Chương 1851 Tôi là người bị tình nghi?
Trong một văn phòng của cao ốc Thiên Đỉnh“Tôi… Đương nhiên là tôi biết chuyện này rồi, sao mà không biết được?” Một cậu trai sáng sửa, mặc tây trang thẳng thớm nói với Ngô Tú Mẫn: “Chúng tôi xui quá trời quá đất, cuối cùng phải bồi thường tiền đấy!”
“Thật không hiểu nổi, An Đô có nhiều cao ốc như vậy, vì sao cô ta lại chạy tới chỗ chúng tôi nhảy lầu chứ, haizzz…”
Đừng nhìn người này tuổi trẻ nhưng đã là trợ lý cao cấp của Thẩm Văn Tân rồi, tên anh ta là Trịnh Tiểu Khang, là người hiểu biết Thẩm Văn Tân nhất.
“Ý của tôi là…” Ngô Tú Mẫn thản nhiên hỏi han: “Người phụ nữ này có quan hệ gì với Chủ tịch Thẩm Văn Tân của các anh không? Đứa bé đó có phải con của anh ta hay không?”
“Chuyện này…” Cậu trợ lý nhướng mày, nghiêm mặt nói: “Cô nói thế là có ý gì? Chủ tịch của chúng tôi làm sao có thể quen biết với loại phụ nữ này chứ?”
“Loại phụ nữ này?” Ngô Tú Mẫn bắt lấy lỗi sai trong câu nói của cậu trợ lý, hỏi: “Xem ra, cậu cũng rất hiểu biết kiểu phụ nữ này nhỉ!”
“Ừm… chuyện này…” Cậu trợ lý toát mồ hôi, vội vã giải thích: “Là thế này, bởi vì tôi tham dự xử lý chuyện này cho nên mới biết cô gái đó, hai người có biết không? Cô ta là nhân viên đặc biệt của trung tâm tắm rửa đó!”
“Thật không sao hiểu nổi vì sao cô ta lại nhảy lầu, còn mang theo một đứa trẻ nữa chứ… Thật là…”
“Cô cảnh sát à, người phụ nữ này thật sự không có quan hệ gì với Chủ tịch của chúng tôi hết!”
“Hừ!” Ngô Tú Mẫn lạnh lùng cười: “Tôi đã cho anh một cơ hội rồi, tôi thật không hiểu, Thẩm Văn Tân đã chết rồi mà anh còn bảo vệ anh ta như vậy làm gì?”
“Cô cảnh sát” Cậu trợ lý hơi ngẩn ra, lập tức nghiêm túc nói: “Cô cũng nói rồi đấy, Chủ tịch của chúng tôi đã chết rồi, không cần thiết phải bôi đen anh ta thêm nữa làm gì?”
“Nói thật với cô” Cậu trợ lý nói: “Chủ tịch của chúng tôi đúng là thường xuyên tìm phụ nữ, nhưng mà anh ta chỉ tìm cái gì mà tiếp viên hàng không, người mẫu, minh tinh, anh ta có thể tìm một người phụ nữ tiếp khách trong trung tâm tắm rửa hả?”
“Hơn nữa… Cho dù Chủ tịch của chúng tôi thật sự liên quan tới người phụ nữ này thì làm sao tôi biết được chứ? Tôi chỉ là trợ lý của anh ta thôi chứ có phải con giun trong bụng anh ta đâu…”
“Được, tôi đã cho cậu cơ hội thứ hai rồi đấy nhé!” Thấy cậu trợ lý không chịu phối hợp, Ngô Tú Mẫn vẫn không dao động, lập tức lấy điện thoại ra, bắt đầu gọi điện.
Sau khi có người bắt máy, Ngô Tú Mẫn vẫn giữ vẻ băng lãnh mà nghiêm túc nói: “Tổng Giám đốc Lưu, tôi là điều tra viên Ngô Tú Mẫn của Tổng cục Hình sự, vừa nãy chúng ta đã gặp nhau rồi!”
“Đúng, tôi muốn nói cho anh biết một chuyện” Ngô Tú Mẫn liếc cậu trợ lý một cái: “Nhân viên Trịnh Tiểu Khang của các anh không phối hợp công tác điều tra của tôi…”
Vừa nghe thấy Ngô Tú Mẫn gọi điện thoại cho Tổng Giám đốc của công ty, cậu trợ lý nhất thời nhận ra chuyện lớn không ổn, mở to mắt mà nuốt nước miếng.
“Không, anh hiểu lầm ý của tôi rồi” Ngô Tú Mẫn nghiêm mặt nói: “Anh ta từ chối phối hợp điều tra, không phải là không muốn trợ giúp nhà họ Thẩm biết được nguyên nhân tử vong của Thẩm Văn Tân mà là không muốn để cảnh sát chúng tôi điều tra ra chân tướng!”
“Tôi còn hoài nghi rất có thể anh ta còn liên quan tới cái chết của Thẩm Văn Tân, cho nên bây giờ tôi phải dẫn anh ta về Cục Cảnh sát An Đô để thẩm vấn! Bây giờ tôi nói trước cho anh một tiếng thôi…”
“Đừng… đừng đừng đừng đừng…” Nghe đến đây, cậu trợ lý Trịnh Tiểu Khang lập tức quỳ ngay tại chỗ trước mặt Ngô Tú Mẫn, suýt nữa đã dập đầu xuống: “Cô cảnh sát, cô đừng có nói đùa mà, tôi nói, tôi nói, tôi sẽ nói hết những chuyện tôi biết cho cô ngay!”
“Tôi… Tôi thật sự không liên quan tới cái chết của cậu Thẩm mà! Sao tôi lại biến thành người bị tình nghi chứ?”
“Ừm… Chờ một chút nhé Tổng Giám đốc Lưu” Thấy thế, Ngô Tú Mẫn thỏa mãn gật gật đầu, sau đó nói vào điện thoại: “Xem ra Tiểu Trịnh đã nhớ ra chuyện gì rồi, chờ tôi hỏi rõ rồi chúng ta nói sau nhé!”
Nói xong, Ngô Tú Mẫn giả vờ tắt điện thoại, nhưng trên thực tế, vừa rồi cô ấy vốn dĩ không gọi cho bất kỳ ai cả, chỉ diễn một màn kịch đơn giản mà thôi.
Ngô Tú Mẫn là ai? Nói chuyện với Trịnh Tiểu Khang có vài câu mà cô ấy đã nhận ra Trịnh Tiểu Khang đang giấu giếm qua ánh mắt dao động của anh ta rồi.
Đương nhiên, Ngô Tú Mẫn cũng biết, tuy Thẩm Văn Tân đã chết nhưng Trịnh Tiểu Khang vẫn không dám nói ra mọi chuyện. Dù sao thì việc Mễ Nhu nhảy xuống từ đỉnh cao ốc Thiên Đỉnh đã gây chấn động rất lớn.
Nếu để người bên ngoài biết nguyên nhân Mễ Nhu nhảy lầu là bởi vì Thẩm Văn Tân thì chắc chắn sẽ gây thêm ảnh hưởng tiêu cực cho tập đoàn.
Nhưng mà chuyện bị coi là nghi phạm đương nhiên gay go hơn rất nhiều!
Cho tới bây giờ, cậu trợ lý kia vẫn không hiểu tại sao mình lại đột nhiên biến thành người bị tình nghi?
“Tôi nói, tôi nói… Chuyện là như thế này!” Để loại bỏ mối hiềm nghi của mình, cậu trợ lý không dám giấu giếm nữa, căng thẳng khai báo cho Ngô Tú Mẫn nghe: “Cô nói không sai, cô gái nhảy lầu đó đúng là có quen biết cậu Thẩm, nhưng mà… Chuyện cô ta nhảy lầu không hề liên quan gì tới cậu Thẩm của chúng tôi hết!”
Hửm?
Dòng suy nghĩ trong đầu Ngô Tú Mẫn khẽ chuyển động, cô ấy bỗng nhiên nhận ra chuyện Mễ Nhu nhảy lầu có lẽ hơi khác với dự đoán của mình.
“Ban đầu, tôi không biết bọn họ quen nhau như thế nào” Cậu trợ lý nói: “Hơn một năm trước, có ngày cậu Thẩm dẫn vài cô gái đến quán bar chơi đùa, trong số đó có cô gái Mễ Nhu kia!”
“Trong thời gian đó, tôi gặp cô ta nhiều lần, cô ta trông khá đẹp, dáng người cũng rất chuẩn nên tôi mới có ấn tượng…”
“Lúc ấy, tôi cảm thấy cô gái này vừa trong sáng lại vừa dịu dàng chứ không biết cô ta vậy mà lại là một kẻ âm hiểm!”
“Đại khái…” Cậu trợ lý nhớ lại, nói: “Là mấy tháng sau, không ngờ cô gái đó lại ôm bụng bầu tới công ty tìm cậu nhà chúng tôi, nói đứa bé trong bụng của cô ta là của anh ta! Muốn anh ta đưa một số tiền thu xếp…”
“Tôi còn lâu mới tin cô ta…” Trịnh Tiểu Khang hùng hùng hổ hổ nói: “Cô nói xem, có phải người phụ nữ này mặt dày quá không?”
“Đứa bé…” Mặt Ngô Tú Mẫn không chút thay đổi hỏi han: “Rốt cuộc có phải của Thẩm Văn Tân hay không?”
“Không phải, đương nhiên không phải rồi!” Cậu trợ lý xua tay nói: “Cô không biết đấy thôi, mấy năm trước, cậu Thẩm của chúng tôi quả thật phong lưu thành tính, nợ đào hoa khắp nơi, cũng có vài đứa con trai riêng, con gái riêng…”
“Kết quả, anh ta và những người phụ nữ đó cứ dây dưa nhau mãi, thậm chí còn phải ra tòa vài lần, về sau phải giao tiền nuôi dưỡng, còn phải bồi thường tiền gì gì đó nữa, khiến anh ta phải ôm nguyên cục tức trong bụng!”
“Cho nên từ đó về sau, anh ta học được một bài học, lúc muốn ‘hành sự’ với phụ nữ…” Trịnh Tiểu Khang hạ giọng, nói với Ngô Tú Mẫn: “Anh ta sẽ uống thuốc tránh thai dành cho nam trước, uống thuốc đó rồi thì không thể nào làm người ta có thai được đâu!”
“…” Ngô Tú Mẫn mở to mắt, vẻ mặt hơi dao động.
Xem ra, dự đoán của cô ấy quả nhiên chuẩn xác, mọi chuyện vốn không đơn giản như trong tưởng tượng.
“Cô nghĩ lại đi… Nếu như làm nũng thì có lẽ cậu chủ nhà chúng tôi còn cho cô ta ít tiền an ủi, nhưng người phụ nữ này… rõ ràng là đang bắt chẹt mà!” Trịnh Tiểu Khang vỗ tay nói: “Lúc ấy cậu chủ không gọi bảo vệ ném cô ta ra ngoài đã là nể mặt cô ta lắm rồi!
“Người phụ nữ đó không biết tốt xấu, lại còn thề thốt với cậu chủ rằng đứa trẻ là con của anh ta, nếu như anh ta không tin, cô ta có thể sinh đứa bé ra rồi làm giám định ADN!”
“Nghe nói như thế, cậu chủ của chúng tôi bật cười, nói đùa với cô ta là được thôi, vậy cô cứ sinh đi! Chúng ta hãy xem đứa trẻ này rốt cuộc là con của ai?”
“Haizzz!” Nói tới đây, Trịnh Tiểu Khang thở dài một cách nặng nề: “Ai ngờ, người phụ nữ kia thật sự sinh đứa trẻ ra, nhưng mà sinh thì sinh! Còn chưa làm giám định ADN mà đã chạy lên sân thượng tòa nhà cao ốc của chúng tôi, ôm đứa trẻ đó mà nhảy lầu rồi…”