← Quay lại trang sách

Chương 1921 Khai chiến toàn diện?

Hồi ức mông lung, chuyện cũ rành rành trước mắt…Ngoài sân bay Maroc, lúc mới quen Đinh Lam: “Thật ra… Tôi phải gọi anh một tiếng anh rể nuôi mới phải…”

Cô gái xinh đẹp với nét mặt tươi cười như hoa, nhẹ nhàng khoan khoái…

Một rồng ba phượng ở phía Tây sa mạc Sahara, Triệu Ngọc dùng côn trùng màu đen hù dọa mấy cô gái, kết quả khéo quá hóa vụng, bị đánh một trận.

“Cô là em vợ tôi đó!” Triệu Ngọc nén giận nhìn Đinh Lam: “Thế mà cô lại là người ra tay nặng nhất!”

“Anh không nhận ra sao?” Thái độ của Đinh Lam nhẹ nhàng như gió: “Nếu không nhờ tôi xông lên trước đánh anh, chắc chắn anh đã bị hai người bọn họ xé nát rồi, tôi làm vậy là che chở cho anh đó…”

Một tiếng cười đùa, hồi ức vô hạn…

Mahazaya, lúc nói lời từ biệt trên máy bay trực thăng, Triệu Ngọc bất đắc dĩ lấy còng tay còng Đinh Lam lại.

Ánh mắt u oán lo lắng của Đinh Lam lúc đó, chỉ cần hắn nhắm mắt lại là hiện ra rõ mồn một trước mắt…

Lần trò chuyện cuối cùng với Đinh Lam là lúc phá vụ án Quỷ Vương ở Xuyên Tây.

“Ôi ôi ôi…” Đinh Lam làm nũng trong điện thoại: “Em tìm anh mà phải có việc mới được sao? Tìm anh rể mình trò chuyện tâm sự một lúc cũng không được à?”

Được chứ, được chứ, tâm sự thì sao lại không được?

Trò chuyện… Chúng ta trò chuyện nào…

Giờ khắc này, Triệu Ngọc ngồi trên máy bay, lòng đầy bi phẫn, tích tụ thành bệnh. Hắn không ngờ, cú điện thoại đó đã trở thành vĩnh biệt…

Giờ phút này, Triệu Ngọc đang ngồi trên một chiếc máy bay tư nhân do Phòng Đặc Cần chuẩn bị, bay thẳng từ Diệu Danh đến Seoul.

Cùng đồng hành với Triệu Ngọc còn có Tiêu Hàng và cấp dưới đắc lực của anh ta.

Sau khi bị Triệu Ngọc hành hạ một trận, phòng Đặc Cần thay đổi quyết định cẩn thận của mình, đồng ý để cho Triệu Ngọc đến Seoul điều tra.

Đồng thời, bọn họ cũng tích cực tiếp xúc với phía Hàn Quốc, phía Hàn Quốc đồng ý phái nhân viên cảnh vụ phối hợp với Triệu Ngọc, hơn nữa mở ra rất nhiều quyền hạn cần thiết.

Nghe nói, từ sau khi khi xảy ra ba vụ án này, phía Hàn Quốc cũng đang sứt đầu mẻ trán. Bởi vì người bị hại của cả ba vụ án có khả năng đều là nhân viên quan trọng của phía Trung Quốc, bọn họ hy vọng có thể sớm ngày điều tra rõ chân tướng, để tránh xảy ra tranh chấp quốc tế.

Có điều, cho dù thái độ của phía Hàn Quốc rất tích cực, nhưng Tiêu Hàng vẫn không hài lòng với họ.

Anh ta tôn thờ châm ngôn “mọi chuyện đều phải tự dựa vào bản thân mình”, cho rằng việc hợp tác với phía Hàn Quốc không thể quá mức thân thiết. Bởi vì nếu thật sự có kẻ địch mạnh mẽ cài sẵn bẫy cho bọn họ thì rất có khả năng sẽ lợi dụng phía Hàn Quốc, cho nên không thể quá thân thiết với bọn họ.

Triệu Ngọc bây giờ không còn là tay mới như lúc trước, hắn đã hiểu rõ chuyện hợp tác quốc tế. Cho dù lúc này hắn bị thù hận ăn mòn đầu óc, nhưng thói quen tốt dưỡng thành từ lâu vẫn khiến hắn nhanh chóng bình tĩnh lạnh nhạt trở lại.

Giờ phút này, hắn mạnh mẽ kiềm chế hồi ức về Đinh Lam, bắt đầu xem xét tài liệu có liên quan, tích cực chuẩn bị trước.

Khác với cảm giác trước kia, Triệu Ngọc đã có thể ngửi được mùi của gió tanh mưa máu, quẻ “Khôn” xuất hiện, biểu thị hành trình Hàn Quốc lần này của hắn chắc chắn sẽ có rất nhiều chuyện ngoài ý muốn xảy ra, hắn phải xốc lại tinh thần, cố hết sức ứng phó!

⚝ ✽ ⚝

Ba giờ sau, máy bay thuận lợi đáp xuống sân bay Seoul.

Trước kia, khi Triệu Ngọc và Miêu Khôn đến đảo Fiji tham gia salon trinh thám, họ đã từng chuyển máy bay ở nơi này, nhưng mà lần đó không ra khỏi sân bay, cho nên nói đúng nghĩa thì đây là lần đầu tiên hắn tới Hàn Quốc.

Có điều, bởi vì mục đích đặc biệt nên Triệu Ngọc vừa xuống máy bay đã tiêu phí ba nghìn điểm Kỳ Ngộ, cường hóa máy thăm dò tàng hình của mình lên một bậc.

Mở rộng phạm vi, kéo dài thời gian sử dụng và tăng cường hiệu quả.

Như vậy thì một khi có người định theo dõi hoặc là nghe trộm thì hắn sẽ biết được ngay.

Mặt khác, Triệu Ngọc còn thả hết những đạo cụ thường dùng lên menu đạo cụ thường dùng, chuẩn bị sẵn cho mọi trường hợp.

Sau khi làm xong thủ tục nhập cảnh, nhóm Triệu Ngọc vừa mới ra khỏi sân bay thì gặp ngay đại biểu nghênh đón của phía Hàn Quốc.

Người đến đón bọn họ là một nam một nữ, cả hai người đều mặc đồng phục cảnh sát, người nam cao lớn đẹp trai, nữ thì nhỏ xinh thanh lệ, hai người hệt như nam nữ chính trong phim Hàn vậy, có vẻ rất là bắt mắt.

Chậc chậc…

Vừa thấy đối phương phái một đôi tuấn nam mỹ nữ tiến đến nghênh đón mình, thiện cảm trong lòng Triệu Ngọc lập tức hạ thấp.

Phải biết rằng nhiệm vụ lần này ảnh hưởng rất lớn, nếu như đối phương thật sự coi trọng thì nên phái một nhân viên cảnh sát lớn tuổi, càng thêm trưởng thành trầm ổn đến làm nhiệm vụ.

Hơn nữa, vụ án này nguy hiểm trùng điệp, tuấn nam mỹ nữ còn chưa tính, vậy mà còn mặc đồng phục cảnh sát lên gặp mặt, cứ như sợ người khác không biết bọn họ là cảnh sát vậy, loại sai lầm cấp thấp như thế này đúng là khiến người ta không dám bình luận.

Nhưng mà hai viên nhân viên cảnh sát này lại hết sức nhiệt tình, chủ động chào hỏi với Triệu Ngọc, hơn nữa còn dùng tiếng Trung tự giới thiệu, người nam nói: “Xin chào, tôi tên là Park Hyun Hwa, là cảnh sát trưởng Sở Cảnh sát Thủ đô Seoul, ngưỡng mộ đại danh của ngài đã lâu, vinh hạnh vinh hạnh…”

Nữ thì phát âm tiếng Trung không chuẩn, trong đó có một số từ tiếng Hàn: “Xin chào, xin chào, tôi là Lee Jin Ju, là Giám đốc Khoa Tình báo của Sở Cảnh sát Thủ đô Seoul, lần đầu gặp mặt, xin phép được học tập ngài…”

Tích tích… Tích tích…

Ai ngờ, Triệu Ngọc còn chưa kịp bắt tay với hai người thì điện thoại di động lại bỗng nhiên vang lên.

Mở ra xem thì thấy là một dãy số xa lạ gọi đến từ nước ngoài.

Trong tình huống như thế này, đương nhiên Triệu Ngọc không thể không nghe máy, vì thế hắn nhanh chóng ra hiệu cho tuấn nam mỹ nữ kia một cái rồi chạy vào góc bên cạnh để nghe điện thoại.

“Alo… Triệu Ngọc, có phải có cây xương nào của con đặt nhầm vị trí rồi không?” Tiếng chất vấn rất nhỏ vang lên trong di động: “Ai cho con chạy đến Hàn Quốc hả? Có phải bị ngu rồi không? Không phải ta đã nói với con rồi à? Đó là một cái bẫy, là một cái bẫy đó!”

Triệu Ngọc nghe đến đây thì biết người gọi điện thoại chính là cha vợ Miêu Khôn của mình.

Có điều, tuy Miêu Khôn kích động nhưng giọng nói lại rất nhỏ, hiển nhiên bên chỗ ông cũng không tiện nói chuyện cho lắm. Hơn nữa hắn còn có thể nghe thấy tiếng còi ô tô, hình như Miêu Khôn đang dùng điện thoại công cộng ở một khu náo nhiệt nào đó.

“Cha còn dám nói nữa hả!” Triệu Ngọc cũng nén giận đầy bụng: “Cha đi đâu vậy hả? Sao con không liên lạc được với cha thế?”

“Nói thừa!” Miêu Khôn nói: “Ta vẫn luôn bị người ta đuổi giết chứ sao! Suýt nữa thì ngay cả mạng sống cũng không còn nữa…”

“Cái gì? Đuổi giết?” Triệu Ngọc há hốc mồm: “Cha bị ai đuổi giết?”

“Sao ta biết được chứ?” Miêu Khôn thở hổn hển: “Ta bị người ta tấn công trong trang viên ở New Zealand, nếu không phải ta chạy trốn nhanh thì bây giờ đã không gọi điện thoại được cho con rồi!”

“Triệu Ngọc, có người đã khai chiến toàn diện với chúng ta rồi, sao con còn ngu ngốc chui vào trong cạm bẫy thế? Con có biết tình thế của con bây giờ nguy hiểm đến mức nào không?”

“Chắc là cha không biết nhỉ?” Triệu Ngọc hỏi: “Thi thể nữ không đầu mới xuất hiện có thể là Đinh Lam đó!”

“Ta biết chứ, biết chứ…” Miêu Khôn hơi ngừng lại, nói: “Nhưng mà chẳng lẽ con không nghĩ tới điều này à, ngay cả Đinh Lam cũng trốn không thoát thì chắc chắn con không thể đối phó nổi kẻ có thực lực như thế đâu!”

“Nếu ta đã mất con gái nuôi của ta rồi, ta càng không muốn lại mất đứa con rể này!”

Lúc Miêu Khôn nói chuyện, Triệu Ngọc không nhịn được nhìn xung quanh, trong nháy mắt, hắn bỗng nhiên cảm thấy đất trời u ám, áp lực muôn vàn.

Đằng xa, Tiêu Hàng xuất phát từ lễ phép, còn đang hàn huyên với hai nhân viên cảnh sát Hàn Quốc, nhưng mà ánh mắt của hai nhân viên cảnh sát Hàn Quốc vẫn đặt vào người mình…

“Triệu Ngọc, con có hiểu tình hình nguy hiểm tới mức nào không hả?” Miêu Khôn lại nói: “Ta chỉ vừa mới phát hiện vấn đề nghiêm trọng tới mức nào sau khi bị tấn công thôi, con có biết không?”

“Trước đó ta có nói Lee Bon Seong mất tích rồi đúng không?”

“Đúng vậy!” Triệu Ngọc nhíu mày: “Sao vậy?”

“Không chỉ có một mình Lee Bon Seong mất tích thôi đâu!” Miêu Khôn nặng nề nói: “Juliet, Jacob, Yusuf và cả Sevan Barker nữa, ta không liên lạc được với ai nữa rồi!”