Chương 1912 Vụ án lớn
“Chắc là không có đâu?” Bà Tạ tiếp tục nói: “Tôi chưa từng nghe ông ta từng thi lấy bằng tâm lý nào cả, dù sao ông ta cũng là một luật sư, đó mới là nghề chính của ông ta”“Có điều, trình độ của ông ta đúng là rất cao, có lẽ không kém những nhà tâm lý kia đâu! Quả thực ông ta có thể nắm bắt tâm lý của một số người một cách rất chính xác…” Bà Tạ bình thản kể: “Nếu không, ông ta đã không thể khiến cô gái bị cưỡng hiếp kia điên loạn rồi!”
“Vậy à?” Vương Xán hỏi: “Ông ta giỏi nắm bắt tâm lý như vậy, bà không sợ bị ông ta ảnh hưởng sao?”
“Không” Bà Tạ nói: “Không giấu gì cậu, dù ông ta không xảy ra chuyện rồi ngồi tù thì sớm muộn gì chúng tôi cũng ly hôn thôi. Trên thực tế, hôn nhân của chúng tôi chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa từ rất lâu rồi!”
“Ồ?” Vương Xán hỏi: “Vậy bà có thể nói rõ hơn không?”
“Có thể” Bà Tạ đáp: “Lúc mới kết hôn thì cũng coi như ổn, cuộc sống của chúng tôi không tệ. Nhưng sau khi con gái ra đời, ông ta lại trở nên kiệm lời”
“Lúc đó tôi cho rằng ông ta trọng nam khinh nữ nên nhẫn nhịn, ông ta không quan tâm tới tôi, tôi cũng không quan tâm tới ông ta…”
“Nhưng sau đó… Tôi dần phát hiện, tuy ông ta là một luật sư thường tiếp xúc với người khác nhưng lại là người cực kỳ hướng nội. Việc ông ta kiệm lời không phải do con gái chúng tôi mà là do tính cách của ông ta…”
“Cuộc sống vật chất của chúng tôi rất đầy đủ, khiến người khác hâm mộ, nhưng cuộc sống tinh thần lại rỗng tuếch. Chúng tôi đã chia phòng ngủ, không ở bên nhau từ lâu rồi…”
“Về sau, khi ông ta bị cắt gân chân, tình hình càng tồi tệ hơn. Trước đó chúng tôi còn trò chuyện với nhau, nhưng từ đó, ông ta ngày càng cáu kỉnh, cuối cùng chúng tôi chỉ cãi nhau thôi…”
“Sau đó thì căn bản như người lạ”
“Nói thật, tôi là người sĩ diện, nếu không vì mặt mũi của mình và con gái thì tôi sẽ không để đến khi ông ta ngồi tù mới ly hôn đâu…”
“Ừm…” Ba người nhìn nhau rồi Vương Xán hỏi tiếp: “Vậy.. gân chân của ông ta…”
“À, vì lúc đó ông ta nhận một vụ kiện quan trọng, chọc phải một số tên côn đồ, bị bọn họ trả thù nên mới như vậy” Bà Tạ kể: “Tuy sau đó phẫu thuật thành công nhưng ít nhiều vẫn có chút ảnh hưởng, không thể đi bộ quá lâu, hành động cũng không linh hoạt chứ đừng nói là tập thể dục!”
“Sau khi bị cắt đứt gân chân, ông ta mới thích đánh bạc” Bà Tạ nói tiếp: “Có lẽ đánh bạc có thể lấp đầy sự mất mát của ông ta chăng? Chuyện mất khả năng vận động quả thực là cú đả kích không nhỏ với ông ta!”
Nghe đến đây, nhóm Triệu Ngọc lại nhìn nhau, xem ra tỷ lệ Đồ Cường chính là hung thủ X lại lớn hơn một chút.
Bà Tạ chỉ cho rằng Đồ Cường thích đánh bạc vì không thể hành động bình thường. Nhưng thực tế, rất có thể là vì Đồ Cường không thể giết người để phát tiết nữa!
Điên cuồng đánh bạc có lẽ sẽ giảm ham muốn giết người của ông ta…
“Vậy…” Lúc này, cuối cùng Triệu Ngọc vẫn không thể kìm lòng hỏi: “Bà cho rằng ông ta có xu hướng căm ghét phụ nữ không?”
“Căm ghét phụ nữ?” Bà Tạ bỗng nhíu mày: “Ý cậu… là gì? Tôi đâu cảm thấy ông ta có biểu hiện căm ghét phụ nữ? Nếu căm ghét phụ nữ thì cần gì phải kết hôn với tôi?”
“Vậy…” Triệu Ngọc suy nghĩ một lúc rồi lại hỏi: “Đồ Cường có từng kể cho bà bất hạnh gì ông ta gặp phải lúc trẻ hoặc hồi nhỏ không?”
“Bất hạnh?” Bà Tạ suy nghĩ rồi gật đầu: “Đồ Cường được chú nuôi lớn, cha mẹ ông ta đã mất tích từ lúc ông ta sáu tuổi!”
“Cái gì!?” Ba người sửng sốt, trong những thông tin họ lấy được không hề có chuyện này.
“Ông ta… được nhận nuôi à?” Triệu Ngọc trợn mắt: “Cha mẹ ông ta mất tích thế nào, vì sao lại mất tích?”
“Tôi không biết nữa” Bà Tạ lắc đầu: “Chỉ đột nhiên bỏ nhà ra đi, bặt vô âm tín, để lại Đồ Cường mới sáu tuổi. Nhiều năm qua mà vẫn không có tin tức gì”
“Tôi nhớ chú của Đồ Cường còn khuyên Đồ Cường đến Cục Quản lý số liệu để lại tin tức, biết đâu tìm được cha mẹ ruột.
Nhưng Đồ Cường từ chối, ông ta nói nếu cha mẹ bỏ rơi ông ta thì ông ta không cần tìm họ làm gì…”
“Cậu cảnh sát” Bà Tạ sợ hãi hỏi: “Những chuyện này có được coi là ám ảnh tuổi thơ không?”
“Chú… chú của ông ta còn sống không?” Vương Xán vội hỏi.
Bà Tạ lắc đầu: “Ông ấy qua đời vào mười năm trước rồi…”
“Hai người đã kết hôn nhiều năm, Đồ Cường có khuynh hướng bạo lực không?” Triệu Ngọc lại hỏi.
“Không” Bà Tạ trả lời: “Cho tới giờ, tôi chưa từng nhìn thấy ông ta đập đồ đạc, cũng chưa từng đánh đập mẹ con tôi, lúc tức giận nhất cũng chỉ đập bàn vài cái thôi…”
Sau đó, Vương Xán bắt đầu thăm dò thông tin cụ thể về Đồ Cường từ chỗ bà Tạ để làm rõ quỹ tích sinh hoạt năm đó của ông ta.
Bà Tạ bắt đầu kể từng chuyện một.
Để không làm phiền họ, Triệu Ngọc và Tăng Khả tới một bàn ăn khác ngồi.
“Tổ trưởng, em nghĩ chúng ta tìm đúng người rồi” Tăng Khả cầm một ly nước ép hoa quả, nói với Triệu Ngọc: “Nếu dựa theo lời bà Tạ thì khả năng Đồ Cường bị tình nghi quá lớn!”
“Tuy không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì nhưng chắc chắn sự mất tích của cha mẹ đã làm tổn thương đến tâm hồn trẻ thơ của ông ta, vì vậy sau khi lớn lên, ông ta mới giết hại phụ nữ!”
“Mà sau khi bị cắt gân chân, ông ta không thể gây án nữa, chỉ có thể đánh bạc để làm tê liệt bản thân, thỏa mãn khoái cảm giết người…”
“Một luật sư vừa kiệm lời vừa biết ăn nói, đặc điểm của những mâu thuẫn này cực kỳ khớp với những gì chúng ta suy đoán trong lòng!” Triệu Ngọc nói.
“Xem ra, trí nhớ của bệnh nhân tâm thần vẫn rất đáng tin, mặc dù Liễu Thành có vấn đề về tinh thần nhưng chưa chắc đã nhận sai người. Có lẽ Đồ Cường chính là hung thủ X!!!”
“Thật ra vụ án trong hồi ký giết người đều do ông ta gây ra!”
“Nếu tám vụ án còn lại quả thực đã xảy ra thì tức là có thể người này là sát thủ liên tục tàn sát mười ba mạng người!”
“Tên này… còn giết nhiều người hơn cả Vân Đóa Nhi. Đây chính là vụ án lớn cấp 1… Hay… hay là…”
Ý của Tăng Khả là muốn Triệu Ngọc lập tức thông báo tình hình mới nhất cho nhóm Ngô Tú Mẫn, để họ hiểu rõ tầm quan trọng của Đồ Cường.
Nhưng Triệu Ngọc lại mở điện thoại gọi vào số của Thôi Lệ Châu.
“Alo” Vừa nối máy, Thôi Lệ Châu đã báo cáo với Triệu Ngọc: “Sếp à, tên này sắp chết rồi mà vẫn còn mạnh miệng, dù chúng tôi dọa dẫm thế nào đi nữa, ông ta cũng không nói gì cả!”
“Chậc chậc…” Triệu Ngọc tiếc nuối chép miệng, xem ra điều mình lo lắng không thừa.
“Tôi nghĩ chúng ta đã tìm đúng người rồi, chỉ nhìn mắt của người này thôi cũng khiến người ta không rét mà run! Trông cực kỳ máu lạnh…” Thôi Lệ Châu nói không ngừng: “Đến bây giờ mà ông ta chỉ thừa nhận mình quen biết Nông Chí Phát, từng nói chuyện với Nông Chí Phát, những chuyện khác thì ông ta không chịu thừa nhận!”
“Được rồi” Triệu Ngọc nói: “Lát nữa tôi sẽ gửi tài liệu mới nhất cho cô, cô bảo chị Ngô tiếp tục gây áp lực cho ông ta, đừng để ông ta thở lấy hơi đấy!”
“Tài liệu mới?” Thôi Lệ Châu hưng phấn: “Tài liệu mới gì thế? Chứng cứ à?”
“Không phải” Triệu Ngọc bình thản đáp: “Nhưng có lẽ sẽ giúp ích cho việc thẩm vấn của chị Ngô…”
Sau khi cúp điện thoại, Triệu Ngọc vội vàng gửi tài liệu cho Thôi Lệ Châu. Mà cùng lúc đó, bên phía Vương Xán cũng đã hỏi thăm xong.
Triệu Ngọc và Tăng Khả nhanh chóng đi tới.
“Sếp à” Trước mặt người ngoài, Vương Xán không dám gọi Triệu Ngọc là sư phụ nên đành phải gọi là sếp: “Tôi đã ghi chép xong những sự kiện trong cuộc đời của Đồ Cường rồi!”
“Ngoài ra, đây là chìa khóa mà bà Tạ cung cấp cho chúng ta, chúng ta có thể tới nhà Đồ Cường để tra xét”
“Mấy năm nay, chúng tôi luôn sống riêng, rất ít khi qua lại. Vì thua tiền nên Đồ Cường vẫn sống ở căn nhà cũ hồi trước của chúng tôi, nhà là của tôi nên tôi có chìa khóa, các cậu tự đến xem đi! Đồ trong nhà vẫn chưa có ai động tới đâu, các cậu muốn xử lý thế nào cũng được…” Bà Tạ gật đầu nói.
“Vâng” Triệu Ngọc vội vàng đưa tay nhận lấy: “Cảm ơn bà nhiều…”