Chương 1913 Điều tra
Năm giờ rưỡi chiều, trong một khu dân cư thuộc khu Hưng Hải thành phố Diệu Danh, có hơn mười nhân viên cảnh sát đang thật cẩn thận, tỉ mỉ lục soát nơi ở của Đồ CườngĐây là một tòa nhà kiểu cũ chỉ rộng có bảy mươi mét vuông, bởi vì bà Tạ có quét dọn định kỳ nên tuy nơi này đã hai năm không có người sinh sống nhưng vẫn giữ được vẻ gọn gàng sạch sẽ.
Hơn mười nhân viên cảnh sát, đều là điều tra viên chuyên nghiệp thuộc đội kỹ thuật và Khoa Giám định được Vương Xán điều tới, bảo đảm sẽ không bỏ qua bất kỳ dấu vết nào.
Triệu Ngọc cho rằng, nếu như Đồ Cường chính là tên hung thủ đã tàn sát mười ba người bị hại kia thì trong nhà ông ta chắc chắn sẽ để sót lại tội chứng gì đó.
Nếu như có thể tìm thấy bất kỳ thứ gì có liên quan tới vụ án hồi ký giết người thì có thể khiến Đồ Cường cúi đầu nhận tội.
Giờ khắc này, Triệu Ngọc đứng trong phòng khách nhà Đồ Cường, đang nghiêm túc quan sát hoàn cảnh của nơi này.
Thông qua quan sát sơ bộ, hắn có thể xác định Đồ Cường đúng là một người rất thích đọc sách.
Trên giá sách nhà ông ta, ngoài rất nhiều sách về pháp luật ra thì còn có rất nhiều bộ sách chuyên nghiệp thuộc các lĩnh vực khác, ví dụ như tâm lý học, bệnh lý học thậm chí là điều tra hình sự vân vân, có thể nói là một người có tri thức uyên bác.
Hơn nữa, Đồ Cường là một người vô cùng cẩn thận, mỗi quyển sách đều được giữ gìn nguyên vẹn và sạch sẽ, mở sách ra là có thể nhìn thấy những dòng ghi chú ngay ngắn mà ông ta ghi chép.
Điều này khiến Triệu Ngọc không tự chủ được nhớ tới Lý Đan của vụ án chặt tay, bởi vậy có thể thấy Đồ Cường cũng là một người rất có tâm kế, vô cùng cẩn thận, những điều này hoàn toàn phù hợp với các đặc điểm của một nghi phạm.
Nói ngắn lại, điều tra cho tới lúc này, Triệu Ngọc đã càng ngày càng tin tưởng rằng hắn không tìm lầm người, tên Đồ Cường này chắc chắn là hung thủ mà bọn họ đang tìm, “Hồi ký giết người” hoàn toàn do một tay ông ta gây ra, còn Nông Chí Phát chỉ là một con dê thế tội bị ông ta mê hoặc tâm trí.
“Sư phụ à” Vương Xán hết sức hưng phấn nói với Triệu Ngọc: “Bà Tạ nói, trước khi Đồ Cường ngồi tù chỉ sống ở này căn nhà này chừng một năm thôi”
“Nhưng mà những thứ này cơ bản đều là đồ cũ của bọn họ trước kia!”
“Đây…” Cậu ta mở thông tin bất động sản mình vừa mới điều tra được trên di động: “Dựa theo tài liệu thì căn nhà này xây xong vào năm 1997, lúc ấy, hai vợ chồng Đồ Cường mua nhà mới, sống ở đó chừng năm năm”
“Mà thời gian đó, vụ án hồi ký giết người vẫn chưa kết thúc, nói không chừng chúng ta có thể tìm ra thứ gì đó hữu ích đấy! Chỉ cần có liên quan tới người bị hại còn sợ tên Đồ Cường chết bầm kia không nhận sao?”
“Nhưng mấu chốt là…” Triệu Ngọc nói: “Ít nhất chúng ta cũng phải biết trong thời gian đó, cụ thể là ông ta đã gây ra vụ án gì mới được chứ! Có tám vụ án trong hồi ký giết người đều là do ông ta biên soạn ra, mà năm vụ án chúng ta có thể xác định lại xảy ra trước năm 97!”
“Ừm… Chính xác…” Vương Xán gật đầu nói: “Sư phụ, vậy thì… Hay là mình làm thế này? Tôi sẽ điều tra lại tất cả tài liệu phụ nữ mất tích thời đó một lần xem sao? Xem xem có ai phù hợp với đặc điểm của vụ án hồi ký giết người hay không?”
“Chuyện này…” Triệu Ngọc có vẻ khó xử.
“Không sao cả” Vương Xán nói: “Lúc mới điều tra, tôi đã thu thập hết tài liệu rồi, chỉ là lúc ấy chúng ta cho rằng các vụ án trong hồi ký giết người đều là thật!”
“Bây giờ, chúng ta chỉ cần so sánh lần nữa dựa theo điều kiện nhất định là được” Vương Xán biểu hiện rất là tích cực: “Lúc ấy, chúng ta điều tra tổng cộng hơn bốn trăm vụ mất tích, nếu rút gọn thời gian cần điều tra lại thì lượng công việc hẳn là không quá lớn, chúng ta có nhân viên kỹ thuật chuyên nghiệp, có thể nhanh chóng hoàn thành!”
“Được rồi” Triệu Ngọc gật đầu: “Phàm là có một chút hy vọng, chúng ta vẫn phải tranh thủ một phen…”
“Được! Tôi đi làm ngay…” Nói xong, Vương Xán cầm lấy điện thoại di động đi ra bên ngoài gọi điện thoại.
“Tổ trưởng, tổ trưởng…” Lúc này, Tăng Khả lại chạy từ bên ngoài vào báo cáo cho Triệu Ngọc: “Bên phía nhà tù gửi tin về, có mấy phạm nhân chứng minh đúng là Đồ Cường từng có vài cuộc trao đổi bất thường với Nông Chí Phát…”
“Mẹ kiếp!” Triệu Ngọc nhíu mày: “Trước đó chúng ta cũng có điều tra những tên phạm nhân này mà tại sao lúc đó họ không nói?”
“Ừm… Có thể là… Có thể là do trước kia không có đối tượng nào khả nghi?” Tăng Khả giải thích: “Việc phạm nhân tiếp xúc với phạm nhân vốn dĩ rất nhiều mà!”
“Vậy…” Triệu Ngọc hỏi: “Là kiểu trao đổi bất thường như thế nào?”
“Các phạm nhân nói rằng ở trong tù, Nông Chí Phát và Đồ Cường đều là kiểu người khá trầm tính, có người đã từng nhìn thấy hai người này tiếp xúc gần, có vẻ như… Bọn họ nói chuyện rất hợp nhau…”
“Còn nữa, lúc bọn họ nói chuyện với nhau thường tránh những người khác rất xa, có vẻ vô cùng thần bí…”
“Thế hả?” Triệu Ngọc không tin lắm, hắn nhướng mày, lại hỏi tiếp: “Còn gì nữa không?”
“Hết rồi” Tăng Khả trả lời vô cùng nghiêm túc: “Chỉ có như vậy thôi! Thật ra các phạm nhân nói, bởi vì tính cách không hợp cho nên bọn họ không tiếp xúc nhiều với hai người này…”
“Haizzz!” Triệu Ngọc thở dài một hơi, đương nhiên hắn hiểu nhà tù thì cứ người ra người vào, các phạm nhân hệt như đèn kéo quân, tiếp xúc không nhiều lắm cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
“Tổ trưởng…” Tăng Khả lại nói: “Em vừa mới liên lạc với Thôi Lệ Châu, bên họ vẫn đang cố gắng thẩm vấn, xem ra Đồ Cường dù chết cũng không chịu mở miệng, ông ta đang đánh cuộc rằng chúng ta không tìm thấy chứng cứ xác thực đây mà!”
“Vậy thì để cho bên phía nhà tù điều tra thêm về ông ta đi!” Triệu Ngọc dặn: “Xem trong những vật phẩm cá nhân của ông ta có thứ gì liên quan đến vụ án hồi ký giết người hay không?”
“Họ đã tìm mấy lần rồi nhưng không tìm thấy…” Tăng Khả lắc đầu.
“Ừm… Cũng đúng, người này cẩn thận như vậy, cho dù có chứng cứ thì cũng đã tiêu hủy từ lâu rồi!” Triệu Ngọc thở dài: “Đừng nói nữa, nếu chúng ta thật sự không tìm được chứng cứ gì mới thì đành phải trơ mắt nhìn ông ta nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật thôi!”
“Ông ta là luật sư, chắc chắn ông ta biết rõ điểm này!”
“Đúng đấy!” Tăng Khả vừa phụ họa vừa nhìn các điều tra viên làm việc, đề nghị với Triệu Ngọc: “Tổ trưởng, muốn lấy được chứng cứ thì phải nghĩ cách khác thôi!”
“Nếu như có thể tìm thấy hung khí gây án của ông ta năm đó thì tốt quá!”
“Vô nghĩa” Triệu Ngọc chỉ vào các điều tra viên, nói: “Nếu không thì tôi gọi nhiều người như vậy tới làm gì?”
“Tôi cảm thấy…” Tăng Khả lại nói: “Đồ Cường không chỉ sống ở một nơi như thế này thôi đâu, chúng ta nên nói chuyện với bà Tạ lần nữa, nhờ bà ấy dẫn chúng ta đi tìm những thứ khác liên quan tới Đồ Cường”
“Nói không chừng, có thể tìm ra thứ gì đó quan trọng thì sao? Anh nói có đúng không?”
“Quá đúng!” Triệu Ngọc vỗ đùi, hai mắt sáng lên, nói nhanh: “Tôi cũng nghĩ như vậy đấy, cho nên làm phiền cậu đi một chuyến nhé! Giao việc này cho cậu đó!”
“…” Tăng Khả nhếch miệng, nhưng vẫn gật đầu đồng ý: “Được rồi, vậy bây giờ em đi tìm Vương Xán xin điều thêm ít người! Em lại làm…”
Nói xong, Tăng Khả xoay người muốn đi.
“Chờ một chút” Triệu Ngọc gọi cậu ta lại, nói: “Còn có một nhiệm vụ nữa cũng phải giao cho cậu và Vương Xán làm đấy!”
“À…” Tăng Khả vội hỏi: “Nhiệm vụ gì vậy?”
“Tuy những nạn nhân được ghi lại trong vụ án hồi ký giết người đều là do hung thủ chọn lựa một cách tùy ý, nhưng mà…” Triệu Ngọc nhướng mày: “Nhưng lỡ như đó chỉ là lời nói dối của hung thủ thì sao?”
“Ý… Ý của anh là…” Tăng Khả hiểu ra.
“Cậu và Vương Xán phái người đi điều tra quan hệ xã hội của Đồ Cường một phen” Triệu Ngọc nói: “Nhất là quãng thời gian xảy ra vụ án hồi ký giết người, xem có người nào quen biết với Đồ Cường mà bị mất tích hay không…”