Chương 1852 Ai là Trấn Xương?
Năm giờ chiều, tại văn phòng tổ điều tra đặc biệt“Nếu đào tận gốc rễ thì có vẻ như câu chuyện này không khó hiểu lắm đâu đúng không?” Thôi Lệ Châu chắp tay sau lưng, nói với mọi người: “Tôi nói thế này, mọi người nghe xem có phải không nhé?”
“Mễ Nhu vốn là một cô gái trong sáng, nhưng gặp bất hạnh trong gia đình mà bị ép tới mức phải rời nhà trốn đi, vào thành phố làm công tự nuôi thân”
“Nhưng thật không ngờ, cô ta lại bị bà con xa là Đào Yên lừa đến trung tâm tắm rửa, làm một nhân viên phục vụ đặc biệt”
“Nhưng mà Mễ Nhu không cam lòng, nỗ lực phấn đấu, dựa vào cố gắng của mình, cuối cùng cũng làm quen được với Chủ tịch Tập đoàn Xuyên Hưng là Thẩm Văn Tân, chẳng những xảy ra quan hệ với Thẩm Văn Tân mà còn mang thai con của anh ta nữa!”
“Vì thế, cô ta mơ tưởng tới chuyện mẹ vinh nhờ con, muốn lợi dụng đứa bé trong bụng kiếm một khoản tiền lớn. Nhưng chuyện khiến cô ta không ngờ là Thẩm Văn Tân không chịu thừa nhận, quá tức giận nên cô ta muốn sinh đứa bé ra trước, sau đó sẽ đi làm giám định ADN!”
“Nhưng không may, cô ta không biết Thẩm Văn Tân đã có biện pháp dự phòng trước, vốn không có khả năng khiến cô ta có thai được, nhưng Mễ Nhu lại không biết chuyện này”
“Thế là Mễ Nhu đầy hy vọng mà sinh đứa trẻ ra, nhưng sau khi xem kết quả xét nghiệm, cô ta lại choáng váng, hoàn toàn không ngờ đứa bé đó lại không phải con của Thẩm Văn Tân!”
“Không phải con của Thẩm Văn Tân, vậy thì là con của ai?”
“Đúng, chắc chắn là lão già khốn nạn Ngưu Kim Khuê kia!” Thôi Lệ Châu tiếc nuối, nói: “Vốn dĩ tại Ngưu Kim Khuê lén chọc thủng bao cao su mới khiến Mễ Nhu có đứa trẻ này!”
“Đứa bé đó là con của lão già khốn nạn đó!”
“Gặp phải đả kích nặng nề như vậy đã vượt quá khả năng chịu đựng của Mễ Nhu, cô ta không thiết sống nữa cho nên đã chạy lên đỉnh cao ốc Thiên Đỉnh, ôm con của mình mà nhảy từ tầng hai mươi sáu xuống…”
Nghe phỏng đoán của Thôi Lệ Châu xong, văn phòng chìm vào yên lặng.
“Ừm… Chuyện này thì…” Hơn mười giây sau, Tăng Khả dị nghị: “Tiểu Thôi à! Có rất ít chỗ có dịch vụ xét nghiệm ADN, chúng ta đã điều tra xong rồi, dù là Mễ Nhu hay là Thẩm Văn Tân đi chăng nữa, chúng ta đều không tìm được hồ sơ chứng minh họ đi làm xét nghiệm ADN mà?”
“Cái này có thể làm nặc danh mà!” Thôi Lệ Châu nói: “Ban nãy tôi có trò chuyện với bên công ty giám định, anh nghĩ thử xem, dù sao chuyện giám định ADN có vẻ nhạy cảm, cho nên có rất nhiều nơi có cung cấp dịch vụ nặc danh mà!”
“Vậy thì chỉ có thể điều tra camera của chỗ công ty xét nghiệm thôi, xem Mễ Nhu có đến công ty đó không?” Nhiễm Đào nói: “Chỉ là Mễ Nhu nhảy lầu vào bốn tháng trước, mà đa phần video chỉ lưu giữ được ba tháng thôi, rất có khả năng đã bị xóa tự động rồi…”
“Còn nữa…” Tăng Khả lại nói: “Đây chỉ là suy đoán của Tiểu Thôi, lỡ như Thẩm Văn Tân nói dối thì sao?”
“Không đâu” Trương Bồi Bồi bên cạnh bỗng nhiên lên tiếng: “Bọn em có kiểm tra ra monoxynol trong máu của Thẩm Văn Tân, đây là thành phần chính của thuốc tránh thai là dành cho nam!”
“Nhưng mà…” Tăng Khả mở hai tay ra: “Mễ Nhu đã sinh đứa bé ra rồi, ai dám chứng minh Thẩm Văn Tân đã uống thuốc lúc xảy ra quan hệ với Mễ Nhu chứ?”
“Làm ơn đi, làm ơn đi!” Ngô Tú Mẫn xua tay nói: “Chúng ta đừng nghĩ mãi về vấn đề sinh con nữa, này…” Cô ấy chỉ vào đồng hồ: “Bây giờ chỉ có bảy tiếng đồng hồ nữa là mười hai giờ rồi, nói không chừng, bây giờ hung thủ đã bắt cóc nạn nhân thứ tư rồi! Việc cấp bách của chúng ta là ngăn cản vụ án quỷ vương thứ tư này xảy ra mới phải!”
“Ừm…” Vừa nói đến trọng điểm, cuối cùng Triệu Ngọc cũng lên tiếng, hỏi Tăng Khả: “Tăng Khả, cậu đã điều tra được gì về kẻ bị tình nghi chưa?”
“Em đã cố gắng lắm rồi” Tăng Khả bất đắc dĩ trả lời: “Dựa vào lời khai của nhân chứng, bọn em phát hiện Mễ Nhu là một người phụ nữ xấu tính, cô ta có rất ít bạn bè!”
“Bà con thì sao?” Triệu Ngọc hỏi.
“Cũng không được luôn…” Tăng Khả lắc đầu: “Đội trưởng Trương đã phái người điều tra tất cả bà con họ hàng của Mễ Nhu rồi, bọn họ đều có nhận xét không tốt về Mễ Nhu! Cô ta đã không liên lạc với bà con họ hàng nhiều năm rồi…”
“Đúng vậy!” Ngô Tú Mẫn tiếp lời: “Quan hệ giữa Mễ Nhu và cha kế, các anh chị em của mình không những không tốt mà còn trở mặt, đoạn tuyệt quan hệ từ lâu rồi! Thậm chí cả lễ tang của Mễ Nhu mà những người đó cũng không thèm tới tham gia, khó có khả năng bọn họ báo thù cho Mễ Nhu!”
“Vậy…” Triệu Ngọc nói: “Chỉ có thể là người khác! Có thể di chuyển nổi Ngưu Kim Khuê và Thẩm Văn Bân thì người này chí ít là một người đàn ông khỏe mạnh, cường tráng!”
“Tôi cũng nghĩ như vậy” Ngô Tú Mẫn nói: “Người này có khả năng là người từng có tình cảm với Mễ Nhu, hoặc là yêu thầm Mễ Nhu!”
“Nhưng mà… Chuyện này nghe có vẻ như một câu chuyện cười vậy!” Thôi Lệ Châu chậc lưỡi: “Mễ Nhu là một cô gái bán hoa, ai lại chịu yêu đương với cô ả chứ? Như vậy mà cũng yêu đương được sao?”
“Có lẽ là trước khi Mễ Nhu sa đọa?” Tăng Khả suy đoán: “Ví dụ như mối tình đầu của Mễ Nhu, hoặc là bạn cùng lớp nào đó?”
“Tăng Khả” Triệu Ngọc nhớ tới cái gì, vội hỏi: “Không phải tôi bảo cậu đăng nhập vào WeChat và QQ của Mễ Nhu rồi à? Có tìm được gì trong đó không?”
“Em tìm được rất nhiều số liên lạc, giờ vẫn đang điều tra từng số một, nhưng mà trước mắt vẫn chưa phát hiện ra tình huống nào khác thường, anh biết đấy…” Tăng Khả nói: “Xét theo nghề nghiệp đặc biệt của Mễ Nhu thì đa số bạn bè và các số liên lạc khác của cô ta đều là khách quen như Ngưu Kim Khuê…”
“Bên chúng tôi cũng đang tiến hành hỏi tường tận và điều tra những người có quan hệ chặt chẽ với Mễ Nhu” Ngô Tú Mẫn nói: “Nhưng trước mắt vẫn chưa có tiến triển gì!”
“Tổ trưởng, tôi cho rằng, dựa theo tình huống của Mễ Nhu, chúng ta khó có thể tìm ra kẻ tình nghi trong thời gian ngắn! Phải cần một thời gian nhất định để điều tra toàn diện mới được…”
“Ừm…” Triệu Ngọc gật đầu, đương nhiên hắn biết chuyện này phức tạp đến nhường nào, vì thế nói: “Xem ra, nếu không đi trên con đường này được thì chỉ có thể chọn một con đường khác thôi!”
“Đúng vậy!” Ngô Tú Mẫn phụ họa: “Ít nhất thì chúng ta đã biết động cơ gây án quỷ vương là vì Mễ Nhu! Như vậy… chúng ta cần phải tìm ra ai sẽ là mục tiêu trả thù tiếp theo mà hung thủ lựa chọn!?”
“Nói thì nói như vậy, nhưng mà…” Triệu Ngọc lo lắng nói: “Vẫn rất khó tìm ra mục tiêu mà! Trong “Bản ghi chép Quỷ Vương” có ghi con ác quỷ xuất hiện tiếp theo tên là Trấn Xương, là một con quái vật chuyên ăn phụ nữ!”
“Nghĩ lại thử xem! Chuyên ăn phụ nữ…” Triệu Ngọc nói: “Chắc chắn là một vị khách nào đấy đã từng làm nhục Mễ Nhu đúng không? Số lượng này… có phải có thể dùng cụm từ ‘nhiều vô số kể’ để hình dung không?”
“Đúng vậy” Tăng Khả cũng lắc đầu: “Chỉ dựa vào số liên lạc trên điện thoại di động thì chắc chắn là không đủ, đa phần đều không để lại thông tin liên lạc, còn phải hỏi thêm đương sự mới được”
“Ôi…” Trương Bồi Bồi nhỏ giọng châm chọc: “Nghe có vẻ như anh cũng hiểu chuyện này lắm đấy nhỉ?”
“Anh…” Tăng Khả đỏ mặt, vội vàng giải thích: “Anh nghe đội trưởng Trương Linh nói vậy thôi, sao anh có thể đi tới mấy chỗ đó cơ chứ?”
“Thôi thôi, không có thời gian đâu” Triệu Ngọc nhìn đồng hồ, nói: “Chỉ có thể làm hết sức thôi!”
“Chị Ngô…” Hắn xoay người lại nói với Ngô Tú Mẫn: “Chị đi gặp những người biết chuyện này lần nữa, hỏi xem có phải Mễ Nhu từng xảy ra tranh chấp với vị khách nào đó hay không? Tranh thủ thu nhỏ phạm vi thêm một bước nữa”
“Tăng Khả…” Hắn lại quay sang nói với Tăng Khả: “Cậu hợp tác với đội trưởng Trương Linh, cẩn thận kiểm tra đối chiếu tất cả những người có liên quan tới Mễ Nhu xem có ai đột ngột mất liên lạc hay không?”
“Nếu hung thủ đã bắt cóc nạn nhân thì chắc chắn không ai liên lạc được với người này nữa!”
“Vâng!” Tăng Khả và Ngô Tú Mẫn cùng nhau gật đầu, sau đó vùi đầu vào công cuộc điều tra căng thẳng…
Triệu Ngọc quay đầu lại, không kìm lòng được mà mở quyển sách “Bản ghi chép Quỷ Vương” ra, nhìn tranh minh họa Trấn Xương. Chỉ thấy trên đầu Trấn Xương có hai cái sừng, trong miệng thì có răng nanh, trông vô cùng hung ác.
Không biết là sau khuya hôm nay, ai sẽ biến thành con ác quỷ chuyên ăn phụ nữ này?
Không biết mình có thể ngăn cản lần giết chóc này của hung thủ hay không?