← Quay lại trang sách

Chương 1854 Người thần bí

Hai giờ khuya, ngoài phòng bệnh ICU của bệnh viện trung tâm thành phố An ĐôTriệu Ngọc vội vã đi tới cửa phòng bệnh, chỉ thấy nơi đó đã có vài nhân viên cảnh sát đang đứng, trong đó còn có vài cảnh sát giao thông và công an nhân dân.

“Thần thám Triệu…” Đội trưởng Trương Linh đã chờ sẵn ở đó, lập tức bước lên nghênh đón và báo cáo tình huống với Triệu Ngọc: “Tôi tìm thấy Vương Trường Khôn rồi, gã ta đang ở bên trong, vẫn chưa tỉnh lại…”

“Rốt cuộc sao lại thế này?” Biết được Vương Trường Khôn đã bị đưa vào bệnh viện, Triệu Ngọc cảm thấy bất ngờ.

“Ừm…” Trương Linh do dự một chút, nói với vẻ mặt khó xử: “Có lẽ… chúng ta đã tìm nhầm người rồi! Chúng ta không liên lạc được với Vương Trường Khôn là vì gã ta xảy ra tai nạn xe cộ đêm qua!”

“Cái gì?” Triệu Ngọc kinh ngạc: “Tai nạn xe cộ?”

“Đúng vậy!” Trương Linh chỉ tay vào một người đàn ông trung niên đang ủ rũ trên ghế dài đằng xa: “Người đó say rượu còn lái xe, tông vào Vương Trường Khôn! Chẳng những tông Vương Trường Khôn hôn mê bất tỉnh mà điện thoại di động cũng bị tông hỏng rồi!”

“Không thể nào?” Triệu Ngọc há hốc mồm: “Ý của anh là Vương Trường Khôn vẫn luôn ở trong bệnh viện?”

“Đúng thế!” Trương Linh nói: “Người gây tai nạn và cảnh sát giao thông phụ trách xử lý tai nạn xe cộ không có cách nào xác minh thân phận của Vương Trường Khôn nên đành phải chụp ảnh của Vương Trường Khôn rồi hợp tác với bên cảnh sát nhân dân tới chỗ xảy ra tai nạn để hỏi thăm!”

“Nhưng mà hộp đêm và quán bar ở đó toàn làm việc vào buổi tối, cho nên mãi đến vừa rồi mới có người nhận ra ảnh của Vương Trường Khôn, nên chúng tôi mới nhận được tin tức!”

“Đáng chết!” Triệu Ngọc nghiến răng nghiến lợi, nếu Vương Trường Khôn chỉ mất liên lạc vì xảy ra tai nạn xe cộ thì có thể chứng minh gã ta không phải là mục tiêu của hung thủ vụ án quỷ vương.

Bọn họ tìm nhầm người rồi!

“Anh cảnh sát, tôi biết sai rồi…” Lúc này, tài xế gây tai nạn đang ảo não thừa nhận sai lầm với các cảnh sát nhân dân: “Tôi cho rằng đã hai giờ hơn rồi, cứ nghĩ sẽ không có ai trên con đường đó, nhưng không ngờ… Haiz…”

Hai giờ đêm…

Hai giờ đêm…

Nghe rõ lời nói của tài xế, Triệu Ngọc bỗng nhiên nghĩ tới chuyện gì đó, vội vàng bước nhanh tới hỏi ông tài xế gây tai nạn kia: “Bây giờ ông hãy thuật lại tình huống lúc đó cho thật rõ ràng, có phải ông nói là người bị ông tông phải đột ngột chạy ra khỏi ngã tư không?”

“Ừm…” Ông tài xế gây tai nạn nhìn Triệu Ngọc một cái, nhanh chóng gật đầu nói: “Đúng đúng đúng, người đó đột nhiên lao từ bên trong ra, chạy rất là nhanh, tôi… tôi không tránh kịp mà!”

“Hơn nữa, chắc là anh ta… anh ta vượt đèn đỏ đúng không?”

“Hả?” Trong phút chốc, Triệu Ngọc nghĩ tới chuyện gì, vội vàng quay lại nói với Trương Linh: “Anh mau kiểm tra camera chỗ xảy ra tai nạn xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“À…”

Nghe Triệu Ngọc nói vậy, Trương Linh lập tức hiểu ý của hắn. Chắc chắn Triệu Ngọc đang hoài nghi chuyện Vương Trường Khôn gặp tai nạn xe cộ còn có ẩn tình khác!

Có khi nào là do… Vương Trường Khôn bị người nào đó uy hiếp, cho nên mới nhanh chóng lao ra đường rồi bị người ta tông vào không?

Nếu đúng như vậy thì người uy hiếp gã ta là ai?

Có khi nào… Là tên sát nhân Quỷ Vương độc ác đó không?

Triệu Ngọc cảm thấy tuy tất cả những điều này chỉ là suy đoán, nhưng mà khả năng này vẫn rất lớn.

Có thể là để thuận lợi cho việc gây ra vụ án quỷ vương cho nên hung thủ đã đi bắt mục tiêu trước một ngày!

Cho nên, về vụ án quỷ vương thứ tư, có lẽ còn có cơ hội xoay chuyển tình thế…

“Đến đây, thần thám Triệu…” Trương Linh chỉ hành lang và ra hiệu với Triệu Ngọc: “Bên phía cảnh sát giao thông đang lấy video trong camera trên đoạn đường đó rồi, họ sẽ gửi vào xe chỉ huy của chúng ta ngay!”

“Xe chỉ huy ở ngay cửa bệnh viện đó!”

“Vậy…” Triệu Ngọc nhìn thoáng qua phòng bệnh ICU, hỏi: “Tình hình của Vương Trường Khôn bây giờ thế nào rồi?”

“Tôi vừa hỏi bác sĩ rồi” Trương Linh trả lời: “Tình hình không nghiêm trọng lắm, họ đã sắp xếp giải phẫu rồi, phỏng chừng sẽ vào phòng phẫu thuật nhanh thôi!”

“Ừm…” Triệu Ngọc suy nghĩ rồi dặn dò Trương Linh: “Nếu vậy thì anh phái hai người canh chừng tại bệnh viện đi, lỡ người này thật sự là mục tiêu thì nói không chừng hung thủ còn xuất hiện nữa đấy!”

“Tôi hiểu rồi!” Trương Linh lập tức làm theo lời dặn của Triệu Ngọc, để hai viên cảnh sát ở lại canh gác.

Thật ra thì ngoài hai viên cảnh sát này ra, hiện trường còn có cảnh sát giao thông và cảnh sát nhân dân phụ trách xử lý sự cố, nếu thật sự có nguy hiểm gì thì bọn họ có thể đối phó được.

⚝ ✽ ⚝

Mười lăm phút sau, đoạn video trong camera trên đoạn đường xảy ra tai nạn được gửi đến xe chỉ huy của cảnh sát.

Triệu Ngọc lập tức được xem lại vụ tai nạn xe tối qua trên màn hình.

Nhưng mà sau khi xem xong quá trình xảy ra tai nạn xe cộ, Triệu Ngọc và Trương Linh lại gắt gao nhíu mày.

“Chắc là không ít như vậy đâu nhỉ?” Trương Linh nhíu mày nói: “Chúng ta còn chưa thấy phía sau Vương Trường Khôn có ai hay không đâu! Cứ như là… anh ta đột nhiên lao ra ấy?”

“Chậc chậc…”

Triệu Ngọc chậc lưỡi, cảm thấy buồn bực.

Trong video clip, chỉ có thể nhìn thấy ô tô chạy qua đường với tốc độ cực nhanh, sau đó Vương Trường Khôn đột nhiên lao ra từ góc phía dưới bên trái, bị tông văng ra ngay tại chỗ, ngã xuống dưới chân cột đèn giao thông, sau đó không thấy động đậy gì nữa.

Nhưng mà trong màn hình vốn không nhìn thấy phương hướng khi đó của Vương Trường Khôn, càng không biết tại sao gã ta lại chạy nhanh như vậy?

“Này!” Lúc này, Trương Linh quát vào trong điện thoại: “Các người làm việc cái kiểu gì vậy? Cái ngã tư đó chỉ có một chiếc camera thôi à? Đối diện thì sao? Vừa nãy tôi nói không đủ rõ ràng hay là như thế nào? Tôi muốn tất cả các camera của cái ngã tư đó! Lập tức gửi qua cho tôi!”

Sau khi cúp điện thoại, Trương Linh căm giận mắng một tiếng “giỡn mặt với ông đây hả!”…

Mấy phút sau, bên kia mới gửi tất cả các bản ghi của camera cho bọn họ…

“Chỗ này… Chỗ này…” Trương Linh nói với nhân viên kỹ thuật: “Thời gian là hai giờ, đúng rồi… Thấy được rồi, mau, quay lại vài giây xem nào… Phát đi…”

Đợi đến lúc màn hình camera đối diện được phát, Triệu Ngọc và Trương Linh bỗng dưng mở to hai mắt, không ngờ trừ Vương Trường Khôn ra, thật sự có một – bóng người khác xuất hiện trên màn hình!

Chỉ thấy trong tay người đó đang cầm một thanh gì đó dài và hẹp, là một loại vũ khí giống mã tấu, hắn ta đang đuổi theo Vương Trường Khôn trên con đường đó.

Vương Trường Khôn vừa ra sức chạy vừa quay đầu lại nhìn, có vẻ vô cùng căng thẳng…

Kết quả, vì gã ta đang quay đầu lại nhìn người thần bí kia nên không để ý tới trên đường có ô tô đang chạy tới, cuối cùng bị ô tô tông bay ra ngoài ngay lập tức!

Sau khi Vương Trường Khôn bị ô tô đụng phải, người thần bí kia bỗng dưng dừng bước, đứng trong bóng tối, đứng yên nhìn thêm vài giây, sau đó xoay người đi mất…

“Quả nhiên… Quả nhiên có người đuổi theo gã ta!” Trương Linh chấn kinh tới mức sắp nhảy dựng lên, nhưng vẫn không quên khen tặng Triệu Ngọc: “May mà thần thám Triệu không từ bỏ manh mối này!”

“Tiểu Lưu…” Trương Linh xoay người nói với nhân viên cảnh sát dưới quyền mình: “Nhanh đi hỏi xem trên con đường đó có còn chiếc camera nào hay không? Cả phương hướng mà bọn họ chạy tới nữa, mau xem tình huống trước đó là như thế nào?”

“Người đuổi theo Vương Trường Khôn rất có khả năng chính là hung thủ đã gây ra vụ án Quỷ Vương!”

“Vâng…” Nhân viên cảnh sát kia mau chóng lấy điện thoại ra gọi điện thoại.

“Đội trưởng Trương, đừng lề mề nữa” Triệu Ngọc hạ lệnh: “Anh mau lái xe chỉ huy qua đó đi, chúng ta đi xem hiện trường!”

“Được, được…” Lúc này Trương Linh mới phản ứng kịp, vội vàng ra lệnh cho tài xế một tiếng, xe chỉ huy lập tức khởi động, chạy tới hiện trường xảy ra tai nạn xe cộ đêm qua…