← Quay lại trang sách

Chương 1952 Kinh hồn dưới nước (3)

Đúng là nhà đã dột mà còn gặp mưa liên miên nữa chứ, chỉ một giây thôi mà Triệu Ngọc đã bỏ lỡ cơ hội mở cửa khoang rồi“Chuyện gì thế này?” Triệu Ngọc sốt ruột quát cậu nhân viên: “Cái gì mà hệ thống bị xâm nhập hả?”

“Có người… Có người đang hack phòng điều khiển chính” Cậu nhân viên kinh hoảng nói: “Hỏng rồi, hỏng rồi, xem ra thật sự có phần tử khủng bố rồi!”

“Phòng điều khiển chính ở đâu?” Triệu Ngọc vội hỏi: “Còn có cách nào nữa không?”

“Có, chỉ cần đi vào được thì chắc sẽ có biện pháp” Cậu nhân viên vội vã nói: “Tôi là lập trình viên, tôi vốn làm việc ở phòng điều khiển chính mà!”

“Chuyện này thật sự tồi tệ” Cậu nhân viên mất bình tĩnh: “Nếu như hệ thống bị người ta khống chế thì hắn ta có thể đóng hệ thống thông gió ở đây, vậy… Vậy thì phiền phức rồi đấy…”

“Được rồi…” Triệu Ngọc thúc giục: “Bây giờ cậu qua đó đi! Phải nhanh lên…”

Triệu Ngọc vốn muốn nói đến chuyện quả bom nhưng cuối cùng vẫn nhịn. Dẫu sao thì vật gây nổ là do máy thăm dò kiểm tra ra, không có cách nào giải thích cho người khác được.

“Được!” Cậu nhân viên vốn đã xoay người sắp đi nhưng đột nhiên nhớ ra điều gì, vội vàng ấn nút trên máy mật mã của cánh cửa kim loại, đồng thời nói: “Anh có thể hỏi người bên trong, xem ông ấy có thể thoát ra khỏi sợi dây thừng được không, bên trong có cửa thủ công khẩn cấp, có thể mở ra từ bên trong!”

Sau khi ấn nút xong, một hình ảnh cái loa hiển thị trên màn hình mật mã, chắc là để nói chuyện với khoang giảm áp.

“Này, bên ngoài có người, có người đúng không?” Miêu Khôn ở bên trong hình như đã nghe thấy âm thanh nên vội gân cổ lên gào: “Có ai không? Ai đó nhanh đến đi, trên người tôi có bom đấy!!!”

Cậu nhân viên vốn dĩ đã xoay người định chạy đi rồi, nhưng vừa nghe thấy hai chữ “có bom” thì bỗng ngừng bước, may mà không khuỵu gối xuống mặt đất.

“Ôi trời ơi, bom… bom, bom, bom hả?” Cậu nhân viên run rẩy cả người, tái xanh cả mặt: “Chuyện gì thế này? Ở đây mà nổ thì vách ngăn sẽ bị nổ đấy! Nước biển, nước biển… Ừm…”

Ai ngờ, sau khi cậu ta cẩn thận nhìn cửa khoang thì lại phát biểu một câu đáng bị ăn đòn: “Còn may, may mà cửa khoang đã khép kín lại rồi, dù nước biển có tràn vào thì cũng không sợ…”

Trên trán Triệu Ngọc lập tức có một đám mây đen, tức thì tóm chặt cổ áo của cậu nhân viên mà nói: “Xem ra cậu cảm thấy nổ chết người cũng không có vấn đề gì cả, nhỉ?”

“Không… Không… tôi không có ý ấy, được… Được…” Cậu nhân viên ý thức được mình đã lỡ lời, vội vàng bào chữa: “Tôi đi reset lại hệ thống ngay, chỉ cần hệ thống khôi phục lại là có thể mở cửa khoang được rồi!”

“Nhưng mà… Quả bom này…”

“Cậu đừng quan tâm đến quả bom nữa” Triệu Ngọc quát: “Chỉ cần cứu được người thì tôi tự có cách giải quyết!”

“Hả? Triệu Ngọc!? Là Triệu Ngọc phải không?” Ai ngờ, Miêu Khôn ở bên trong nghe ra tiếng của Triệu Ngọc, lập tức phấn chấn gọi to: “Là Triệu Ngọc sao? Con đến cứu cha à?”

“Ha ha ha, là con thật này!”

“Tốt quá rồi!”

“Ta biết là con sẽ đến cứu ta mà. Ta để lại ám hiệu qua điện thoại cho con, con đều nghe hiểu cả đúng không?”

Vào giờ khắc này, suy nghĩ của Triệu Ngọc đã hỗn loạn đến một mức độ hoàn toàn mới, tình hình khẩn cấp cứ liên tục kéo đến làm hắn không kịp đỡ, vô cùng lúng túng, không biết phải làm thế nào.

“Đúng, là con đây!” Triệu Ngọc hướng về máy trò chuyện trên cửa, nói: “Sao cha lại ở đây?”

“Ôi trời, tạm thời đừng nói nhiều làm gì” Miêu Khôn vội nói: “Con mở cửa ra trước đã, rồi tháo bom trên người ta ra đi! Nó sắp nổ rồi!”

“Hả?” Cậu nhân viên bị dọa đến mức sắp lên cơn sốc, thở dốc từng ngụm từng ngụm, trên người toàn là mồ hôi…

“Còn bao lâu nữa?” Triệu Ngọc vội hỏi.

“Quả bom trên người của ta, shit…” Miêu Khôn sốt ruột đến mức phát cáu: “Sao ta nhìn thấy được hả? Nhưng mà ta thấy chắc là còn khoảng mười phút nữa, nhanh lên đi Triệu Ngọc, không phải con là cao thủ gỡ bom à? Mau cứu cha đi…”

“Con… không mở cửa ra được!” Triệu Ngọc buồn bực nói: “Có kẻ xâm nhập vào hệ thống của căn cứ, đóng cửa khoang lại rồi!”

“Không phải chứ?” Miêu Khôn há hốc mồm: “Nói như vậy là… Ta sắp… tiêu đời rồi ư?”

“Con… Bọn con đang nghĩ cách đây” Triệu Ngọc vỗ cậu nhân viên một cái, an ủi Miêu Khôn: “Cha kiên nhẫn chờ một chút, con sẽ nhanh chóng cứu cha ra, chờ chút nữa con sẽ quay lại!”

“Đừng, đừng, đừng, đừng đi mà…” Ai ngờ, Miêu Khôn lại vội vã hô to gọi Triệu Ngọc lại: “Con, con nghe ta nói xong trước đã, có vài lời ta phải nói với con, dù là không kịp cứu thì ta vẫn phải nói!”

“Ừm…” Triệu Ngọc rõ ràng thấy khó xử.

Lẽ ra vào lúc này, hắn phải đi đến phòng điều khiển chính với cậu nhân viên để reset lại hệ thống, như vậy là có thể cứu được Miêu Khôn rồi.

Nếu để cậu nhân viên kia đi một mình thì một là hắn lo cậu nhân viên vì không muốn cho nước vào cả căn cứ nên sẽ không làm theo yêu cầu;

Hai là nếu như hệ thống đã bị người khác xâm nhập, vậy thì chứng tỏ trong căn cứ còn có kẻ địch, một mình cậu nhân viên đi trước sẽ rất nguy hiểm.

Nhưng mà quả bom sẽ phát nổ bất cứ lúc nào, nếu hắn cứ rời khỏi đây thì rất có thể sẽ không còn gặp lại Miêu Khôn được nữa!

“Được rồi” Ai ngờ, cậu nhân viên lại bỗng như hiểu ra điều gì, lập tức gật đầu nói: “Anh yên tâm, để tôi đi đi! Tôi chắc chắn sẽ phục hồi hệ thống, bây giờ tôi đã nhớ ra rồi, anh chính là thần thám Triệu Ngọc, tôi tin anh, anh không phải là người xấu!”

“Ừm…”

Nhìn thấy ánh mắt kiên quyết của cậu nhân viên, Triệu Ngọc khó khăn đưa ra quyết định, hắn thả tay ra.

Cậu nhân viên lại gửi cho Triệu Ngọc một ánh mắt kiên định rồi mới xoay người rời khỏi…

“Con đang làm cái gì vậy hả?” Miêu Khôn ở bên trong gào lên: “Cái gì mà người tốt người xấu hả? Chẳng lẽ con lại gây họa à?”

“Cha vợ à, cha đừng sốt ruột…”

Triệu Ngọc vừa khuyên giải an ủi vừa mở máy gỡ bom trong cột đạo cụ ra, sau đó xuyên qua cửa sổ mà nhắm trúng Miêu Khôn, định thử gỡ bom trên người ông ấy từ xa.

Nhưng mà bản thuyết minh đã viết rõ ràng, máy gỡ bom chỉ có thể sử dụng trong tình trạng chạm được vào quả bom thôi, nếu không thì cho dù tiêu hao bao nhiêu điểm tích lũy để nâng cấp đi nữa cũng không có hiệu quả.

“Được thôi, được thôi… Ta không sốt ruột, không sốt ruột…” Miêu Khôn lập tức bình tĩnh lại, nói với Triệu Ngọc: “Thật ra, vừa rồi khi không có ai để ý đến ta, ta đã nghĩ thông suốt cả rồi!”

“Đời này của ta, thứ gì nên hưởng thụ thì cũng đã hưởng thụ rồi, chỉ nuối tiếc có một điều là vẫn chưa được ôm cháu ngoại…”

“Được rồi cha vợ” Triệu Ngọc hung hăng đập một cái vào cửa sổ mạn tàu: “Cha thật sự muốn làm lỡ thời gian chỉ để nói những lời này à!”

“Được, được, được. Ta nói nhanh đây…” Miêu Khôn nhớ đến chuyện chính, vội vàng nói: “Ta bị hai tên khống chế bắt vào đây, trên người ta có buộc bom, ôi, xùy xùy xùy, đừng hoảng, ta kể từ đầu vậy…”

“Lần trước ta đã nói dối con trong điện thoại, ta bị bọn chúng bắt ở New Zealand từ lâu rồi! Nguồn gốc của băng đảng này không rõ ràng, nhưng chắc chắn không phải là kẻ đầu đường xó chợ đâu…”

“Kẻ cầm đầu là một tên da trắng mặt thẹo, nói giọng châu Âu, ăn nói rất kỳ quái, tay trái thiếu ngón giữa…”

“Là bọn chúng bảo ta gọi điện cho con, một phần trong đó đều là bịa đặt vớ vẩn. Thật ra, không phải là ta không liên hệ với bọn Jacob, chỉ là vẫn chưa kịp liên hệ với bọn họ…”

“Nhưng mà Lee Bon Seong đã mất tích thật rồi, đây là tin tình báo trong nội bộ Hàn Quốc, chắc chắn đúng trăm phần trăm…”

“Cha vợ” Triệu Ngọc vội hỏi: “Tịch Mộng Na đã vượt ngục rồi, cha biết chưa? Người bắt cóc cha có phải là người của Tịch Mộng Na không?”

“Không phải, không phải đâu…” Miêu Khôn rất chắc chắn nói: “Không phải Tịch Mộng Na được người ta cứu mà là bị người ta uy hiếp, đều mẹ nó cùng một bọn với bọn đã uy hiếp ta!!!”