Chương 1870 Điều kiện tiên quyết để sinh con
Sáng ngày hôm sau, bên trong văn phòng của tổ điều tra đặc biệt, mọi người vẫn đang tiếp tục nghiên cứu điều tra vụ án quỷ vương“Tổ trưởng” Tăng Khả báo cáo với Triệu Ngọc: “Một người chị em của Mễ Nhu đã xác nhận rằng khi Mễ Nhu làm xong xét nghiệm quan hệ cha con, Mễ Nhu đã từng hỏi số điện thoại của Ngưu Kim Khuê qua Đào Yến!”
“Sau đó, bọn em đã tra xét lịch sử cuộc gọi, đúng là Mễ Nhu đã từng gọi điện thoại cho Ngưu Kim Khuê…” Tăng Khả lấy một tập tư liệu ra: “Nhật ký cho thấy hai người có cuộc trò chuyện dài hai phút năm giây, cuối cùng là Ngưu Kim Khuê tắt điện thoại trước!”
“Vậy không cần phải nói nữa” Thôi Lệ Châu nhún vai: “Khẳng định là một trận ầm ĩ rồi! Mễ Nhu nghe nói Ngưu Kim Khuê có tật xấu là đâm thủng bao cao su nên đã tìm ông ta để chất vấn, mà Ngưu Kim Khuê đương nhiên sẽ không thừa nhận!”
“Cho nên…” Nhiễm Đào nói: “Mễ Nhu nhận định đứa trẻ chính là con của Ngưu Kim Khuê, từ đó thất vọng, mất hết can đảm, nên mới nghĩ tới chuyện nhảy lầu chấm dứt cuộc đời mình?”
“Cô ta cho rằng đứa trẻ là con của Ngưu Kim Khuê: “ Thôi Lệ Châu tiếp tục: “Cho nên thà chết cũng muốn kéo đứa trẻ nhảy lầu theo! Đúng là nghiệp chướng mà, đứa trẻ đâu có tội tình gì!”
“Nhưng mà…” Tăng Khả nói: “Dù thế nào đi nữa thì Ngưu Kim Khuê cũng không phải cha đẻ của đứa trẻ, Mễ Nhu hiểu lầm ông ta, còn Tề Hạo thì có lẽ đã sinh ra hiểu lầm, cho nên mới cố ý không đi so sánh ADN?”
“Thế…” Triệu Ngọc hỏi Tăng Khả: “Có ai có thể chứng minh trong lúc qua lại với Thẩm Văn Tân, Mễ Nhu đã từng xảy ra quan hệ với Ngưu Kim Khuê không?”
“Chuyện này…” Tăng Khả nói: “Chị Ngô đã cẩn thận điều tra rồi, các cô gái trong trung tâm tắm rửa đó đều nói Ngưu Kim Khuê là khách quen của nơi ấy, hẳn là cô nào cũng có quan hệ với ông ta! Nhưng mà nếu muốn có bằng chứng chính xác nhất thì chỉ có bà chủ Đào Yến là rõ ràng nhất, nhưng Đào Yến đã chết rồi…”
Nghe đến đó, Triệu Ngọc không lên tiếng, mà viết một dấu hiệu trên bảng trắng.
“Mặt khác…” Tăng Khả tiếp tục báo cáo: “Còn có một gái ngành nói rằng người của trung tâm tắm rửa Xuyên Mỹ đều biết Ngưu Kim Khuê không phải kẻ tốt lành gì, cho nên lúc tiếp đón ông ta, ai cũng cố ý bảo vệ mình”
“Nhưng mà bởi vì lúc ấy, Mễ Nhu mới tới không lâu, lại không hòa đồng, cho nên không ai nói với cô ta cả. Dù sao giữa họ vốn có cạnh tranh, họ chỉ ước gì Mễ Nhu trúng chiêu thôi!”
“Cho nên, phải đến sau này, Mễ Nhu mới biết được” Nhiễm Đào vỗ tay: “Nhưng cô ta biết được quá muộn, đứa trẻ đã được sinh ra, cho nên mới đi tìm Ngưu Kim Khuê để nói chuyện cho ra lẽ!”
“Nhưng mà, lý luận cũng vô dụng, nên mới lựa chọn nhảy lầu…”
“Đúng rồi” Tăng Khả lại nói: “Còn có một cô gái vốn quen biết với Mễ Nhu nói rằng sau khi Mễ Nhu lớn bụng, cô ta từng cãi nhau với Đào Yến!”
“Đào Yến đương nhiên không muốn khiến nhân viên của mình mang thai, làm chậm trễ công việc. Nhưng mà thái độ của Mễ Nhu cực kỳ kiên quyết, phỏng chừng cô ta tin rằng mình đang mang thai con của Thẩm Văn Tân nhỉ?”
“Kỳ vọng càng cao nên thất vọng mới càng lớn!” Nhiễm Đào tổng kết một câu.
“Thế… Sau đó thì sao?” Triệu Ngọc hỏi: “Tại sao đến bây giờ mà tôi vẫn chưa biết chuyện sau khi Mễ Nhu mang thai, cô ta đã sinh con ra ở nơi nào?”
“Ừm…” Tăng Khả bất đắc dĩ nói: “Chuyện này thì bọn em vẫn chưa tra ra được, chỉ là có người chứng minh sau khi mang thai bốn tháng, Mễ Nhu không hề xuất hiện ở trung tâm tắm rửa Xuyên Mỹ lần nào nữa, không biết cô ta đi nơi nào cả”
“Tôi cảm thấy…” Thôi Lệ Châu thè lưỡi: “Nếu tôi không đoán sai thì có khi nào Mễ Nhu luôn ở nhà của Tề Hạo không?”
“Là Tề Hạo luôn chăm sóc cô ta, thẳng đến khi sinh đứa trẻ ra? Cho nên, rất có thể bọn họ đã sinh ra gút mắt tình cảm kỳ lạ ấy?”
“Cái gì chứ!” Nhiễm Đào nhếch miệng: “Biết rõ đứa trẻ không phải của mình, biết rõ đó là một cô gái làm nghề chẳng vẻ vang gì, vậy mà còn muốn ‘đổ vỏ’ à? Cái tên Tề Hạo này, thiếu phụ nữ đến mức nào thế chứ?”
“Có lẽ…” Thôi Lệ Châu nói: “Mễ Nhu lừa Tề Hạo, nói đứa trẻ là của Tề Hạo, khiến Tề Hạo chăm sóc cô ta thì sao? Người phụ nữ này ích kỷ như thế, đâu có chuyện gì là không làm được?”
“Mấu chốt là…” Nhiễm Đào không dám gật bừa: “Mễ Nhu và Tề Hạo thật sự từng xảy ra quan hệ sao? Tạm thời chưa nói đến con người Tề Hạo thế nào, riêng chuyện Mễ Nhu có thể vừa mắt một tên đàn ông chuyên ru rú ở nhà như Tề Hạo thôi, tôi đã tỏ vẻ hoài nghi rồi!”
“Tôi…” Triệu Ngọc trầm ngâm một chút, nói: “Chuyện này thì chúng ta cần hỏi lại pháp y Trương đã, xem có phát hiện ra dấu vết nào chứng tỏ Mễ Nhu từng ở nhà của Tề Hạo hay không!”
“Nếu…” Triệu Ngọc liếc nhìn các thành viên trong tổ một cái, rồi nói tiếp: “Chúng ta không thể tái hiện lại quỹ tích sinh hoạt của Mễ Nhu một cách đầy đủ, thì chúng ta hãy thử xem có thể tra được cái gì từ phía Thẩm Văn Tân hay không!”
“Tôi nhớ là lúc trước, chúng ta đã từng tra được rằng nạn nhân thứ tư Lôi Phi Dực từng giới thiệu Mễ Nhu cho Thẩm Văn Tân quen biết, hơn nữa còn lấy lai lịch là nữ ngôi sao, hoặc là nữ người mẫu đúng không?”
“Về chuyện dẫn mối này, chúng ta có tra được tiến triển gì hay không? Không phải còn có người phụ nữ khác đi cùng Mễ Nhu à?”
“Đúng!” Tăng Khả trả lời: “Đội trưởng Trương đã phái người đi điều tra rồi, nhưng mà, chuyện này bởi vì trước đó được giữ bí mật cao độ, thời gian lại lâu, hơn nữa, Lôi Phi Dực đã chết cho nên số người biết chuyện vốn không nhiều.
“Hơn nữa, giữa các cô gái này thường không quen biết nhau, nếu muốn tìm tất cả ra thì chỉ sợ còn cần một chút thời gian!”
“Không thể nào?” Triệu Ngọc lắc đầu: “Ra tay từ cấp dưới của Thẩm Văn Tân xem sao? Thư ký, vệ sĩ, tài xế của anh ta, dù thế nào cũng phải hỏi ra được điều gì chứ? Nếu không được thì hỏi bạn bè của Thẩm Văn Tân, mấy anh bạn thân vốn là công tử phú nhị đại có mối quan hệ rất tốt với anh ta ấy!”
“Một lúc tìm nhiều người đẹp như vậy, chắc không phải chỉ để độc hưởng một mình chứ?”
“Đội trưởng Trương đã làm như vậy rồi” Tăng Khả nói: “Phỏng chừng có thể nhanh chóng tra ra được thôi… Ừm… Đúng rồi: “Tăng Khả nhìn điện thoại di động, nói: “Bọn em từng hỏi viên chức trong công ty của Thẩm Văn Tân, lúc ấy, Mễ Nhu lớn bụng đến tòa nhà Thiên Đỉnh tìm Thẩm Văn Tân ngả bài, rất nhiều người đều ở đó!”
“Ồ? Họ nói thế nào?” Triệu Ngọc vội hỏi.
“Bọn họ nói…” Tăng Khả trả lời: “Thái độ của Thẩm Văn Tân đối với Mễ Nhu cực kỳ cường ngạnh, thậm chí còn nói những lời tàn nhẫn trước mặt bao người, rằng chỉ cần Mễ Nhu sinh đứa trẻ ra, có thể chứng minh đứa trẻ là con của Thẩm Văn Tân thì anh ta sẽ cưới Mễ Nhu về nhà làm vợ bé, về sau sẽ cho cô ta cuộc sống vinh hoa phú quý!”
“Nhưng mà, nếu không phải thì một đồng anh ta cũng sẽ không cho, bảo Mễ Nhu đừng đến làm phiền anh ta nữa!”
“Chậc chậc…” Nghe đến đó, Triệu Ngọc không nhịn được chậc lưỡi cảm thán: “Xem ra… Mễ Nhu bị chặn họng, vì muốn chiếm được một cơ hội nên đã sinh đứa trẻ ra!”
“Thẩm Văn Tân cũng giỏi thật” Thôi Lệ Châu nói: “Biết rõ mình uống thuốc là không thể nào có con được, vậy mà còn bảo Mễ Nhu sinh đứa trẻ ra!”
“Nếu nói rõ với Mễ Nhu thì Mễ Nhu đã sớm bỏ đứa trẻ đi, chuyện nhảy lầu đã không xảy ra rồi!”
“Trương Bồi Bồi đã nói với em…” Tăng Khả nói: “Khi đứa trẻ ở trong bụng được mười sáu tuần, đúng là có thể thông qua cách chọc nước ối để thu thập ADN, tiến hành xét nghiệm, nhưng mà… Loại xét nghiệm này vẫn có độ nguy hiểm nhất định, nhất là đối với đứa trẻ trong bụng!”
“À…” Thôi Lệ Châu gật đầu: “Có lẽ là Mễ Nhu không muốn để đứa trẻ gặp phải nguy hiểm gì, cho nên mới không đi xét nghiệm nước ối!”
“Nhưng mà… nếu cô ta làm như vậy thì có phải là cần có một điều kiện tiên quyết hay không, tức là…” Thôi Lệ Châu trừng to mắt: “Cô ta phải tin tưởng trăm phần trăm rằng đứa trẻ nhất định là con của Thẩm Văn Tân!?”
“Thế nhưng…” Triệu Ngọc nhíu mày, lắc đầu nói: “Đứa trẻ cố tình lại không phải là con của Thẩm Văn Tân!”
“Oa!” Thôi Lệ Châu bỗng dưng kinh hãi: “Chẳng lẽ… chuyện Mễ Nhu mang thai vốn là một âm mưu sao? Thậm chí… kể cả chuyện cô ta… nhảy lầu!?”