Chương 1922 Mất liên lạc tập thể
“Cái gì? Chuyện này…” Triệu Ngọc cảm thấy bất ngờ: “Cha không liên lạc được với ai nữa sao?”“Sau vụ salon trinh thám, bọn ta vì ngừa có chuyện gì ngoài ý muốn nên đã thiết lập một phương thức liên lạc khẩn cấp” Miêu Khôn giải thích: “Để có thể liên lạc được với nhau trong tình huống khẩn cấp”
“Nhưng mà ta đã thử liên lạc với tất cả mọi người rồi, nhưng không liên lạc được với ai hết…”
“Juliet… cũng không liên lạc được sao?” Triệu Ngọc cảm thấy không thể tin được: “Cô ta có địa vị rất cao ở nước Pháp, chẳng lẽ…”
“Không thể nói chắc chắn chuyện này được đâu, dù sao thì cũng không liên lạc được nữa!” Miêu Khôn nói: “Thôi, đừng quan tâm nhiều như vậy làm gì, xử lý tốt chính con đi đã!”
“Nghe ta nói này, Triệu Ngọc, chuyện này đã vượt qua tưởng tượng của con rồi, Hàn Quốc đã biến thành một cái hố to, con ngàn vạn lần đừng nhảy vào trong đó, nhanh về đi thôi!”
“Nhưng mà…” Triệu Ngọc quật cường: “Con không thể mặc kệ Đinh Lam được!”
“Ôi, đều đã lúc nào rồi, con còn ngoan cố như vậy?” Miêu Khôn vội la lên: “Đinh Lam… là mồi bọn họ đưa cho con, muốn dẫn con vào trong! Con đừng mắc mưu!”
“Chờ một chút, cha vợ…” Hình như Triệu Ngọc nghe ra cái gì, vội vàng hỏi: “Cha hãy nói với con trước bây giờ cha đang ở đâu vậy? Cha có an toàn không?”
“Ôi trời, con đừng có quan tâm ta!” Miêu Khôn nói: “Con nhìn số điện thoại hiện trên di động đi, có biết mã số quốc tế đó không?”
“Bây giờ ta đang ở London!”
“Cái gì? London?” Triệu Ngọc bất ngờ: “Cha chạy tới London làm gì?”
“Ta đi gặp Buckley để nói chuyện về người phụ nữ kia!” Miêu Khôn trả lời.
Buckley…
Triệu Ngọc nhớ ra rồi, Buckley chính là lãnh đạo Cục Tình báo nước Anh hắn từng gặp trên đảo Kỳ Tích, ông ta cũng là một trong những thành viên của salon trinh thám, đã từng được Grimm cứu.
“Ta muốn…” Miêu Khôn hạ giọng nói: “Ta muốn xác nhận với bọn họ xem, cái cô Tịch Mộng Na đó có thật là vẫn đang bị bọn họ giam giữ hay không!”
“Tịch Mộng Na?” Triệu Ngọc vội hỏi: “Chẳng lẽ cha hoài nghi Tịch Mộng Na đã chạy trốn à? Tất cả những chuyện này đều do cô ta bày ra?”
“Khó mà nói chắc được” Miêu Khôn nói: “Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, tuy thế lực còn sót lại của Tịch Vĩ đã bị tiêu diệt hầu như không còn, nhưng mà nói không chừng ông ta còn giữ lại chiêu nào đó!”
“Lần này ta tới London, một là kiểm tra xem Tịch Mộng Na có còn bị giam không, hai là thăm dò cô ta xem rốt cuộc bọn họ còn chiêu gì?”
“Nếu bọn Jacob chỉ trốn đi thôi thì vẫn còn may, nhưng nếu như bọn họ đã bị bắt hoặc đã bị hại, vậy thì đúng là chuyện lớn không ổn rồi!”
“Chúng ta phải nhanh chóng chuẩn bị chiến đấu…”
“Được” Triệu Ngọc gật đầu nói: “Cha vợ, cha cứ yên tâm đi! Chuyện bên Hàn Quốc cứ giao cho con, bây giờ con đang ngóng trông nó là bẫy do kẻ địch bày ra đây này!”
“Thằng nhóc này, con không thể cứ như thế mãi được! Con đừng quên, con không phải một thân một mình đâu đấy, con không thể cứ muốn liều mạng là liều mạng được!” Miêu Khôn buồn bực mắng: “Sao con lúc nào cũng không chịu nghe khuyên bảo thế? Đám người ở phòng Đặc Cần cũng thật hồ đồ, vì sao biết rõ là bẫy mà vẫn để cho con nhảy vào mạo hiểm chứ?”
“Thôi mà cha vợ, cha đừng nghĩ ngợi lung tung nữa, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng” Triệu Ngọc vô cùng tin tưởng nói: “Cha cho con cách liên lạc với cha đi, một khi con điều tra được tin tức gì sẽ nhanh chóng nói cho cha biết!”
“Được rồi, chờ điện thoại mới của ta được đưa tới thì ta sẽ gửi cho con ngay” Miêu Khôn dặn đi dặn lại: “Con nhớ… Ngàn vạn lần phải cẩn thận đó… Haizzz…”
Sau khi than thở một tiếng, cuối cùng Miêu Khôn cũng cúp điện thoại.
Chậc chậc…
Triệu Ngọc ngẫm nghĩ lại cuộc trò chuyện vừa rồi, một cảm giác là lạ lại dâng lên trong lòng, cứ cảm thấy hình như cha vợ biết chuyện gì đó nhưng không nói rõ với mình.
Bị tấn công? Nước Anh? Buckley? Tịch Mộng Na?
Vì sao… Bỗng nhiên chạy từ New Zealand đến một chỗ xa như thế? Nếu như bị người ta đuổi giết thì vì sao không về nhà trước, lại nhất định phải đi Anh trước?
Còn nữa, rốt cuộc chuyện này có liên quan tới Tịch Mộng Na hay không? Thế lực còn sót lại của Tịch Vĩ thật sự có năng lực ghê gớm đến vậy sao?
Vì sao đám người Jacob, Juliet, Lee Bon Seong lại mất liên lạc tập thể? Chẳng lẽ họ đều đã bị Tịch Mộng Na giết chết rồi sao?
Rõ là…
Trong nháy mắt, Triệu Ngọc có cảm giác nguy cơ như gió thổi mưa giông trước cơn bão vậy.
Ai ngờ, ngay sau đó, Triệu Ngọc chưa để điện thoại xuống thì Tiêu Hàng đã kích động chạy nhanh tới chỗ Triệu Ngọc.
“Triệu Ngọc, Triệu Ngọc…” Tiêu Hàng cầm di động của mình, hưng phấn mà nói với Triệu Ngọc: “Có kết quả so sánh ADN rồi, thi… thi thể nữ không đầu đó, không phải Đinh Lam đâu!”
⚝ ✽ ⚝
Một giờ sau, tại bộ phận khám nghiệm tử thi ở Sở Cảnh sát Thủ đô Seoul Hàn Quốc.
Nhìn thi thể nữ không đầu nằm thẳng trên giường khám nghiệm, bất kể là dáng người, làn da, hay là những đặc điểm khác, Triệu Ngọc nhìn thế nào cũng cảm thấy giống hệt cô em vợ Đinh Lam.
Nhưng mà đã có kết quả ADN rồi, người phụ nữ mất đầu này không phải Đinh Lam.
Như vậy… cô ấy là ai?
“Cảnh sát Triệu” Cảnh sát Park thành thạo tiếng Trung giới thiệu cho Triệu Ngọc: “Chúng tôi lấy số liệu ADN từ những vị trí khác nhau trên thi thể, tuyệt đối không sai sót chỗ nào đâu”
“Vào lúc này, chúng tôi đã gửi số liệu gốc cho phía Trung, để các anh hỗ trợ kiểm tra đối chiếu thân phận của nạn nhân, bên chúng tôi cũng đang tiến hành so sánh với kho số liệu…”
Chậc chậc…
Triệu Ngọc cố gắng nhớ lại những lần tiếp xúc với Đinh Lam trước kia, nhưng không tài nào nhớ ra trên người Đinh Lam có đặc điểm hoặc là vết bớt nào có thể lấy ra so sánh hay không.
Nhưng mà hắn còn nhớ rõ lúc phá vòng vây trong ngôi nhà tội ác, hắn và Đinh Lam đã từng bị đạn lửa tấn công, cánh tay phải và lưng của Đinh Lam từng bị thương vì thuốc nổ.
Chỉ là hắn không xác định đã lâu như vậy, có khi nào đã khỏi hẳn rồi không?
Bây giờ, hắn đang cẩn thận kiểm tra thi thể trước mắt, nhưng không tìm thấy bất kỳ dấu vết nào bị thương.
Chẳng lẽ… Thật sự không phải Đinh Lam?
Vậy vì sao…
Triệu Ngọc cố gắng nhớ lại những lần tiếp xúc trước kia, bỗng nhiên nhận ra còn có một khả năng khác.
Trong quẻ “Khôn Khảm”, mặc dù có quẻ “Khảm” đại diện cho phụ nữ, nhưng mà chưa chắc nó đang ám chỉ cô em vợ Đinh Lam, đúng không?
Bởi vì Thôi Lệ Châu đã phát hiện ra một cái đồng hồ trong bức ảnh chụp con gái Đồ Cường, chẳng lẽ… người phụ nữ mà quẻ “Khảm” đại diện không phải là Đinh Lam, mà là con gái của Đồ Cường?
Nếu đúng là vậy thì… chẳng lẽ Đinh Lam… không bị hại?
Nhưng mà… vì sao lại mất liên lạc với cô?
Rốt cuộc… đã xảy ra chuyện gì?
“Tổ trưởng Triệu” Lúc này, Tiêu Hàng từ ngoài cửa đi vào, cầm cái máy định vị cỡ nhỏ được phát hiện trong cơ thể nạn nhân và nói: “Tôi vừa kiểm tra rồi, thứ này chắc chắn thuộc về Đinh Lam! Trên máy này có đánh số, không thể nào là giả được…”
“Chậc chậc…” Triệu Ngọc nhíu chặt mày, nói: “Nói như vậy thì kẻ để thi thể nữ không đầu lại cho chúng ta muốn nói cho chúng ta biết rằng Đinh Lam đang ở trong tay bọn chúng à?”
“Tôi cũng cảm thấy thế” Tiêu Hàng gật đầu: “Xem ra Đinh Lam vẫn đang gặp nguy hiểm!”
“Có lẽ… Hung thủ đã để lại manh mối cho chúng ta…” Triệu Ngọc xoay người hỏi pháp y khám nghiệm tử thi: “Thi thể có được xử lý chống phân huỷ không?”
Nghe thấy câu hỏi của Triệu Ngọc, cảnh sát Park vội vàng nhận trách nhiệm phiên dịch, pháp y khám nghiệm tử thi gật đầu nói: “Có, nhưng chỉ là xử lý rất đơn giản thôi, hung thủ bôi một tầng nước chống côn trùng lên thi thể, không có dấu vết xử lý nội tạng!”
“Nước chống côn trùng…”
Triệu Ngọc chưa từng nghe về thứ này, nhưng trước đó hắn từng ngửi thấy mùi gì đó rất khó ngửi trên thi thể. Nói vậy, loại nước chống côn trùng này chắc có một chút công dụng chống phân huỷ.
⚝ ✽ ⚝
Triệu Ngọc nghiêm túc kiểm tra thi thể, phát hiện tình hình của thi thể có khác biệt không nhỏ với vụ án thi thể nữ không đầu mà hắn từng gặp phải.
Bởi vậy có thể thấy được, cho dù hung thủ có ý định bắt chước vụ án thi thể nữ không đầu, nhưng thủ pháp lại kém Lý Phi rất xa.
Bởi vậy, Triệu Ngọc kết luận, mục đích của hung thủ không hẳn chỉ để bắt chước vụ án, mà là có mục đích khác.
Hơn nữa, mục đích này hiển nhiên là vì Triệu Ngọc!
Được rồi!
Triệu Ngọc xoa xoa hai bàn tay vào nhau, âm thầm nói, ông đây cũng muốn nhìn xem rốt cuộc hung thủ định giở trò gì!
“Hai vị” Vì thế, Triệu Ngọc đứng dậy, nói với hai nhân viên cảnh sát Hàn Quốc: “Bây giờ, hai người hãy dẫn tôi đến hiện trường đi! Nói không chừng, hung thủ đã để lại thứ gì ở đó!”