Chương 1877 Bệnh viện ở nông thôn
Sáu giờ sáng, bầu trời vừa hừng sáng, thành phố An Đô chìm trong làn sương mù dày đặcSương mù ẩm ướt làm cho lúc Ngô Tú Mẫn đến Cục Cảnh sát An Đô thì đã ướt sũng cả người, cứ như là vừa bị mắc mưa vậy.
Bởi sáng hôm nay phải tham gia một cuộc họp điều phối quan trọng của văn phòng tỉnh Xuyên Tây nên Ngô Tú Mẫn đã cố ý đến văn phòng thật sớm, muốn tranh thủ thời gian làm một bản báo cáo.
Ai ngờ, cô ấy vừa mở cửa văn phòng ra thì đã bị tình huống bất ngờ trong văn phòng làm cho choáng váng!
“Wow…” Ngô Tú Mẫn trừng to mắt, ôm chặt tư liệu trong lòng, không thể tin được mà hỏi Triệu Ngọc đang đứng giữa văn phòng: “Tổ trưởng… cậu… cậu đang làm gì vậy hả?”
Trong văn phòng rất bừa bộn, trên sàn chất kín những tờ giấy trắng viết đầy chữ, Triệu Ngọc đang ngồi giữa những tờ giấy trắng này, cứ như đang nhập định vậy.
Nghe thấy tiếng kêu của Ngô Tú Mẫn, Triệu Ngọc khẽ mở mắt ra, bình thản nói một câu: “Chị Ngô, chị đến sớm nhỉ!”
“Tổ trưởng… cậu… cậu đang làm gì vậy?” Ngô Tú Mẫn vẫn còn đang hoảng sợ, nhìn tình huống kỳ lạ trước mặt rồi hỏi: “Tôi còn tưởng rằng có một tên trộm ở đây đấy!”
Ngước mắt lên nhìn, chỉ thấy sáu mặt bảng trắng dùng để nghiên cứu tình hình vụ án lúc trước đều được viết kín chỗ, nhưng mà bảng trắng bị đặt lung tung, thậm chí còn có một tấm rơi xuống đất…
“Không có gì…” Triệu Ngọc vẫn cứ thản nhiên nói: “Chỉ là tôi đang nghiên cứu tình tiết vụ án lại một lần nữa mà thôi!”
“Sao hả?” Ngô Tú Mẫn đi đến trước mặt Triệu Ngọc, ngờ vực hỏi: “Cậu vẫn nghĩ rằng vụ án quỷ vương chưa thể kết án được sao? Nhưng mà… hôm qua khi cậu gọi điện thoại cho tôi, không phải là cậu đã nghĩ thông rồi à?”
“Vụ án này…” Triệu Ngọc khẽ cắn môi, thần bí kiêm cả thần kinh nói: “Vẫn chưa thể kết thúc được đâu!”
“Hả?” Ngô Tú Mẫn hiểu rõ năng lực của Triệu Ngọc, vừa thấy Triệu Ngọc nói như vậy thì lập tức đã nhận ra vấn đề rất quan trọng, lập tức ngồi xổm xuống ngay, nghiêm túc hỏi Triệu Ngọc: “Nói như vậy là cậu đã phát hiện ra manh mối mới rồi à? Có phải là chúng ta nên triển khai điều tra lại một lượt không?
“Ừm…” Triệu Ngọc do dự một lát, ngại ngùng gãi đầu rồi nói: “Vẫn chưa đâu! Nhưng mà… Chắc là sắp rồi!”
“Chị xem…” Triệu Ngọc chỉ vào đống bừa bộn trong văn phòng: “Hôm qua, tôi đã đào sâu nghiên cứu cả vụ án bắt đầu từ chuyện Mễ Nhu nhảy lầu, tôi cảm thấy vụ án này vẫn chồng chất những điểm đáng ngờ, chúng ta không thể kết thúc vụ án một cách vội vàng qua quýt được!”
“Còn có… Còn có điểm đáng ngờ nào nữa à?” Ngô Tú Mẫn nghiêm túc lắng nghe.
“Vụ Mễ Nhu nhảy lầu không có nhân chứng, bắt đầu từ chuyện cô ta dần mất hút trong camera giám sát của cao ốc Thiên Đỉnh, thẳng cho đến khi cô ta nhảy lầu có hơn bốn mươi phút, trong bốn mươi phút này có thể xảy ra bất cứ chuyện gì!”
“Còn nữa… Năm ấy, Tề Hạo bị viêm cột sống dính khớp* nên mới buộc phải giải ngũ” Triệu Ngọc lại nói: “Tôi đã kiểm tra rồi, loại bệnh này là một loại bệnh nan y không chết, hắn ta vốn không thể làm được những công việc nặng nhọc…”
* Viêm cột sống dính khớp: tên tiếng Anh là Ankylosing Spondylitis, là bệnh toàn thân có liên quan tới yếu tố gen HLA-B27. Bệnh này nằm trong nhóm bệnh viêm với tỉ lệ 0,5-1,9% dân số. Bệnh có đặc điểm là rối loạn hệ thống đặc trưng bởi viêm cột sống và các khớp lớn theo trục thân như gối, háng.
“Ngoài ra… chúng ta cũng không tìm thấy bằng chứng nào tại hiện trường tử vong của Tề Hạo, trên chiếc xe điện ba bánh của Tề Hạo ngoại trừ dấu vân tay của hắn ta thì không có của ai khác nữa, điều này hoàn toàn không hợp lý, khả năng bị vu oan là rất lớn!”
“Cho nên… Tôi cho rằng chúng ta vẫn cần phải tiếp tục điều tra!”
“Tổ trưởng…” Lần đầu tiên Ngô Tú Mẫn duỗi tay ra, vỗ nhẹ lên vai Triệu Ngọc, nghiêm nghị nói: “Cậu đã quá vất vả rồi, thật sự là cần phải… nghỉ ngơi cho thật tốt!”
“Tiếp tục như vậy nữa thì dù là người sắt cũng sẽ sụp đổ thôi!”
“Tôi không sao đâu…” Triệu Ngọc lắc đầu: “Tôi còn có thể xử lý nhiều vụ án cực khổ hơn thế này mà…”
“Không… Tình trạng của cậu có vẻ không ổn…” Ngô Tú Mẫn không nhịn được nói: “Tôi lo là căn bệnh cũ còn lưu lại ở Vaqueria hồi đấy của cậu lại tái phát rồi! Gần đây… Cậu có bị ù tai nữa không?”
Trong lúc nói chuyện, Ngô Tú Mẫn duỗi tay lau hai má của Triệu Ngọc, chỉ thấy trên má của Triệu Ngọc toàn là mồ hôi…
“Tổ trưởng…” Ngô Tú Mẫn nói: “Ở những cửa cầu thang thông lên tầng thượng của cao ốc Thiên Đỉnh đều có camera giám sát, chúng ta đã xác nhận tất cả những bản sao rồi.
Hôm ấy chỉ có Mễ Nhu ôm con từ cầu thang lên tầng thượng, trên tầng thượng cũng chỉ có hai mẹ con bọn họ…”
“Còn nữa, nhảy lầu tự sát cũng không phải là một chuyện dễ dàng, sở dĩ Mễ Nhu ở lại tầng thượng hơn bốn mươi phút chắc hẳn là vì đang đấu tranh tư tưởng, dẫu sao thì… cô ta còn đang ôm một đứa trẻ chưa đầy tháng…”
“Ngoài ra thì… vụ Mễ Nhu nhảy lầu không phải là không có nhân chứng” Ngô Tú Mẫn lại nói: “Chẳng phải Trương Linh đã báo cáo với cậu rồi sao?”
“Có người đã nhìn thấy Mễ Nhu nhảy lầu từ một tòa cao ốc khác, anh ta khẳng định rằng bên cạnh Mễ Nhu lúc ấy không có ai khác cả…”
“Còn nữa… Đây là tư liệu điều tra mà tôi có được nửa đêm hôm qua… Bởi vì quá muộn nên vẫn chưa kịp nói với cậu…” Ngô Tú Mẫn mở hồ sơ, nói với Triệu Ngọc: “Người của đội trưởng Trương đã điều tra ra nơi Mễ Nhu sinh con rồi, đó là một bệnh viện tư nhân hẻo lánh ở nông thôn!”
“Theo trí nhớ của bác sĩ…” Ngô Tú Mẫn từ tốn nói: “Con của Mễ Nhu bị sứt môi và hở hàm ếch!!”
“Hả?” Triệu Ngọc bất ngờ: “Sứt môi và hở hàm ếch… Không phải… Không phải là có thể chữa trị được sao?”
“Đúng vậy, quả thật là có thể chữa trị được, nhưng mà…” Ngô Tú Mẫn nói: “Cậu phải suy nghĩ đến tâm tình của Mễ Nhu lúc ấy, đứa bé không phải là con của Thẩm Văn Tân, bản thân cô ta đã mất cơ hội duy nhất để đổi đời rồi…”
“Đứa bé còn có thể là con của một tên háo sắc, do đâm rách bao cao su mà có…”
“Lại thêm việc đứa trẻ bị sứt môi và hở hàm ếch như vậy, sao có thể không làm cho một người phụ nữ không nơi nương tựa suy sụp được chứ?”
“Cho nên, tổng hợp hết những yếu tố này lại mới là nguyên nhân sâu xa khiến Mễ Nhu lựa chọn nhảy lầu!”
“Hóa ra là như vậy… Nhưng mà…” Triệu Ngọc trợn to mắt hỏi: “Chị vừa nói là bệnh viện nông thôn à? Vậy có phát hiện bóng dáng của Tề Hạo không?”
“Không có, camera giám sát của bệnh viện đã không còn nữa, nhưng mà theo trí nhớ của bác sĩ và y tá thì từ đầu đến cuối đều chỉ có một mình Mễ Nhu!” Ngô Tú Mẫn trả lời: “Mễ Nhu trốn ở đấy có lẽ là để tránh mặt Đào Yên!”
“Dẫu sao thì Mễ Nhu làm việc cho Đào Yên, nhất định là Đào Yên sẽ không dễ dàng cho cô ta sinh con ra đâu…”
“Vậy…” Triệu Ngọc trầm tư suy nghĩ: “Tề Hạo thì sao? Nếu như Mễ Nhu sinh con một mình thì Tề Hạo sắm vai gì đây? Có thể nào là hai người bọn họ vốn chẳng có liên quan gì với nhau không?”
“Không chắc…” Ngô Tú Mẫn nghiêm túc nói: “Tổ trưởng, chuyện Mễ Nhu lựa chọn sinh con tại một bệnh viện ở nông thôn có thể là bởi vì Tề Hạo đấy!”
“Cậu nghĩ thử xem, nếu như Tề Hạo vẫn luôn ở bên cạnh Mễ Nhu thì tại sao Tề Hạo có thể trơ mắt nhìn Mễ Nhu nhảy lầu được chứ?”
“À…” Rốt cuộc thì Triệu Ngọc cũng đã hiểu: “Ý của chị là Mễ Nhu và Tề Hạo quả thật đã có mối quan hệ thân thiết, nhưng từ đầu đến cuối đều là Tề Hạo đơn phương, sau khi Mễ Nhu có thai thì đã lén lút rời khỏi Tề Hạo, trốn đến bệnh viện để sinh con, cho đến khi cô ta nhảy lầu sao!?”
“Cho nên…” Ngô Tú Mẫn nói: “Sự oán giận của Tề Hạo mới lớn đến vậy!”
Sau khi Ngô Tú Mẫn nói xong, rốt cuộc thì Triệu Ngọc cũng yên tĩnh lại, suy luận này hiển nhiên càng phù hợp với thực tế hơn. Có lẽ mối quan hệ giữa Mễ Nhu và Tề Hạo không phức tạp cho lắm!
“Còn nữa…” Ngô Tú Mẫn lại nói: “Về chứng viêm cột sống dính khớp của Tề Hạo thì chúng ta cũng đã tìm hiểu rõ ràng lúc trước rồi”
“Loại bệnh này chia thành rất nhiều tình huống, chúng ta đã kiểm tra bệnh án của Tề Hạo, tình trạng của hắn ta cơ bản là đã được kiểm soát, nếu như hắn ta bình phục thì hoàn toàn có thể làm được những công việc nặng nhọc!”
“Về điểm này thì chúng ta có thể kiểm chứng qua những loại thuốc mà hắn ta thường uống…”
“Ồ…” Biểu cảm của Triệu Ngọc trở nên phức tạp hơn.
“Ngoài ra, những điểm đáng ngờ khác mà cậu nhắc đến cũng đều có thể tìm ra những lời giải thích hợp lý, chỉ có một điểm duy nhất là tôi đồng ý với cách nhìn của cậu…” Ngô Tú Mẫn nghiêm túc nói: “Nếu nhìn từ góc độ chuyên nghiệp thì Tề Hạo không để lại chứng cứ rõ ràng tại hiện trường, ở điểm này… quả thật là hơi nằm ngoài dự đoán của tôi!”