Chương 1878 Cậu làm người chết
Bảy giờ rưỡi sáng, sương mù dần tan đi, nhưng khi các thành viên lần lượt đến văn phòng tổ điều tra đặc biệt thì ai cũng cảm thấy cứ như đã rơi vào một màn sương mù mới vậy“Cái quái gì thế này?” Nhìn thấy cả căn phòng bừa bãi, Thôi Lệ Châu líu lưỡi hỏi: “Có chuyện gì thế? Không lẽ sếp lại đánh nhau với ai à?”
“Không phải, chắc chắn không phải đâu…” Nhiễm Đào ngồi xổm xuống kiểm tra những tờ giấy có chữ viết: “Đây là chữ của sếp, tôi cảm thấy chắc là sếp đã phát hiện ra manh mối mới của vụ án quỷ vương rồi”
“Không phải chứ?” Tăng Khả chặc lưỡi: “Không phải là tối hôm qua sếp đã nghĩ thông rồi à? Sao lại còn nghiên cứu cả đêm chứ?”
“Mấu chốt là…” Thôi Lệ Châu nhìn quanh bốn phía: “Sếp đâu rồi?”
Thôi Lệ Châu nói xong, ba người đồng loạt lấy điện thoại ra, có vẻ định gọi điện.
“Được rồi… Đừng đoán mò nữa!” Lúc này, từ phía sau một máy tính nào đó, giọng nói của Ngô Tú Mẫn vang lên: “Tổ trưởng không sao cả, đi ngủ rồi, dù thế nào thì cũng đừng gọi điện cho cậu ấy!”
“Hả? Chị Ngô?” Thôi Lệ Châu nghiêng đầu, lúc này mới nhìn thấy Ngô Tú Mẫn đang gõ chữ ở một cái máy tính nào đó, vội hỏi: “Chị đang… làm gì thế?”
“Hôm nay có một cuộc họp điều phối quan trọng” Ngô Tú Mẫn đã sửa xong tài liệu, lập tức đứng dậy, vừa dọn dẹp đồ của mình vừa giải thích với mọi người: “Tôi phải giúp tổ trưởng xin gia hạn thời gian, bây giờ vẫn chưa đủ điều kiện để kết thúc vụ án quỷ vương!”
“Ái chà…” Thôi Lệ Châu cúi thấp người, cảm thấy khá khó hiểu.
“Sếp đi ngủ rồi sao? Ừm…” Nhiễm Đào vò đầu hỏi: “Xin gia hạn thời gian của vụ án quỷ vương à? Chị Ngô, chị đừng pha trò nữa, có phải là chị và tổ trưởng lại phát hiện ra manh mối mới rồi không?”
“Không có…” Ngô Tú Mẫn bước đến chỗ máy in, vừa đợi in tài liệu vừa nói với Nhiễm Đào: “Chỉ là chúng tôi cảm thấy vẫn còn vài điểm đáng nghi, cần phải điều tra cho rõ ràng”
“Dẫu sao thì chúng ta cũng đại diện cho đội cảnh sát điều tra cao cấp nhất cả nước, không được phép có chút qua loa, đại khái nào. Nếu như vụ án quỷ vương thật sự vẫn còn vấn đề mà chúng ta lại vội vàng kết án thì hậu quả sẽ nghiêm trọng hơn những đội cảnh sát điều tra thông thường rất nhiều!”
“Điểm đáng nghi?” Tăng Khả vội hỏi: “Điểm gì đáng nghi vậy?”
“Dựa theo phân tích tâm lý thông thường, nếu như hung thủ lên kế hoạch và thực hiện là Tề Hạo thì hắn ta phải có biểu hiện dục vọng rất mãnh liệt, chắc sẽ để lại thông tin có thể làm bằng chứng, nhưng mà…” Ngô Tú Mẫn nói: “Chúng ta không tìm thấy thông tin nào tương tự như vậy, đây chính là điểm đáng nghi nhất của vụ án này!”
“Điều này đương nhiên là dễ hiểu” Thôi Lệ Châu gật đầu nói: “Chúng ta đã thảo luận vô số lần rồi, bây giờ, tôi muốn hỏi một câu, nếu như phải gia hạn thời gian kết thúc vụ án, nếu như vẫn còn điểm đáng nghi thì chúng ta cần phải làm gì đây?”
“Chúng ta nên điều tra thế nào đây? Sếp có cho chỉ thị gì không?”
“Có!” Ngô Tú Mẫn gật đầu, nói: “Tổ trưởng bảo tôi nói với mọi người rằng buổi sáng hãy nghỉ ngơi cho tốt, đến tối cậu ấy sẽ đưa mọi người đi điều tra hiện trường vụ án lại lần nữa!”
“Sao cơ? Buổi tối?” Nhiễm Đào lau mồ hôi, có vẻ lo lắng: “Ban ngày không được sao?”
“Tăng Khả, cậu phải chuẩn bị đi…” Ngô Tú Mẫn sắp xếp những tài liệu đã gõ xong và nói với Tăng Khả: “Tổ trưởng muốn cậu đóng giả người chết vào tối nay, còn cậu ấy sẽ đóng vai hung thủ, cậu ấy muốn tái hiện lại toàn bộ quá trình hung thủ giết người, ngoài ra còn bố trí lại cả vụ án quỷ vương nữa, từ đó tìm ra điểm đột phá…”
“Tôi… làm người chết!?” Tăng Khả ngơ ra: “Tại sao chứ?”
“À…” Thôi Lệ Châu gật đầu, vỗ Tăng Khả một cái: “Chuyện này còn phải hỏi sao? Cân nặng của anh và những nạn nhân kia đều xấp xỉ nhau!”
“Sếp thật đúng là điên cuồng mà…” Nhiễm Đào lại lau mồ hôi lần nữa.
“Tổ trưởng còn dặn thêm” Ngô Tú Mẫn ôm tài liệu, đi đến trước mặt ba người rồi nói: “Rằng ba người chuẩn bị vài đạo cụ, phải tái hiện lại hiện trường xảy ra vụ án quỷ vương hết mức có thể, hơn nữa, cậu ấy hy vọng rằng tối hôm nay có thể mô phỏng lại toàn bộ bốn hiện trường vụ án trước đây lại một lượt, cho nên mọi người vẫn nên chuẩn bị nhanh đi!”
“Không phải chứ?” Ba người đồng loạt vò đầu.
“Chị ngô, chị Ngô…” Thấy Ngô Tú Mẫn định đi, Tăng Khả vội ngăn cô ấy lại rồi nói: “Tôi có thể không làm người chết được không? Tôi thấy chiều cao và cân nặng của tôi cũng xấp xỉ Tề Hạo, nên để tôi đóng vai hung thủ thì càng thích hợp hơn chứ!”
“Tổ… tổ trưởng cường tráng như vậy, thật sự không thích hợp để đóng vai hung thủ đâu…”
“Tự cậu đi mà nói với tổ trưởng!” Ngô Tú Mẫn hất tay Tăng Khả ra, lại đi về phía cửa.
“Hờ hờ hờ…” Thôi Lệ Châu cười đểu, nói: “Tăng Khả à, anh đừng có từ chối nữa, tôi mong chờ anh biến thành ác quỷ lắm đấy, ha ha ha…”
“Tôi cảm thấy…” Nhiễm Đào thêm mắm dặm muồi: “Tuy rằng Tiểu Thôi là nữ, nhưng vẫn có thể làm khách mời đóng vai hung thủ, dẫu sau thì Tề Hạo cũng từng mắc bệnh nặng, sức lực cũng không nhiều, hẳn là khá tương tự với Tiểu Thôi…”
“Anh Đào, anh đang nói cái gì vậy hả?” Tăng Khả không phục: “Dựa vào cái gì mà để cô ấy làm hung thủ chứ? Chẳng phải cũng có một nạn nhân là nữ sao? Sao không để Tiểu Thôi đóng vậy?”
Uỳnh…
Đoàn người vừa nói đến đây thì cửa văn phòng đột nhiên bị đẩy mạnh ra, suýt chút nữa đã đâm vào Ngô Tú Mẫn vừa mới đi đến cửa.
“Hả?” Ngô Tú Mẫn giật mình, vừa buông lỏng tay thì toàn bộ tài liệu vừa làm xong đều rơi lả tả xuống đất.
Mọi người nhìn kỹ lại thì chỉ thấy người xông vào như điên này vốn không phải ai khác mà chính là tổ trưởng của bọn họ… Triệu Ngọc!!!
Chỉ thấy Triệu Ngọc áo quần xộc xệch, quầng mắt thâm đen, râu ria xồm xoàm, lại thêm khí thế nhe nanh múa vuốt nữa, giống như là một kẻ man rợ đang lao xuống núi tìm kiếm con mồi vậy!
“Không phải chứ?” Thôi Lệ Châu vội tiến lên đón: “Sếp à, anh bị sưng đấy hả? Mới một đêm không ngủ mà sao lại thành ra thế này rồi?”
“Đúng đấy…” Nhiễm Đào nhướng mày, nghi ngờ nói: “Chẳng lẽ sếp đang tập vẽ hình dáng của quỷ ư?”
“Chị Ngô, chị Ngô…” Nhưng mà Triệu Ngọc không để ý đến ai cả, chỉ túm lấy Ngô Tú Mẫn mà lớn tiếng hỏi: “Sáng hôm nay, chị nói với tôi… Trường Trung học số 17… Trường Trung học số 17 thế nào cơ?”
“Sao hả?” Ngô Tú Mẫn sửng sốt, cảm thấy cánh tay bị Triệu Ngọc nắm đau, vội vàng giãy ra rồi hỏi: “Cậu đang nói gì vậy hả?”
“Trường Trung học số 17 ư?” Thôi Lệ Châu bất ngờ: “Trường Trung học số 17 thế nào?”
“Ừm…” Tăng Khả nhớ ra: “Trường Trung học số 17 không phải là thư viện Lan Dương sao? Hiện trường xảy ra vụ án quỷ vương thứ ba!”
“Cậu không sao chứ?” Ngô Tú Mẫn bất lực nói: “Trường Trung học số 17 đã nghỉ học rồi, sao thế?”
“Tại… Tại sao lại nghỉ học?” Triệu Ngọc lại hỏi, hắn trợn tròn mắt, như thể sắp ăn thịt người vậy.
“Thì là vụ án quỷ vương đấy, còn có thể là vì sao nữa chứ?” Ngô Tú Mẫn giải thích: “Cậu thử nghĩ xem, trong trường xảy ra một vụ án lớn đến vậy thì học sinh trong trường ai mà chịu nổi chứ? Phụ huynh cũng không mặc kệ đâu”
“À…” Triệu Ngọc trầm tư suy nghĩ một lúc, lại hỏi: “Vậy… Bây giờ, tình hình của trường học thế nào? Khi nào thì đi học lại?”
“Đúng rồi, tôi đang muốn nói với cậu chuyện này đây” Ngô Tú Mẫn nói: “Lãnh đạo của trường đã đi tìm chính quyền thành phố, yêu cầu cảnh sát chúng ta phải nhanh chóng điều tra rõ ràng chân tướng và đưa ra lời giải thích. Làm vậy, bọn họ sẽ dễ ăn nói, làm dịu cảm xúc của học sinh, để nhanh chóng nhập học càng sớm càng tốt!”
“Hừ” Thôi Lệ Châu ở bên cạnh trào phúng: “Nhát gan thật đấy, người chết đâu phải là học sinh, có đến mức phải nghỉ học không hả?”
“Tổ trưởng…” Tăng Khả lại cảm thấy khác thường, vội hỏi Triệu Ngọc: “Chẳng lẽ, anh cảm thấy trong chuyện này còn có vấn đề gì nữa sao?”
“Tôi…” Cậu ta úp úp mở mở, buột miệng một câu: “Có phải là tôi… không cần phải đóng vai người chết nữa không?”