng sắc đẹp và sự yêu diễm của mình để quyến rũ những người đàn ông xa lạ, sau đó hóa thành rắn hút hết dương khí của đàn ông, là một con ác quỷ!
Con quỷ này được ghi chép trong “Liêu Trai Chí Dị”, nhưng miêu tả hơi khác với “Bản ghi chép Quỷ Vương”.
Tạo hình nhân vật trên tấm ảnh trước mắt bọn họ giống tranh minh hoạ về Thanh Thành Phụ trong “Bản ghi chép Quỷ Vương” như đúc, không còn nghi ngờ gì nữa, hung thủ đã gây ra vụ án giết người mới!
Người phụ nữ trong tấm ảnh kia đã chết!
Nếu nhìn kỹ tấm ảnh đó thì có thể thấy tuy người phụ nữ ấy bị trang điểm rất đậm, vô cùng diêm dúa loè loẹt, nhưng khuôn mặt vẫn không thể khống chế được mà vặn vẹo, trở nên vô cùng hung dữ, khủng khiếp, không khác gì hai vụ án quỷ vương giết người trước đó!
“Chuyện này…” Thôi Lệ Châu nuốt nước miếng, mặt tái mét nói: “Đây là vụ án quỷ vương giết người thứ ba sao? Sao lại… Sao lại…” Cô ta vươn ngón tay ra tính toán: “Sao chỉ có ba ngày vậy?”
“Mấu chốt là…” Ngô Tú Mẫn cũng đầy kinh ngạc nói: “Chúng ta có biết đó là chỗ nào đâu? Tăng Khả, mau nhìn xem… có hình ảnh nào khác rõ ràng hơn hay không?”
Tăng Khả nhanh chóng nhấn chuột di chuyển trong trang web, nhanh chóng tìm thấy một chùm ảnh đầy đủ.
Mấy tấm ảnh đầu tiên đều là ảnh của nạn nhân, chỉ có hai tấm cuối cùng là khung cảnh trong một tòa nhà cổ xưa. Đó là một tòa nhà hai tầng mang đậm hương vị cổ đại, vừa nhìn là biết tòa nhà này đã tồn tại lâu đời.
“Nhanh…” Triệu Ngọc ra lệnh: “Nhanh điều tra xem đây là nơi nào?”
“Được!” Tăng Khả nhấn chuột, muốn tìm ra lai lịch của tòa nhà này.
“Đợi đã! Chắc là… Không cần đâu nhỉ?” Ai ngờ, Thôi Lệ Châu khá linh hoạt, nhanh chóng nhắc nhở Tăng Khả: “Bài viết này có nhiều người chú ý như vậy! Mau đọc bình luận đi, chắc là có người nhận ra từ lâu rồi đấy!”
“Đúng vậy!” Tăng Khả lập tức hiểu ra, vội vàng tìm kiếm các diễn đàn liên quan đến bức ảnh chụp, nhanh chóng tìm được đáp án từ phần bình luận của một diễn đàn nào đó.
Kết quả, sau khi nhìn thấy đáp án, Tăng Khả lại càng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, ấp a ấp úng nói: “Ôi trời ơi! Đây là một trường trung học!”
“Cái gì?” Mọi người đều kinh ngạc, cảm thấy rất bất ngờ.
“Là trường Trung học số 17 của thành phố An Đô!” Tăng Khả chỉ vào phần bình luận của diễn đàn nói: “Tòa nhà này tên là thư viện Lan Dương, là một tòa kiến trúc có từ đời nhà Thanh…
“Tiền thân của Trung học số 17 thành phố An Đô chính là thư viện Lan Dương này, về sau, trường Trung học số 17 được xây dựng thêm nên đã đưa tòa nhà này vào khuôn viên trường, trở thành tòa nhà mang tính biểu tượng của trường”
“Nghe nói, hàng năm thư viện Lan Dương sẽ mở cửa cho công chúng vào, cho nên thư viện cố ý bài trí một số đồ nội thất cổ xưa cho du khách tham quan!”
“Đồ nội thất cổ xưa…” Thôi Lệ Châu nói: “Vừa khéo phù hợp để làm hiện trường!”
“Không thể nào?” Triệu Ngọc vội hỏi: “Cậu mau xem nó mở cửa cho tham quan vào ngày nào?”
“Ôi trời ơi…” Tăng Khả tra tìm tài liệu, nhất thời mở to mắt: “Là ngày hôm nay! Chín giờ ba mươi sáng!”
Mọi người nhìn vào đồng hồ, bây giờ vừa lúc là chín giờ ba mươi phút sáng, không lệch một phút nào!
“Đậu xanh rau má!” Triệu Ngọc kinh hãi, vội vã xua tay với Thôi Lệ Châu: “Mau đi liên lạc với trường Trung học số 17, nhất định phải ngăn cản du khách đi tham quan! Bảo bọn họ mau phong tỏa hiện trường!”
“Vâng!” Thôi Lệ Châu vội vã đi gọi điện thoại.
Triệu Ngọc thì bất chấp cả việc sửa sang lại quần áo, lòng như lửa đốt mà chạy ra khỏi văn phòng…
⚝ ✽ ⚝
Trường Trung học số 17 rất gần Cục Cảnh sát thành phố An Đô, đoàn người Triệu Ngọc chỉ mất hơn mười phút là đã chạy tới hiện trường.
Tuy ngay sau khi nhận được thông báo thì phía trường Trung học số 17 đã mau chóng sơ tán du khách, phong tỏa thư viện Lan Dương, nhưng vẫn có một số lớn du khách đã nhìn thấy hiện trường vụ án kỳ dị khiến người ta lạnh gáy kia!
Có thể tưởng tượng được hình ảnh quỷ dị lúc đó chắc chắn sẽ để lại ấn tượng khó có thể phai mờ cho những người này, cũng gây bất lợi cho công tác giữ bí mật về vụ án quỷ vương.
“Là rắn giả…” Trong hiện trường vụ án trên tầng hai của thư viện Lan Dương, pháp y Trương Bồi Bồi vừa kiểm tra sơ bộ thi thể vừa báo cáo với Triệu Ngọc: “Là một món đồ chơi rất giống thật!”
“Nạn nhân có giới tính nữ, chừng bốn mươi tuổi, bề ngoài tương đồng với hai vụ án quỷ vương trước đây, thời gian tử vong không quá mười tiếng đồng hồ, chắc vừa bị hại vào đêm qua…”
Nghe Trương Bồi Bồi báo cáo, lại nhìn tứ chi hung dữ tà dị trước mặt, Triệu Ngọc cảm thấy hoa mắt.
Trong lúc hoảng hốt, hắn thậm chí sinh ra ảo giác, tranh minh họa của Thanh Thành Phụ trong “Bản ghi chép Quỷ Vương” với cảnh tượng trước mắt cứ đan xen vào nhau.
Vẫn…
Vẫn xảy ra…
Một cảm giác bất an lớn hơn nữa trồi lên trong lòng Triệu Ngọc, hắn không rõ, hung thủ đã chọn đại thời gian gây án, hay là có quy luật và cách giải thích nào khác?
Vụ án thứ hai cách vụ án thứ nhất bốn ngày, mà vụ án thứ ba cách vụ án thứ hai ba ngày, ngắn hơn một ngày, cứ theo đà này, có phải thời gian xảy ra vụ án thứ tư đã không còn xa nữa?
Còn nữa, vì sao hung thủ lại công bố những tấm ảnh hắn ta đã chụp?
Theo lý thuyết, hôm nay thư viện Lan Dương có tổ chức mở cửa tham quan, cho dù hung thủ không công bố lên mạng thì vẫn sẽ có người phát hiện hiện trường giết người mà?
Hắn ta cố ý muốn làm to chuyện!
Rốt cuộc hắn ta… muốn làm gì!?
Tích tích… Tích tích…
Chính vào lúc này, di động Triệu Ngọc reo vang, là Tăng Khả gọi điện thoại tới.
“A lô, tổ trưởng” Tăng Khả nói trong điện thoại: “Trên diễn đàn đăng bài lúc nãy có người nhận ra nạn nhân, nói rằng bà ta có thể là thợ cả của trung tâm tắm rửa Xuyên Mỹ, tên là Đào Yên, Ừm… Ừm…”
“Ừm cái gì mà ừm hả…” Triệu Ngọc tức giận quát: “Nói mau!”
“Người trên bài viết đó nói…” Tăng Khả căng thẳng nói: “Người phụ nữ này là mẹ mìn trong tiệm đó, tất cả nữ phục vụ đều phải nghe lời của bà ta…”
“Mẹ cái gì mà mẹ, không phải là boss tọa trấn à… Ừm… Từ từ…” Đột nhiên, Triệu Ngọc nhớ tới chuyện gì đó, vội vàng nói với Tăng Khả: “Chẳng phải nạn nhân của vụ án thứ nhất Ngưu Kim Khuê thường xuyên đến một trung tâm tắm rửa ư?”
“Cậu mau đi điều tra xem trung tâm tắm rửa tên là gì?”
“Được, anh… anh đừng cúp điện thoại đó…” Nói xong, tiếng gõ bàn phím vang lên trong điện thoại, chỉ mấy giây sau, Tăng Khả đã trả lời: “Đúng thế, đúng là chỗ đó!”
“Mẹ kiếp!” Triệu Ngọc nói: “Xem ra các nạn nhân có quan hệ với nhau. Cậu gửi địa chỉ cho tôi, tôi lập tức đến chỗ Xuyên Mỹ cái gì đó đi dạo, à… không, điều tra thêm!”
“Được! Có điều…” Tăng Khả căng thẳng nói: “Em sẽ gửi ảnh và thông tin về Đào Yên cho anh trước, anh so sánh với nạn nhân xem sao”
“Còn nữa, em có cần gọi điện thoại xác minh không? Kiểm tra xem Đào Yên có mất tích hay không?”
“Đừng gọi!” Triệu Ngọc nhanh chóng ngăn cản: “Tôi không muốn bứt dây động rừng, có lẽ trung tâm tắm rửa nho nhỏ này có mối liên hệ rất nghiêm trọng tới vụ án quỷ vương, có khi hung thủ cũng ở đó đấy, cho nên chờ tôi làm rõ tình huống trước rồi tính sau!”
“Được rồi! Vậy em gửi tài liệu cho anh trước…”
Sau khi cúp điện thoại, trong lòng Triệu Ngọc mơ hồ nhận ra điều gì, nếu Ngưu Kim Khuê quen biết Đào Yên thì có khi nào nạn nhân thứ hai Thẩm Văn Tân cũng quen biết Đào Yên hay không?
Đào Yên là mẹ mìn, Thẩm Văn Tân là con nhà giàu trăng hoa, có khi nào Đào Yên đã từng giới thiệu mấy em dưới tay cho Thẩm Văn Tân hay không?
Chẳng lẽ… điều tra tới điều tra lui, lại quay về suy đoán ban đầu, là một vụ báo thù?
Ba người này bởi vì chuyện gì đó mà chọc phải cùng một người, mà người này chính là hung thủ của vụ án?