← Quay lại trang sách

Chương 1924 Nỗi lo lắng khác?

“Triệu Ngọc, này này…” Mười giờ chiều, trong văn phòng, Tiêu Hàng quơ quơ tay hỏi Triệu Ngọc: “Anh không sao chứ? Sao hai mắt trợn trắng hết lên rồi? Là nhập định hay viên tịch thế? Này…”“Không sao đâu, không sao đâu…” Triệu Ngọc liếc Tiêu Hàng một cái, lắc đầu nói: “Sao thế?”

“Có chuyện này rất kỳ lạ” Tiêu Hàng cau mày nói: “Anh xác định người gọi điện thoại cho anh ở sân bay hôm nay thật sự là sếp Miêu à? Cha vợ nhà anh?”

“Đúng vậy! Sao thế?” Triệu Ngọc hỏi lại.

“Kỳ lạ thật đấy!” Tiêu Hàng nói: “Tôi vừa mới liên lạc với cấp trên, sao bọn họ lại nói đến giờ vẫn chưa thấy Miêu Khôn liên lạc lần nào cả?”

“Cái gì?” Triệu Ngọc khó hiểu: “Có thời gian gọi điện thoại cho tôi mà lại không có thời gian báo cáo cho tổng bộ sao?”

“Đờ mờ” Tiêu Hàng đảo loạn hai mắt, lo lắng nói: “Sao đột nhiên tất cả mọi chuyện đều trở nên kỳ lạ như thế nhỉ?”

“Sếp Miêu đang diễn tuồng gì vậy? Dựa theo nguyên tắc thì…” Tiêu Hàng nói: “Sau khi ông ấy gặp chuyện không may thì nên thông báo cho cấp trên đầu tiên mới đúng!”

“Nhưng vì sao…” Tiêu Hàng vội hỏi: “Anh nhớ lại xem, ông ấy nói gì với anh vậy?”

“Không phải tôi đã nói với anh rồi à? Này…” Triệu Ngọc bật di động của mình lên, sau khi nhập vân tay thì đưa cho Tiêu Hàng: “Trong này có ghi âm cuộc trò chuyện đó, anh tự mình nghe đi!”

“Ừm…” Tiêu Hàng nhận lấy di động của Triệu Ngọc, đi sang một bên nghe ghi âm.

Triệu Ngọc thì nhanh chóng dời sự chú ý lên hệ thống trong đầu mình, hóa ra cái flycam hắn sử dụng trước đó đang truyền hình ảnh quay từ không trung về!

Từ lúc tiếp xúc với hai nhân viên cảnh sát Hàn Quốc tại sân bay, Triệu Ngọc đã phát hiện vấn đề thông qua máy thăm dò được cường hóa của mình, máy đã dò ra rất nhiều thiết bị điện tử trên người nữ cảnh sát tên Lee Jin Ju đó.

Trong đó bao gồm máy liên lạc vô tuyến, còn có máy nghe trộm và camera, thậm chí có cả ba khẩu súng lục!

Một nữ cảnh sát mà mang theo nhiều thiết bị điện tử như vậy và tận ba khẩu súng lục, chuyện này không thể không khiến Triệu Ngọc hoài nghi.

Cho nên, lúc tiếp xúc sau đó, Triệu Ngọc đề phòng và chú ý cô ta hơn, cho dù Lee Jin Ju rất cẩn thận nhưng Triệu Ngọc vẫn rất đỗi hoài nghi cô ta.

Triệu Ngọc lo rằng cô ta là nằm vùng mà phe địch mình không biết phái tới.

Bởi vậy, sau khi Lee Jin Ju rời khỏi văn phòng, Triệu Ngọc đã sử dụng một cái flycam theo dõi cô ta.

Nếu Lee Jin Ju thật sự cấu kết với kẻ địch thì Triệu Ngọc vừa lúc có thể lợi dụng một cách hoàn hảo.

Giờ phút này, flycam vẫn đang bám theo Lee Jin Ju, xem xét từng cử động của cô ta.

Không ngờ, hành động của cô cảnh sát xinh đẹp này đúng là có vẻ khiến người ta bất ngờ. Sau khi rời khỏi văn phòng, cô ta đi đến chỗ toilet nữ đầu tiên, nhưng không phải để đi ngoài mà là trốn vào trong một góc, lặng lẽ gọi một cuộc điện thoại.

Cuộc điện thoại này không dài, chỉ hơn mười giây là kết thúc, sau đó cô ta đi ra khỏi toilet, hội hợp với những nhân viên cảnh sát cấp dưới.

Flycam chỉ có thể nhìn thấy hình ảnh, không thể nghe tiếng, Triệu Ngọc chỉ có thể nhận ra Lee Jin Ju đang dặn dò các nhân viên cảnh sát dưới quyền cô ta, hình như sắp xếp việc bảo vệ an toàn.

Sau đó, cô ta và vài nhân viên cảnh sát khác lái xe rời khỏi đó.

Bởi vì flycam không thể bay quá xa cho nên Triệu Ngọc chỉ biết đến đây thôi.

“Chậc chậc…”

Nhìn đến đây, Triệu Ngọc có hơi hối hận, hắn không nên nóng vội sử dụng flycam như vậy, đúng là hơi lãng phí.

Tuy Lee Jin Ju có vẻ khả nghi, nhưng cô ta đã tự báo cáo rằng cô ta là Giám đốc Khoa Tình báo.

Phong cách làm việc của Khoa Tình báo đúng là thần bí như thế, cho nên Triệu Ngọc không thể xác định cô cảnh sát xinh đẹp này có vấn đề hay không!

Có điều, thông qua hình ảnh flycam truyền về, Triệu Ngọc vẫn có thể nhận ra phía Hàn Quốc thật sự rất coi trọng vụ án này, mỗi một góc trong ngoài của Cục Cảnh sát đều được tăng mạnh phòng bị.

Xem ra, bọn họ cũng cho rằng ba vụ án ly kỳ này có khả năng chỉ là một cái bẫy.

“Thật vô lý!” Lúc này, Tiêu Hàng trả di động lại cho Triệu Ngọc, nói: “Sếp Miêu làm việc thật chẳng giống ai, khu nhà cao cấp tại New Zealand của ông ấy thật sự bị người ta tấn công mà phòng Đặc Cần chúng tôi lại không biết gì cả, ông ấy có thời gian bay đi Anh mà lại có không thời gian gọi điện thoại cho cấp trên để nói rõ một câu sao?”

“Tôi cũng từng nghĩ tới việc này rồi, có lẽ…” Triệu Ngọc nhìn xung quanh, sau khi xác định không có ai nghe trộm mới nói với Tiêu Hàng: “Chắc là cha vợ của tôi còn lo lắng chuyện gì khác?”

“Lo lắng chuyện gì khác? Hả…” Phản ứng của Tiêu Hàng không chậm, lập tức hiểu ra ý của Triệu Ngọc: “Ý của anh là sếp Miêu lo tổng bộ của chúng ta đã bị địch cài người vào rồi hả?”

“Haiz…” Triệu Ngọc thở dài một tiếng, gật đầu nói: “Chắc là có khả năng này nhỉ? Tôi nghe giọng điệu của ông ấy có vẻ như đang kiêng kỵ cái gì…”

“Đừng đùa chứ” Tiêu Hàng nói: “Anh xem phim điện ảnh nhiều quá rồi đấy, những chuyện như cài kẻ xâm nhập hay kế phản gián không thể nào xảy ra trong nội bộ chúng ta đâu”

“Tôi thấy vấn đề chắc chắn xảy ra trên người cô ả Tịch Mộng Na đó!” Tiêu Hàng nói: “Ý tôi là Tịch Mộng Na giả ấy, chẳng phải sau khi tập đoàn Tịch Vĩ bị tiêu diệt thì vẫn không tìm được cô ta sao?”

“Logic vô cùng rõ ràng, các anh chẳng những giết cha của cô ta mà còn cứu Lundy đi, cuối cùng còn phá huỷ căn cứ của bọn họ nữa, chắc hẳn cô ta hận mấy người tận xương đấy!”

“Mấu chốt là…” Triệu Ngọc lo lắng nói: “Đám người Jacob, Lee Bon Seong, Juliet, không ai là kẻ dễ bắt nạt hết, cho dù Tịch Mộng Na giả kia có năng lực lớn chừng nào cũng không thể nào dùng một lưới bắt hết được, đúng không?”

“Bằng không, cô ta đã không cần tốn nhiều sức lực lúc ra tay với Miêu Khôn ở Maroc!”

“Không không không” Tiêu Hàng phản đối: “Độ khó của việc bắt một người và ám sát một người vốn không giống nhau, nhất là đối với cao thủ như sếp Miêu!”

“Nhưng mà nếu chỉ là ám sát…” Triệu Ngọc nhướng mày: “Ít nhất phải có tin tức bọn họ chết chứ? Vì sao lại lặng yên không một tiếng động mà biến mất như thế?”

“Ừm…” Tiêu Hàng suy đoán: “Có thể giết người trước nhặt xác sau mà!”

“Không đúng, anh có biết Jacob có bao nhiêu vệ sĩ không?” Triệu Ngọc phản bác: “Giết Jacob mà không bị ai khác biết được, đó mới là chuyện vô lý!”

“Chậc chậc… Được rồi…” Tiêu Hàng ra hiệu: “Tôi thấy chúng ta đừng cãi cọ vì mấy người nước ngoài này nữa, hãy làm tốt trách nhiệm trong công việc của chúng ta đi!”

“Rõ ràng là Đinh Lam bị hung thủ bắt cóc, có thể bị hại bất cứ lúc nào, chúng ta phải mau chóng nghĩ ra cách, thám tử tài ba à!”

“Tiêu Hàng…” Lúc này, Ngọc bỗng nhiên xua tay ra hiệu với Tiêu Hàng, thì thầm: “Anh tới đây, bây giờ tôi muốn thương lượng với anh vài chuyện…”

“Hả?” Tiêu Hàng ngẩn ra, vội vàng bước đến trước mặt Triệu Ngọc.

Triệu Ngọc dán sát miệng vào lỗ tai của Tiêu Hàng, lặng lẽ bàn bạc với anh ta về hành động tiếp theo…

⚝ ✽ ⚝

Thời gian quay lại mấy giờ trước, Triệu Ngọc đang trò chuyện với Miêu Khôn ở sân bay.

“… Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng” Triệu Ngọc nói trong điện thoại: “Cha cho con cách liên lạc với cha đi, một khi con điều tra được tin tức gì sẽ nhanh chóng nói cho cha biết!”

“Được rồi, chờ điện thoại mới của ta được đưa tới thì ta sẽ gửi cho con ngay” Miêu Khôn dặn đi dặn lại: “Con nhớ… Ngàn vạn lần phải cẩn thận đó… Haiz…”

Sau một tiếng thở dài, Miêu Khôn cúp điện thoại, đầu tiên là cố gắng bình phục tâm trạng của mình rồi mới giương mắt nhìn họng súng đen ngòm cách ông gần trong gang tấc!

“Ha ha ha…” Người cầm súng dùng tiếng Anh lạnh lẽo cười nói: “Tốt lắm Female Miêu, biểu hiện của ông làm tôi hài lòng rồi đó…”

“Đồ điên!” Miêu Khôn để điện thoại di động xuống, buồn bực dùng tiếng Anh châm chọc: “Ông đúng là đồ điên, tôi không hiểu ông bảo tôi gọi điện thoại cho Triệu Ngọc có ích lợi gì?”

Ngay lúc Miêu Khôn nói chuyện, đã có những người khác tiến lên, bắt chéo hai tay Miêu Khôn ra sau lưng, trói lại bằng dây thừng.

“Ha ha ha…” Người cầm súng chỉ cười nói: “Chúng tôi đang chơi trò chơi với quý ngài thám tử tài ba đó mà, không được sao? Ha ha ha…”

“Ông chủ!” Lúc này, sau cửa đại sảnh u ám, một người đàn ông mặc quần áo rằn ri nói bằng tiếng Anh: “Hàng đã đến rồi!”

“Tốt lắm!” Người đàn ông cầm súng mỉm cười: “Mang tới đây, kiểm hàng nào!”

Nói xong, chỉ thấy vài kẻ võ trang đầy mình đưa một người phụ nữ vào.

Bởi vì đại sảnh âm u nên Miêu Khôn chỉ có thể nhìn thấy hình dáng của cô…

“Đinh… Đinh Lam…” Thông qua hình dáng, Miêu Khôn vẫn nhận ra được, ông vội vàng kích động tiến lên, nhưng mà sau khi ông thấy rõ mặt mũi của cô gái này thì lại bất ngờ kêu lên: “Sao lại… Sao lại là cô?”