Chương 1868 Ai sưu tầm nhiều?
“Ngon quá đi mất!” Giữa trưa ngày hôm sau, tại một nhà hàng lẩu ở An Đô, Triệu Ngọc rút tất cả khăn ăn ra khỏi hộp, lau mạnh lên mặt mình: “Lẩu An Đô quả nhiên danh bất hư truyền, cay chết đi được!”Vì lẩu quá cay và nóng nên toàn thân Triệu Ngọc cứ như đang ở phòng tắm hơi vậy, dù lau như thế nào đi nữa cũng vẫn đổ mồ hôi đầm đìa…
“Tôi đã nói với anh rồi” Thôi Lệ Châu bĩu môi: “Gọi một nồi lẩu uyên ương có phải tốt hơn không? Thế mà anh cứ muốn ra vẻ, nói cho anh nhé, hôm nay anh không được để thừa thức ăn đâu đấy, ăn sạch đi!”
“Hì hì…” Triệu Ngọc dùng chiếc đũa kẹp một đống ớt lên, thở dài: “Không ngờ loại ớt này lại có màu xanh biếc, cay thật đấy, tê hết cả lưỡi, xử lý không xuể đâu!”
“Không sao, không sao đâu…” Thấy thế, Trương Linh vội vàng nói: “Nếm thử một chút là được rồi, món lẩu mà anh gọi đúng là khá cay, thêm cả tôi còn không ăn hết nữa mà!”
“Thế này đi, tôi dẫn mọi người đến phố ăn vặt, nếm thử đồ ăn nơi đó nhé… Mỹ thực của An Đô hiếm có lắm đấy!”
“Không cần đâu” Triệu Ngọc tu một ngụm nước ngọt Sprite rồi nói: “Cứ chất đống vào rồi ăn từ từ là được, còn số mỹ thực ăn vặt kia thì vẫn nên chờ đến khi kết án xong rồi tính sau!”
“Thật tốt quá!” Tăng Khả nói: “Đây là lần đầu tiên em đến An Đô, em muốn đi dạo xung quanh đây lắm! Đặc biệt là mấy nơi như Đô Giang Yển, Nhạc Sơn Đại Phật, khi nào kết án xong, em sẽ cùng Bồi Bồi… Ừm…”
“Thế…” Trương Linh ngoắc tay gọi nhân viên phục vụ: “Không bằng đổi nồi lẩu khác đi, anh Nhiễm Đào và chị Ngô Tú Mẫn còn chưa đến đâu, gọi thêm một nồi nữa là được!
“Chuyện này phải nói trước nhé, bữa tiệc này là tôi mời đấy, ha ha…”
Ai ngờ, cứ như ứng nghiệm vậy, Trương Linh vừa dứt lời thì Nhiễm Đào lập tức hấp tấp mà bước vào phòng: “Ối, trời nóng thật đấy, thế mà các anh lại còn ăn lẩu, thật là…”
Miệng vừa lải nhải, Nhiễm Đào đã xắn tay áo lên, ngồi bên cạnh nồi lẩu, không nói thêm câu nào đã cầm đôi đũa lên!
“Ủa?” Thôi Lệ Châu nhìn thoáng qua, hỏi: “Anh Đào, chị Ngô đâu? Không phải hai người đi với nhau à?”
“À…” Nhiễm Đào nhanh chóng giải thích với Triệu Ngọc: “Vốn là cùng nhau đi đến đây, nhưng mà bộ phận truyền thông đột nhiên gọi điện thoại đến, tìm chị ấy để bàn bạc về chuyện tổ chức một buổi họp báo, cho nên chị ấy đi rồi!”
“Chậc chậc…” Nghe thấy lời này, Triệu Ngọc đặt chiếc đũa xuống, thì thào lẩm bẩm: “Chẳng phải tôi đã nói với các lãnh đạo của An Đô rồi à? Vụ án quỷ vương còn chưa kết án, bây giờ vẫn chưa thể tổ chức họp báo mà?”
“Đúng vậy! Nếu tuyên bố ra ngoài thì dù chúng ta không muốn kết án cũng phải kết!” Thôi Lệ Châu nói: “Lỡ như vụ án này còn có biến cố nào đó, vậy thì chẳng khác nào cảnh sát nói không giữ lời à?”
“À, không không không…” Nhiễm Đào vội vàng giải thích: “Chỉ là thương lượng, chỉ là thương lượng mà thôi. Tổ trưởng à, chị Ngô có chừng mực, nếu gặp phải chuyện mà mình không thể làm chủ thì chị ấy sẽ xin anh chỉ thị!”
“Ừm…”
Nhiễm Đào nói không sai, đối với phong cách làm việc của Ngô Tú Mẫn, Triệu Ngọc vẫn rất yên tâm.
“Nhưng mà…” Trương Linh vẫn không khỏi lo lắng, nói: “Tuy rằng vẫn còn điểm đáng ngờ, nhưng chúng ta cũng không thể kéo dài lâu quá được! Dù sao thì bây giờ, vụ án quỷ vương đã gây rúng động xã hội rồi, ý của cấp trên là vẫn nên nhanh chóng kết án là tốt nhất!”
“Đương nhiên là tôi biết chuyện này: “ Triệu Ngọc hung hăng nhai một miếng thịt, nói: “Cho nên kế tiếp, vẫn phải nhờ mọi người cố gắng không ngừng, điều tra chân tướng vụ án này cho rõ ràng!”
“Nếu Tề Hạo chính là hung thủ của vụ án quỷ vương thì kết quả tất nhiên là tốt! Thế nhưng, lỡ như hắn ta còn có đồng lõa, hoặc là có hung thủ nào khác thì chúng ta quyết không thể để một nhân vật nguy hiểm như vậy nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật được!”
“Ôi ôi, cay quá cay quá… Suỵt suỵt suỵt…”
“Vâng!” Các thành viên trong tổ cùng kêu vâng.
“Đúng rồi” Thấy thế, Nhiễm Đào đành phải buông chiếc đũa, nói với Triệu Ngọc: “Tổ trưởng à, tôi vừa mới từ tổ điều tra về đây, Tề Hạo quả thật là một người đàn ông thường xuyên ru rú ở nhà, cửa chính không ra, cổng trong không bước, ăn uống thì toàn gọi ship!”
“Gần như giữa trưa mỗi ngày, hắn ta đều đặt ship thức ăn, một lần mua hai suất, phỏng chừng là để lại một suất để đến tối hâm lại ăn…”
“Chúng tôi vừa mới hỏi tất cả nhân viên từng giao cơm cho hắn ta” Nhiễm Đào tiếp tục nói: “Bọn họ nói rằng trước kia lúc giao cơm, họ còn có thể nhìn thấy bản thân Tề Hạo, nhưng mà hơn một tháng gần đây thì lại chẳng thấy bóng dáng đâu!”
“Tề Hạo đã lắp đặt một thiết bị chuyên môn đưa cơm lên cửa nhà hắn ta, nhân viên giao hàng chỉ cần đặt hộp cơm vào đó là được, cho nên không phải gặp mặt làm gì!”
“Nhưng mà các nhân viên giao hàng đều thích giao cơm cho Tề Hạo, bởi vì lần nào Tề Hạo cũng khen ngợi bọn họ!”
“Không thấy người đâu…” Tăng Khả dẫn đầu đặt ra nghi vấn: “Có khi nào Tề Hạo đã hạ quyết tâm gây ra vụ án quỷ vương, cho nên mới giấu mặt hay không?”
“Không đâu” Thôi Lệ Châu đặt lát thịt được ướp đầy đồ gia vị xuống và nói: “Tôi cảm thấy cho dù Tề Hạo đã hạ quyết tâm gây ra vụ án quỷ vương, nhưng cũng đâu cần phải giấu mặt chứ?
“Dù sao, hắn ta thậm chí còn nghĩ đến chuyện tự tử rồi, còn sợ ai nhìn mình sao?”
“Mọi người nói xem, có khi nào… hắn ta đã bị kẻ nào đó khống chế hay không? Kẻ không muốn gặp ai thật ra chính là BOSS phía sau màn này?”
“Tiểu Thôi à”Nhiễm Đào lắc đầu nói: “Sức tưởng tượng của cô đúng là phong phú! Chẳng lẽ… cô cho rằng Tề Hạo đã bị oan uổng, cả vụ án quỷ vương đều không liên quan đến hắn ta, hắn ta chỉ là kẻ chết thay thôi à?”
“Thế nhưng… Nhiều chứng cứ như vậy, còn cả mối quan hệ sâu xa giữa hắn ta và Đào Ngọc Lan, mối liên quan giữa hắn ta và Mễ Nhu, chẳng lẽ… mấy chuyện này đều có thể ngụy tạo hay sao? Anh Đào” Thôi Lệ Châu mím cái miệng nhỏ nhắn: “Vậy anh hãy nói cho tôi nghe xem, bây giờ chúng ta có thể xác định được điều gì không?”
“Chuyện này…” Nhiễm Đào nghẹn lời.
Đúng thế, cuộc điều tra vụ án diễn ra cho đến bây giờ, bọn họ vẫn chưa rõ giữa Tề Hạo và Mễ Nhu, còn có Đào Ngọc Lan cùng với “Bản ghi chép Quỷ Vương” có quan hệ như thế nào.
“Trước kia, chúng ta cũng gặp phải không ít kỳ án” Tăng Khả nói: “Em thì thật ra lại cảm thấy suy đoán mà Tiểu Thôi đưa ra vẫn có thể xem là một phương thức tốt để điều tra rõ chân tướng!”
“Ví dụ như…” Tăng Khả nói: “Hôm nay, em đã cố ý kiểm tra lịch sử lên mạng của Tề Hạo, tuy rằng hắn ta chỉ ru rú ở nhà, nhưng mà chưa chắc hắn ta đã có vấn đề về tâm lý!”
“Ví dụ như hắn ta thường xuyên chơi game Liên Minh Huyền Thoại, lại còn là một nhân vật quan trọng trong chiến đội, thậm chí còn từng tham gia vòng đấu loại trực tiếp”
“Em có đọc các tin nhắn trò chuyện của hắn ta với các đồng đội, hắn ta thật sự không giống kiểu người có tâm lý dị dạng, âm u hoặc là biến thái!”
“Còn nữa, thái độ làm ăn của hắn ta cũng khá tích cực, giỏi ăn nói, lúc nhận đơn kiếm tiền, hắn ta thường cho khách hàng rất nhiều kiến nghị, từ đó giành được càng nhiều ích lợi hơn…”
“Còn nữa, ngay cả phương diện sinh hoạt cá nhân” Tăng Khả lại nói: “Thông qua các tin nhắn trò chuyện của hắn ta thì em cảm thấy hắn ta vẫn có thể kết giao bình thường với nữ giới, hắn ta có không ít bạn bè trên mạng là nữ”
“Mọi người biết không?” Tăng Khả lại nói: “Em còn tìm được một file phim ước chừng 2TB trên máy tính của hắn ta nữa cơ!”
“Oa!” Nhiễm Đào trừng to mắt: “Cất chứa nhiều phim như vậy mà còn không phải là biến thái à? Hắn ta xem nhiều nhưng không ‘thực chiến’, khẳng định là sinh ra ảo tưởng với nữ giới, cho nên mới thích một cô gái như Mễ Nhu nhỉ?”
“Như thế mà còn chưa gọi là hợp lý à?”
“Thế…” Thôi Lệ Châu đặt đôi đũa xuống, hỏi Nhiễm Đào: “Anh Đào, anh sưu tập bao nhiêu thế?”
“Tôi? Của tôi còn chưa đến 1TB đâu! Ừm…” Nhiễm Đào bỗng dưng giật mình, khuôn mặt lập tức đỏ lự.
“Đúng rồi!” Thôi Lệ Châu nheo mắt lại: “Vậy anh có được tính là nửa biến thái không?”
“Đúng đấy” Tăng Khả nói: “Một người đàn ông trưởng thành chuyên ở nhà có mấy thứ này mới giống một người bình thường! Nếu không có mới là bất thường!”
“Xem ra…” Thôi Lệ Châu liếc nhìn Tăng Khả một cái với vẻ xấu xa, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Tiểu Tăng ít nhất cũng phải sưu tập 10TB đấy nhỉ?”
“…” Tăng Khả lập tức đỏ bừng mặt, nhanh chóng lau mồ hôi…