Chương 1955 Kinh hồn dưới nước (6)
Hồng hộc, hồng hộc…Mặc dù vừa rồi chỉ đánh vài chiêu nhưng cả ba người đều dồn hết sức lực, hiện giờ đều không nhịn được mà thở hồng hộc, mồ hôi đầm đìa.
Nhưng ánh mắt của hai tên bắt cóc lộ vẻ khinh thường, rõ ràng không để Triệu Ngọc vào mắt.
Triệu Ngọc đang tính toán trong lòng, mặc dù hai người kia không lợi hại như Lee Bon Seong, nhưng võ nghệ tất nhiên cũng không thua kém mình. Nếu như hai người cùng tiến lên thì không biết mình còn có thể giành được lợi thế hay không?
Chỉ tiếc là… Triệu Ngọc nhanh chóng nhìn qua cột đạo cụ trong đầu, hắn đã sử dụng hết máy gây ngứa tàng hình rồi…
⚝ ✽ ⚝
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Triệu Ngọc vừa nhìn thoáng qua cột đạo cụ thì tên lùn đã vọt lên, hai bàn tay giống như rắn độc phun nọc mà mổ thẳng về phía mặt Triệu Ngọc!
Triệu Ngọc thì áp dụng “dĩ bất biến ứng vạn biến*”, trực tiếp đấm đối phương một cái, muốn lợi dụng ưu thế về sức lực để đánh lui đối phương.
* Dĩ bất biến ứng vạn biến: lấy cái bất biến (những cái không thay đổi) để đối đầu với cái vạn biến (luôn thay đổi).
Nhưng mà tên cao kia cũng ra tay cùng lúc, chân dài tung cước đạp thẳng về phía Triệu Ngọc.
Chậc chậc…
Triệu Ngọc nhìn thấy tình hình bất lợi với mình, đành phải nghiêng người để lộ đôi chân dài, nhanh chóng vọt tới trước mặt tên cao.
Hắn vừa định vươn tay đỡ thì nghe thấy một tiếng vù, tên lùn cũng đang nhanh chóng vươn bàn tay áp sát gương mặt mình. Triệu Ngọc chỉ cảm thấy tai lạnh toát, chắc là bị bàn tay của đối phương đánh trúng!
Mẹ nó!
Đây là chiêu thức gì vậy?
Ưng trảo công hay là cái gì?
Triệu Ngọc tức tối đến mức thở hổn hển, đấm mạnh vào đầu tên lùn, tên cao lại đánh liên tiếp về phía trước, đánh vào chính giữa ngực Triệu Ngọc…
⚝ ✽ ⚝
Bịch!
Tên lùn bị Triệu Ngọc đấm ngã xuống đất, còn Triệu Ngọc thì bị tên cao đánh cho liên tục phải rút lui, ngực đau đớn, khóe miệng tràn máu…
Phì!
Triệu Ngọc nhổ một ngụm máu, lao vào vòng chiến đấu một lần nữa, đánh với hai người kia.
Lần này, cả hai bên đều hiện rõ vẻ tàn độc, nắm đấm của Triệu Ngọc hung mãnh, động tác nhanh nhẹn, mà hai tên bắt cóc một cao một thấp kia cùng tung quyền, uy lực mạnh mẽ.
Chỉ trong hơn hai mươi giây ngắn ngủi, hai bên vậy mà đã đánh hơn ba mươi hiệp, chỉ nghe thấy tiếng vang đôm đốp, cuộc chiến vô cùng kịch liệt.
Có điều, dù sao Triệu Ngọc cũng là lấy một địch hai, sau hơn ba mươi hiệp, hắn yếu đi thấy rõ, vừa thất thần lập tức bị tên lùn túm lấy cánh tay.
A!!!
Triệu Ngọc tung nắm đấm về phía trước, muốn tránh thoát nhưng lại bị tên cao đè đầu lại, đột ngột đánh về phía vách tường…
Bịch!
May mà khi sắp đập vào tường, Triệu Ngọc vội dùng cánh tay phải đệm đầu, dù vậy nhưng vẫn thấy hoa mắt, đầu óc cực kỳ choáng váng…
Thừa cơ hội này, tên lùn dùng chân đá ra phía sau một cái, đá trúng dưới nách Triệu Ngọc, khiến Triệu Ngọc bị văng ra ngoài, ngã ngồi xuống đất…
Á!
Triệu Ngọc không những không cảm thấy đau đớn mà ngược lại còn tràn trề tinh thần, nắm chặt nắm đấm, lại lao lên lần nữa.
Mắt thấy Triệu Ngọc cố chấp như vậy, tên lùn có vẻ mất kiên nhẫn, hắn ta nhìn đồng hồ đeo tay một cái, vừa tránh công kích của Triệu Ngọc vừa nói với tên cao một đống lời tiếng nước ngoài.
Cuộc trò chuyện này nghe giống như ngôn ngữ của một nước Đông Âu nào đó, người bình thường không thể nào hiểu được.
Nhưng mà Triệu Ngọc có máy phiên dịch nên thoải mái nghe ra ý của hắn ta, hắn ta vừa nói: “Chú ý thời gian, cứ giao nơi này cho tôi, anh đi làm việc chính trước đi!”
Thấy thế, tên cao tung cú đấm ép Triệu Ngọc lùi lại, sau đó nhận lấy máy tính bảng mà tên lùn đưa.
Sau khi tên lùn đưa máy tính bảng thì lập tức nhảy lên đá một cước về phía Triệu Ngọc, đánh nhau với Triệu Ngọc.
Nhân cơ hội này, tên cao lập tức quay người chạy nhanh, một hơi chạy tới cửa khoang giảm áp.
Sau đó, hắn ta quỳ một chân xuống đất, hình như dùng máy tính bảng để nhập cái gì đó vào?
Mẹ nó?
Hắn ta… đang làm gì vậy?
Chẳng lẽ hắn ta muốn mở cửa sao?
Thế nhưng… Miêu Khôn và quả bom đang ở bên trong!
Chẳng lẽ… Hắn ta muốn sử dụng điều khiển từ xa để làm nổ bom trên người Miêu Khôn?
Đừng vậy mà…
Mặc dù, Triệu Ngọc không hiểu rốt cuộc tên kia có ý gì, nhưng mà trực giác nói cho hắn biết khẳng định không phải chuyện tốt, mình nhất định phải nhanh chóng ngăn cản hắn ta!
Nhưng Triệu Ngọc vừa mới động đậy thì tên lùn kia lại mạnh mẽ đánh tới.
Đậu xanh rau má nhà nó!
Triệu Ngọc nhìn ra được, tình hình khẩn cấp thế này không phải là thời điểm để mình cậy mạnh hiếu thắng, vẫn nên nhanh chóng tốc chiến tốc thắng đi!
Nghĩ tới điểm này, Triệu Ngọc trực tiếp sử dụng một viên thuốc tăng cường năng lượng, sau đó vung nắm đấm lên, trực tiếp lao về phía tên lùn!
Bốp!
Hai cú đấm va chạm vào nhau, sức lực mạnh mẽ ngay lập tức phát huy tác dụng, nắm đấm của Triệu ngọc đè ép bàn tay của tên lùn, đập mạnh vào mặt hắn ta!
Trông giống như hắn ta tự tát mình một cái vậy.
⚝ ✽ ⚝
Tên lùn vội vã rút lui, bụm lấy khuôn mặt sưng đỏ bừng, còn tưởng rằng vừa rồi chỉ là ảo giác.
Ai ngờ, Triệu Ngọc lại nhân cơ hội này mà vọt mạnh một cái, thoải mái vượt qua tên lùn, phóng về phía tên cao đang sử dụng máy tính bảng kia.
Tên lùn kinh hãi, vội vàng đuổi sát theo, vươn tay túm lấy Triệu Ngọc.
Trong mắt Triệu Ngọc lóe lên ý lạnh, quay người đá xoáy một cái, tên lùn đành phải dùng hai tay cản lại…
Kết quả thế nào có thể nghĩ được, tên lùn còn chưa hiểu gì đã bị đá bay ra ngoài, đâm vào vách tường cao hơn một mét, sau đó ngã bịch bịch xuống đất, còn hộc máu!
Nhưng mà đúng lúc này, sau khi tên cao ấn nút mấy lần, không ngờ cánh cửa của khoang giảm áp lại mở ra! Sau đó, tên cao không để ý đến gì khác, lập tức chạy vào khoang giảm áp…
Mẹ nó!
Lần này, Triệu Ngọc càng không thể hiểu được, hai người này không phải kẻ xấu à? Chẳng lẽ… Bọn chúng không biết trên người Miêu Khôn có bom à?
Không… Không thể nào?
Ông đây cũng đang muốn mở cửa đó!
Việc này không nên chậm trễ, Triệu Ngọc nhìn thấy cửa khoang đã mở ra nên lập tức vọt tới.
Hắn vốn cho rằng sau khi tên cao tiến vào khoang giảm áp sẽ lập tức đóng kín cửa khoang lại, nhưng thật sự không ngờ sau khi Triệu Ngọc theo sát xông về phía cửa khoang giảm áp, cửa khoang không hề có dấu hiệu sẽ đóng lại…
Thế này…
Sau khi tiến vào khoang giảm áp, Triệu Ngọc liếc thấy tên cao không đi về phía Miêu Khôn mà lại bò lên cái thang để vào tàu ngầm!
À…
Bỗng nhiên, dường như Triệu Ngọc đã hiểu rõ ý đồ của đối phương.
Xem ra, mục tiêu của bọn chúng rất có thể là chiếc tàu ngầm kia. Mà ý định của bọn chúng chính là mở cửa khoang giảm áp ra.
Lát nữa, một khi bom trên người Miêu Khôn nổ, làm nổ tung vách khoang, nước biển sẽ lập tức tràn vào khoang giảm áp. Đến lúc đó, nếu như cửa khoang không khép kín lại thì nước biển sẽ làm ngập toàn bộ căn cứ, nhấn chìm căn cứ!
Thế là căn cứ sẽ bị nước biển bao phủ trong phút chốc, không có người nào còn sống!
Mà tên bắt cóc thì lái tàu ngầm, an toàn rời khỏi đây…
Kế sách này giống như đúc phòng thí nghiệm số 11 của cao ốc khoa học kỹ thuật trước đó, bọn chúng chẳng những muốn cướp đi thành quả khoa học kỹ thuật của công ty khác mà còn muốn đuổi cùng giết tận, giết chết những nhà khoa học đang nắm giữ kỹ thuật này!
Đậu xanh rau má nhà nó, đám người này thật sự quá tàn độc!!
Cướp bóc đã đành, lại còn không để cho người ta sống, thật sự là…
Nghĩ tới điểm này, Triệu Ngọc đột nhiên hiểu ra một chuyện, dù là vì ai đi nữa, bây giờ mình phải làm một việc duy nhất, chính là dỡ bỏ bom trên người Miêu Khôn!
Trong số các đạo cụ của mình còn một chiếc máy gỡ bom tàng hình, chỉ cần mình có thể chạm vào bom trên người Miêu Khôn thì có thể kịp thời dỡ bỏ bom rồi.
Chỉ cần bom không nổ thì cho dù bọn bắt cóc có ngang ngược đến thế nào đi nữa, cũng tuyệt đối không thể đạt được mục đích!
Nghĩ tới đây, Triệu Ngọc liều lĩnh vọt mạnh về phía Miêu Khôn…