Chương 1953 Kinh hồn dưới nước (4)
“Cùng một bọn sao?” Triệu Ngọc hít một ngụm khí lạnh: “Nói cách khác, chúng ta và Tịch Mộng Na đều có thù oán với những người này sao? Có người như vậy à?”“Không có!” Miêu Khôn buồn bực nói: “Kẻ địch chung của hai chúng ta chỉ có gia đình Tịch Vĩ thôi, còn có ai nữa chứ?”
⚝ ✽ ⚝
Khi Miêu Khôn nhắc đến mấy từ “kẻ địch chung” này, trong lòng Triệu Ngọc hơi kích động, hình như đã nhớ đến việc gì đó nhưng trong nháy mắt lại không tìm ra được.
“Triệu Ngọc, nơi giam giữ Tịch Mộng Na là nơi kín đáo, chặt chẽ nhất ở Anh, vậy mà cô ta vẫn có thể bị bắt cóc, chứng tỏ lai lịch của kẻ địch này không hề nhỏ đâu!”
“Cũng không đúng, đây phải là hành động của chính phủ nước nào đó, nó đã vượt qua tổ chức cá nhân rồi!” Miêu Khôn lại nói: “Triệu Ngọc, nếu như ta xong đời ở đây, vậy thì con nhất định phải chú ý đấy!”
“Không, lúc giao nhận, Tịch Mộng Na đã bị người ta bắt đi mất” Triệu Ngọc nói: “Bên Mỹ và Anh đã thảo luận xong điều kiện, lão Lundy đó muốn đưa Tịch Mộng Na về Mỹ xét xử, nhưng khi giao nhận đã xảy ra chuyện…”
“Ồ… Như vậy à!” Miêu Khôn nhớ lại: “Thế thì chắc chắn có một bên đã tiết lộ tin tức…”
“Mấy hôm nay, hai người bị nhốt ở đâu?” Triệu Ngọc vội hỏi: “Cha có nhìn thấy Đinh Lam không?”
“Sau khi bị bắt thì ta bị giam trong một căn phòng tối” Miêu Khôn nói: “Ta chưa từng đến Anh, chỉ là tên mặt thẹo đó đưa cho ta một cái điện thoại, bảo ta gọi điện cho con…”
“Nhưng ta nghi ngờ có thể là ta bị nhốt trên một con tàu lớn, bởi vì ta thường xuyên cảm thấy lắc lư…”
“Còn Đinh Lam…” Miêu Khôn lắc đầu nói: “Ta không gặp được con bé, nhưng mà tên mặt thẹo đã cho ta xem video quay cảnh con bé… Con bé…”
“Cô ấy bị hôn mê, nằm trên bàn phẫu thuật sao?” Triệu Ngọc vội hỏi.
“Đúng vậy!” Miêu Khôn gật đầu: “Bọn chúng lấy chuyện này để uy hiếp ta, ta bị nhốt vài ngày rồi, sau đó bị đưa đến đây, còn bị buộc bom lên người!”
Vừa nhắc đến quả bom, Miêu Khôn vội vàng nói: “Triệu Ngọc, ta nhìn thấy rất nhiều người Trung Quốc ở đây, ta nghi ngờ đây là căn cứ nghiên cứu hợp tác giữa chúng ta và Hàn Quốc, đám người này chắc chắn là có mục đích khác, không chỉ vì muốn kéo con qua đây thôi đâu…”
“Nếu như ta bị nổ tung” Miêu Khôn nói: “Thì bức tường phía sau cũng sẽ nổ sập, nước biển sẽ chảy vào, căn cứ dưới biển này sẽ gặp nguy hiểm…”
“Ta chết rồi cũng chẳng hề gì, nhưng con nhất định không được để cho kẻ địch thực hiện được âm mưu!”
“Con biết rồi, con biết rồi…”
Triệu Ngọc nhanh chóng suy nghĩ, phải điều tra rõ ngọn nguồn của cả chuyện này…
“Ta đã suy nghĩ cẩn thận rồi” Miêu Khôn lại nói: “Trong phim truyền hình đều diễn như vậy mà, một thế hệ chết đi sẽ giao phó di nguyện của mình cho nhân vật chính tiếp tục thực hiện, ta chính là thế hệ đi trước đó, còn con thì là nhân vật chính, sau này, con hãy tiếp tục thực hiện di nguyện của ta, làm cho tốt vào nhé!”
“…” Triệu Ngọc cạn lời, không còn gì để nói nữa.
“Còn nữa…” Miêu Khôn lại khổ sở nói: “Ta vì lo cho Đinh Lam nên mới bị bọn chúng uy hiếp mãi, sau khi ta chết rồi thì bọn chúng chắc chắn vẫn sẽ dùng Đinh Lam để tiếp tục uy hiếp con đấy!”
“Con hãy hứa với ta, cho dù thế nào đi nữa cũng phải lấy quốc gia làm đầu, nhất định đừng để Đinh Lam trói chân con, Đinh Lam đã chuẩn bị hy sinh từ lâu rồi, bọn ta ra ngoài lăn lộn, ừm, từ lần đầu tiên bọn ta ra ngoài làm nhiệm vụ thì đã biết sớm muộn gì cũng sẽ có ngày này rồi…”
“Triệu Ngọc” Miêu Khôn hiên ngang lẫm liệt, kiên cường bất khuất vì sự nghiệp chính nghĩa, ý chí quyết tuyệt nói: “Ta nói xong rồi, con đi đi, bắt hai tên kia lại, hỏi cho ra tên boss phía sau bọn chúng, báo thù cho ta! Đi đi… Đừng để bọn chúng thực hiện được âm mưu, sau đó, con phải sống cho thật tốt…”
“Được… Được!” Triệu Ngọc đập cửa kính của khoang, nói: “Con đồng ý với cha! Vậy con đi đây…”
Nói xong, Triệu Ngọc xoay người định đi luôn…
“Này, này, này…” Kết quả, giọng của Miêu Khôn lại nghẹn ngào, đau thương vội vã gào to: “Tên nhóc vô lương tâm nhà con! Con đi thật đấy à!!! Con… con không nói điều gì an ủi ta thêm một chút nữa sao?”
“Con… con không thể nghĩ thêm cách nào khác nữa sao, rất nhiều bộ phim truyền hình diễn đến đây đều phải có bước ngoặt bất ngờ mà…”
“Này… Triệu Ngọc, Triệu Ngọc… Triệu Ngọc…” Sau khi Miêu Khôn nhận ra Triệu Ngọc đã thật sự rời khỏi thì lập tức buồn bực chửi má nó: “Chết tiệt! Con đấy, đi thật rồi à, cái con sói vô đạo đức vô lương tâm nhà con, ta đã đưa cả con gái cho con rồi mà?”
“Cho con gái rồi thì quên cha ngay mà…”
⚝ ✽ ⚝
Lúc này, quả thật Triệu Ngọc đã xoay người rời khỏi, vừa rồi, hắn đã thử dùng mệnh lệnh hacker để mở cánh cửa kim loại ra, nhưng mà hệ thống nhắc nhở rằng đạo cụ này không có hiệu quả.
Dù rằng trên cửa có kính nhưng Triệu Ngọc vẫn bỏ ý định bắn đạn. Suy cho cùng thì ngay cả áp lực ở độ sâu 120 mét dưới biển mà cánh cửa đó vẫn có thể chịu được thì đương nhiên viên đạn không thể bắn thủng!
Thế nên Triệu Ngọc nghĩ rằng nếu như hắn đã xác định là không có cách nào mở được cánh cửa này để cứu Miêu Khôn, vậy thì thà dứt khoát chạy lên trên xem cậu nhân viên kia đã khôi phục hệ thống thế nào rồi!
Có khi nào cậu ta đã gặp phải nguy hiểm không?
Hắn còn có thể tìm kiếm thêm vài cách khác nữa…
Mà ngay khi Triệu Ngọc rời khỏi, bánh răng tư duy trong đầu hắn cũng đang hoạt động rất nhanh.
Miêu Khôn bị trói lên một con tàu lớn, đối phương đã lộ ra thân phận thật, để cho ông ấy nhìn thấy Tịch Mộng Na, nhưng lại không chịu cho ông ấy gặp Đinh Lam…
Có khi nào Đinh Lam vẫn chưa bị bắt nhốt trên tàu không?
Có khi nào Tịch Mộng Na chỉ giả vờ như bị người ta khống chế, trên thực tế thì kẻ đang ở phía sau màn không chế mọi thứ vẫn là cô ta hay không?
Không…
Triệu Ngọc hiểu rõ Tịch Mộng Na, dựa theo tính cách của cô ta chắc sẽ không khôn ngoan đến vậy đâu!
Càng huống chi là Tina – chị em của cô ta đã trở thành một thi thể nữ không đầu rồi…
Kẻ địch chung…
Hắn, Miêu Khôn còn cả Tịch Mộng Na, Lee Bon Seong nữa, bọn họ còn có kẻ địch chung nào nữa sao?
Kẻ địch muốn phá hủy phòng thí nghiệm số 11, phá hủy thành quả nghiên cứu khoa học ở đó… Bây giờ lại xâm nhập vào căn cứ dưới đáy biển, có âm mưu nhằm vào chỗ này, thế thì… Mẹ nó chứ rốt cuộc là bọn chúng đang muốn làm gì vậy hả?
Cướp đoạt kỹ thuật chủ yếu của nguyên tố đất hữu cơ tổng hợp hiếm hay là muốn phá hỏng căn cứ hả?
Miêu Khôn nói còn có hai tên bắt cóc ở cùng với ông ấy nữa…
Quái lạ, nếu như bọn chúng đã khóa cố định hệ thống lại rồi thì không thể nào sử dụng thang máy được, như vậy thì bọn chúng ra ngoài bằng cách nào chứ?
Sao mà ra ngoài được?
Đợi đã…
Triệu Ngọc nghĩ mãi, đột nhiên nhớ ra điều gì, hắn dừng chân, đầu tiên là quay đầu nhìn lại, sau đó dựa theo tư duy thường lệ để suy nghĩ xem nếu như hắn mà là hai tên bắt cóc đó thì tiếp theo sẽ làm những chuyện gì đây?
Phải biết rằng nếu chỉ làm nổ Miêu Khôn khiến vách tường của khoang thuyền bị nổ tung theo thì vẫn chưa thể phá hoại được căn cứ này!
Bởi vì… Cái cửa khoang đó khép kín, nếu nước biển ùa vào, chẳng qua cũng chỉ làm ngập một cái khoang giảm áp be bé mà thôi…
Như vậy…
Có khi nào là trước khi nổ… Hoặc là sau khi nổ thì bọn chúng còn mở cánh cửa đó ra, dẫn nước biển đổ vào không?
Nhưng mà làm vậy thì chẳng phải hai tên bắt cóc kia cũng không sống được nữa sao?
Tấn công liều chết à?
Hay là…
Triệu Ngọc vừa nghĩ vừa tiếp tục chạy về phía trước, rẽ qua một chỗ ngoặt, chuyển sang một hành lang khác.
Kết quả, hắn vừa chạy được vài bước thì phía đối diện có hai nhân viên làm việc mang mặt nạ phòng độc đi đến.
Vừa nhìn thấy hai nhân viên này, Triệu Ngọc theo bản năng đề cao cảnh giác.
Chỉ thấy hai tên này một cao một lùn, sóng vai đi với nhau, trong tay tên lùn còn đang cầm một cái máy tính bảng.
Triệu Ngọc liếc qua một cái, phát hiện cái máy tính bảng này dày hơn bình thường rất nhiều…
Khi Triệu Ngọc và hai tên này lướt qua nhau, Triệu Ngọc thấy rất rõ hai tên này đã ném cho hắn một ánh mắt khác thường!
Triệu Ngọc và bọn họ nhanh chóng lướt qua nhau…
Triệu Ngọc thả chậm bước chân lại, gần như là ngừng lại tại chỗ, tay bất giác thò vào túi quần, nắm chặt khẩu súng lục của mình.
Bởi vì thông qua máy thăm dò trong đầu, Triệu Ngọc đã xác nhận được điều gì.
Mà cùng lúc đó, hai tên kia cũng ngừng bước, tên lùn vỗ vào bả vai tên cao một cái, sau đó chỉ ngón tay cái về phía sau, ý chỉ Triệu Ngọc.
Dường như bọn chúng đã nhận ra điều gì…
Trong nháy mắt, không khí trong hành lang trở nên áp lực, đông cứng lại, dường như sắp xảy ra một trận mưa to gió lớn…
“Không được cử động!!” Nhưng mà vào đúng lúc này, trên hành lang phía trước bỗng nhiên có vài nhân viên bảo vệ xuất hiện, bọn họ nhắm súng trường vào Triệu Ngọc và quát to: “Không được cử động! Nếu anh dám cử động thì chúng tôi sẽ nổ súng đấy!”