Chương 1871 Lý do của thuyết âm mưu
“Tôi đã quên là phim gì rồi…” Đối mặt với bảng trắng ghi đầy vụ án, Triệu Ngọc nói với đoàn người Tăng Khả: “Một tay súng bắn tỉa bắn chết năm người dân vô tội, mặt ngoài trông thì có vẻ là tay súng bắn tỉa kia phát rồ, lựa chọn ngẫu nhiên, nhưng trên thực tế lại là một vụ mưu sát có kế hoạch!”“Trong năm nạn nhân này, chỉ có một người mới là mục tiêu mà hung thủ muốn giết chết! Còn bốn nạn nhân khác đều bị dùng để làm vật che giấu!”
“Oa, cái này mà anh cũng nghĩ ra được…” Thôi Lệ Châu pha một ly cà phê, vừa mới đặt cái cốc bên miệng nhưng lại đặt xuống, nói: “Có phải anh muốn nói vụ án quỷ vương này vốn chỉ là để giết một người hay không?”
“Nếu quả thật là như vậy thì khẳng định là hắn ta muốn giết Thẩm Văn Tân rồi!” Nhiễm Đào nói: “Ngoại trừ Thẩm Văn Tân ra, những người khác không phải ma cô thì là hầu gái hoặc là dẫn mối mại dâm, chỉ có Thẩm Văn Tân là có giá trị nhất!”
“Ồ, ý kiến này đúng là có lý đấy” Tăng Khả vội vàng chỉ vào máy tính của mình, nói: “Em đã tra được khu nhà nơi xảy ra vụ án quỷ vương đầu tiên, đó là một khu nhà đang bị dỡ bỏ”
“Lúc ấy, chính phủ đang khảo sát tình hình dỡ bỏ khu nhà, tuy rằng chưa công khai đấu thầu, nhưng mà những người trong ngành tuyên bố rằng công ty Đầu tư Xây dựng Xuyên Hưng của Thẩm Văn Tân là đối thủ cạnh tranh mạnh nhất của khối đất ấy!”
“Không thể nào? Sao cậu không nói sớm hả?” Nhiễm Đào trừng to mắt: “Bây giờ, Thẩm Văn Tân đã chết, cuộc đấu thầu của công ty Đầu tư Xây dựng Xuyên Hưng tự nhiên sanh non, thế thì… chỉ cần chúng ta tra ra được ai là kẻ được lợi lớn nhất, thì chẳng phải là…”
“Tăng Khả đã sớm nói với tôi rồi…” Triệu Ngọc bất đắc dĩ nói: “Tôi cũng đã tra rồi, nếu công ty Đầu tư Xây dựng Xuyên Hưng hủy bỏ đấu thầu thì bất kỳ công ty bất động sản nào trong nước cũng có thể cạnh tranh đấu thầu thành công, nên không có cái gọi là người được lợi lớn nhất!”
“Ồ? Như vậy à…” Nhiễm Đào vò đầu: “Vậy có thể… còn có nguyên nhân khác hay không? Thẩm Văn Tân đắc tội nhiều người như vậy, có khi nào bị ai đó… báo thù hay không?”
“Không có ích lợi nào lớn đến thế” Triệu Ngọc lắc đầu: “Nếu là báo thù thì sẽ không giết người nhiều như vậy đâu!”
“Vậy… còn những nơi khác thì sao?” Thôi Lệ Châu vội hỏi: “Nơi khác, ví dụ như thành phố ma, thư viện Lan Dương, còn có… tiệm trà nữa?”
Sau khi hỏi xong, Thôi Lệ Châu nhất thời uể oải, không ai cho cô ta đáp án, cô ta cũng muốn biết câu hỏi của mình ngu xuẩn đến thế nào!
Thành phố ma là một khu du lịch, thư viện Lan Dương lại ở trong trường học, sao có thể liên lụy tới mấy chuyện dỡ bỏ, hoặc là các lợi ích khác chứ?
Tuy rằng tiệm trà Xuyên Thái có lẽ dính dáng đến chuyện dỡ bỏ, nhưng các khu nhà trong đó mới được xây dựng, cũng không có ích lợi gì đáng nói…
“Vậy…” Nhiễm Đào nhớ tới điều gì, nói: “Có khi nào là chuyện nội bộ công ty Đầu tư Xây dựng Xuyên Hưng hay không? Thẩm Văn Tân mà chết thì có lợi với ai nhất đây?”
“Chuyện này, đội trưởng Trương Linh đã tra rồi” Tăng Khả nói: “Tập đoàn Xuyên Hưng có hình thức đầu tư cổ phần, cha của Thẩm Văn Tân còn chưa chết đâu, chỉ là lùi về hàng sau mà thôi”
“Thẩm Văn Tân đã chết, tất cả vẫn là lão gia định đoạt, chắc không đến nỗi ngay cả con trai ruột mà ông ấy cũng giết chứ?”
“Chuyện này…” Mọi người không biết nói gì…
“Xem ra…” Triệu Ngọc không khỏi thổn thức: “Tôi chỉ muốn tìm một lý do cho thuyết âm mưu của tôi mà thôi!”
“Nếu Tề Hạo không phải hung thủ mà là bị người ta khống chế thì cần đưa ra một lý do hợp lý, nhưng bây giờ xem ra, lý do này vốn không tồn tại…”
“Sếp ơi, đừng có gấp” Thôi Lệ Châu khuyên nhủ: “Loại vụ án này không sốt ruột được đâu, tôi thấy chúng ta vẫn nên điều tra rõ chuyện Mễ Nhu trước đã rồi tính sau!”
Thôi Lệ Châu vừa dứt lời thì đội trưởng Trương Linh bỗng nhiên bước vào văn phòng.
“Thần thám Triệu, phòng so sánh ADN vừa gửi tin tức về…” Trương Linh cầm một tập tài liệu trong tay, vừa đưa cho Triệu Ngọc vừa kể: “Dữ liệu ADN của đứa con của Mễ Nhu không khớp với ai cả, hẳn là cha đẻ của đứa trẻ không hề có tiền án nào!”
“Hừm…” Thôi Lệ Châu thè lưỡi: “Tôi biết ngay là thế mà…”
“Nhưng mà…” Trương Linh lại nói: “Các chuyên gia phân tích của chúng ta đã so sánh gần đúng dựa trên cơ sở dữ liệu, lúc này, lại phát hiện có người tên là Vương Mậu Sinh có tồn tại quan hệ máu mủ với đứa con của Mễ Nhu…”
“Ồ?” Lời ấy lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.
“Chuyên gia đã xác nhận…” Trương Linh nói: “Nhóm ADN này có phản ứng với ADN cha, cho thấy người tên Vương Mậu Sinh này có mối quan hệ huyết thống với cha đẻ của đứa trẻ!”
“Vương Mậu Sinh…” Triệu Ngọc cầm lấy tư liệu mà Trương Linh đưa, cẩn thận xem xét.
“Hắn ta là người núi Đại Lương ở phía tây Tứ Xuyên” Trương Linh mô tả chi tiết: “Sáu năm trước từng vì tội trộm cướp mà bị bắt vào tù, bây giờ đã được thả ra rồi!”
“Vậy là dễ làm rồi!” Nhiễm Đào vỗ tay nói: “Chỉ cần tìm kiếm họ hàng gần nhất của người này, xem ai ở An Đô, chẳng phải là có thể tìm được cha đẻ của đứa trẻ hay sao?”
“Mấu chốt là…” Trương Linh nhíu mày nói: “Cha của Vương Mậu Sinh có sáu anh em, bản thân ông ta là có bốn anh em, ông ta còn có ba đứa con trai nữa…”
“Không thể nào… Giỏi sinh đến thế cơ à? Thế này chẳng phải là vi phạm kế hoạch hóa gia đình ư?” Thôi Lệ Châu bĩu môi: “Lần trước chúng ta đã tra vụ án gì ấy nhỉ? Có vẻ như cũng có hẳn một ổ như vậy thì phải?”
“Là vụ án giếng nước” Nhiễm Đào nói: “Lúc ấy, anh không tham gia…”
“Không sao” Triệu Ngọc nói: “Chỉ cần tìm được điểm mấu chốt thì còn lại chỉ là vấn đề thời gian thôi! Đội trưởng Trương, về cha đẻ của đứa trẻ, tôi giao cho các anh nhé!”
“Vâng, anh yên tâm đi!” Trương Linh tự tin gật đầu: “Nhất định có thể tra được!
“À…” Bỗng nhiên, anh ta lại nghĩ tới một việc: “Đúng rồi, tôi vừa mới nhận được một thông báo, anh còn nhớ rõ Vương Trường Khôn không?”
“Ồ?” Triệu Ngọc suy nghĩ một chút, gật đầu nói: “Không phải là cái tên ma cô vốn gặp tai nạn xe cộ à? Làm sao vậy?”
“Gã ta tỉnh lại rồi” Trương Linh nói: “Cuộc giải phẫu rất thành công, tên kia nhặt được cái mạng về!”
“À…” Triệu Ngọc cân nhắc một chút, hỏi: “Vậy… Gã ta có nói gì không? Gã ta có biết chuyện Mễ Nhu không?”
“Ừm…” Trương Linh nhanh chóng trả lời: “Gã ta vừa mới tỉnh lại, sức khỏe vẫn còn suy yếu, đợi tình huống ổn định lại, chúng ta mới có thể hỏi anh ta!”
“À…” Triệu Ngọc nói: “Quan hệ giữa Vương Trường Khôn và Lôi Phi Dực không tệ, có lẽ gã ta biết điều gì đó! Nhất định phải bảo người của anh hỏi cẩn thận một chút nhé!”
“Vâng” Trương Linh gật đầu: “Anh yên tâm đi!”
“Ừm…” Ai ngờ, Triệu Ngọc lại ngẫm nghĩ rồi nói thêm: “Thôi, để tôi tự mình đi hỏi xem sao!”
“Hả?” Trương Linh bất ngờ, các thành viên trong tổ cũng xôn xao.
“Không có gì đâu…” Triệu Ngọc xua tay: “Chỉ là tôi cảm thấy hơi buồn bực, muốn đi ngoài giải sầu thôi, mọi người tiếp tục làm việc của mình đi, có tin tức thì cho tôi biết đúng lúc là được!”
⚝ ✽ ⚝
Một giờ sau, tại bệnh viện trung tâm của thành phố An Đô.
“Hừ, người đáng thương tất có chỗ đáng giận…” Trên giường bệnh, Vương Trường Khôn đầu quấn đầy băng vải, biểu cảm chết lặng, ánh mắt dại ra mà nói với đoàn người Triệu Ngọc: “Hễ nhớ tới cô ta là lại đau đầu… Giống như bây giờ vậy, thậm chí còn đau hơn bây giờ nữa…”
Nhìn bề ngoài yếu ớt không chịu nổi của Vương Trường Khôn, Triệu Ngọc và Trương Linh không nhiều lời nữa, tất cả đều nhẫn nại chờ đợi.
“Tôi thực sự không tin cô ta chỉ là người lớn lên ở nông thôn, chỉ cần tiền thôi đã đành, mấu chốt lại còn hết ăn lại nằm, ỷ vào mấy phần tư sắc, đúng là vênh váo lên mặt mà…”
“Nếu không phải Lôi Phi Cơ (Lôi Phi Dực) chỉ chấp nhận người đẹp, tôi lại thật sự không tìm ra ai cả, thì tôi đã không bảo cô ta đi rồi!”
“Hơn nữa, cứ như số mệnh đã được định trước vậy…”
“Lôi Phi Cơ quen biết rất nhiều công tử ca, phú nhị đại, chính hắn trên danh nghĩa còn mở ra cái gì mà công ty đào tạo điện ảnh và truyền hình, thật ra là một cái vỏ bọc bên ngoài mà thôi, chỉ là một ma cô cao cấp hơn tôi không biết bao nhiêu lần mà thôi…”
“Cho nên, có cái nghiệp vụ gì là đều cần tôi tìm người cho hắn…”
Sau khi nghe gã ta lải nhải một đống vô nghĩa, Trương Linh thật sự không nhịn được, lập tức giục gã ta: “Làm ơn đi, anh hãy nói thẳng vào trọng điểm đi! Chúng tôi chỉ muốn nghe chuyện Mễ Nhu thôi…”