Chương 1956 Kinh hồn dưới nước (7)
Thực ra, ngay từ khi phát hiện ra Miêu Khôn thì Triệu Ngọc đã lập tức mở thiết bị liên lạc trên lỗ tai để bắt liên lạc với Tiêu Hàng rồiNhưng mà ở nơi đáy biển sâu 120 mét này, tất nhiên là không thể có tín hiệu. Cho dù Triệu Ngọc đã thử sử dụng thiết bị tăng cường tín hiệu nhưng vẫn không có hiệu quả.
Hiện tại cho dù có bắt được tín hiệu cũng vô ích.
Bởi vì máy truyền tin đã bị hỏng trong lúc đánh nhau ban nãy rồi.
Có điều, Triệu Ngọc biết rằng cái hẹn thời gian 20 phút giữa hắn và Tiêu Hàng đã kết thúc, hiện tại hẳn là Tiêu Hàng đã dẫn người chạy về phía giàn khoan.
Đương nhiên, Triệu Ngọc cũng biết rằng cho dù Tiêu Hàng dẫn người tới thì cũng không có tác dụng gì.
Bởi vì thang máy dẫn xuống đáy biển đã bị khóa lại, bọn họ chẳng những không vào được mà còn tuyệt đối không thể tưởng tượng được kẻ địch sẽ chạy trốn thông qua đường thủy.
Thực ra, Triệu Ngọc còn có một nghi vấn, đó chính là nếu như hai tên bắt cóc này đã khống chế hệ thống điều khiển dưới đáy biển rồi, vậy thì sao bọn chúng không trực tiếp mở cửa khoang giảm áp, sau đó lại mở van cho nước vào, làm vậy chẳng phải vẫn có thể nhấn chìm căn cứ dưới đáy biển sao?
Tại sao còn phải mạo hiểm buộc Miêu Khôn trở thành bom thịt vậy?
Bọn chúng còn có mục đích khác, hay là… khoang giảm áp của căn cứ dưới đáy biển vốn dĩ không cho phép đồng thời mở van nước trong lúc mở cửa khoang, cho nên bọn chúng chỉ có thể sử dụng bom?
Có điều, vì thời gian cấp bách nên Triệu Ngọc không kịp nghĩ nhiều, rất có thể hai tên bắt cóc đã bắt kịp thời gian, bởi vậy có thể thấy được bom trên người Miêu Khôn chẳng mấy chốc sẽ nổ!
Lúc này, tên cao đã bò vào tàu ngầm, Triệu Ngọc vọt thẳng đến trước mặt Miêu Khôn.
“Tiểu Triệu, đừng quan tâm đến ta!” Miêu Khôn hiên ngang lẫm liệt mà hất cằm về phía tàu ngầm: “Nhanh đi ngăn tên chó chết kia lại, khẳng định là không có chuyện gì tốt lành đâu, hắn ta đã chui vào trong tàu ngầm rồi!”
Miêu Khôn vừa mới dứt lời thì đúng lúc nhìn thấy tên lùn kia đã vọt vào cửa khoang, mặt Miêu Khôn lộ vẻ kinh hoàng, nhanh chóng nhắc nhở Triệu Ngọc: “Tiểu Triệu, lại thêm một kẻ nữa tới kìa… Mau! Đừng để hắn ta chạy thoát!”
“Phù… Phù phù phù…”
Triệu Ngọc đã chạy đến trước mặt Miêu Khôn, vươn ngón tay chạm vào người ông một cái, máy gỡ bom tàng hình lập tức phát huy tác dụng, quả bom nhanh chóng bị vô hiệu hóa!
“Á a a a!!!” Nhưng Miêu Khôn không biết chuyện gì xảy ra, hoảng sợ đến mức hét to như gà gáy: “Đừng đụng vào! Đụng một cái là có thể phát nổ đấy!”
“Ừm…”
Lúc đầu Triệu Ngọc muốn nói với ông là bom đã được tháo dỡ, nhưng mà làm vậy hiển nhiên hơi khó tin. Hắn đành phải bình tĩnh giật mạnh quần áo của Miêu Khôn, lộ ra quả bom bên trong.
“A! A a a!!!” Miêu Khôn lập tức giống như bị làm nhục, cả người run rẩy, ô hô kêu thảm: “Cái tên điên này! Có ai hủy bom như con không hả? Có phải con muốn đồng quy vu tận với ta hay không!? Ủa? Tại sao lại không nổ?”
“Thôi, cha bớt lời đi!” Triệu Ngọc sờ sờ bom hai cái, sau đó vỗ vào bả vai cha vợ: “Được rồi, đã hủy xong! Cha mau cởi bom ra đi!”
“Mẹ nó!” Miêu Khôn mắng: “Đừng có đùa người ta như thế chứ! Con biết đây là loại bom gì không? Cho dù là cao thủ gỡ bom cũng đâu thể qua loa như thế chứ? Con còn bảo ta cởi ra á?”
Bốp!
Miêu Khôn vừa mới nói xong thì tên lùn kia đã xông đến gần, giơ chân đạp thẳng vào lưng Triệu Ngọc.
Triệu Ngọc phản ứng nhanh nhẹn, chỉ hơi nghiêng người là nhẹ nhàng tránh được.
Nhưng mà Triệu Ngọc lại không để ý đến một chuyện, hắn đã tránh được nhưng cú đá cực kỳ mạnh mẽ của tên lùn lại đạp trúng người Miêu Khôn!
Bịch!
Miêu Khôn vốn đang dựa vào vách tường, bị trúng một cú lập tức khiến cả người ông đập mạnh vào tường, vọng lên tiếng bịch bịch…
⚝ ✽ ⚝
Tên lùn biết trên người Miêu Khôn có bom, còn tưởng rằng cú đá này sẽ khiến bom phát nổ, hắn ta bị dọa, thình lình nhảy cóc một cái thật xa, đồng thời lộn một vòng trên mặt đất…
Đậu xanh rau má nhà nó!
Triệu Ngọc nhanh mắt nhanh chân, thực hiện một cú đá xoáy thấp, quét trên mặt đất, trực tiếp đá vào người tên lùn.
Tên lùn giống như quả bóng da mà lăn ra xa, đập đầu vào một thùng hàng đựng đồ lặn rất nặng nề.
Kết quả, đồ lặn rơi xuống, vừa lúc nện vào người tên lùn…
“Ai ôi…” Lúc này, Miêu Khôn bị ngã chổng vó, ông dựa vào vách khoang, choáng đầu hoa mắt, đau đến mức rên rỉ: “Tao xxx con mẹ mày, suýt nữa đạp ông đây phát nổ rồi!”
“Triệu Ngọc cũng thế… Con tránh cái gì mà tránh?”
Triệu Ngọc nghẹn lời, nhanh chóng xoay người giúp Miêu Khôn cởi dây thừng.
Miêu Khôn chẳng những bị buộc bom trên người mà còn bị cột dây thừng vào vách khoang, ý đồ của kẻ địch hết sức rõ ràng, chỉ khi trói ông vào vách khoang thì sau khi phát nổ, vách khoang mới bị phá, khiến nước biển chảy ngược vào trong…
Nhưng khi Triệu Ngọc vừa mới mở một đầu dây cho Miêu Khôn thì ông đã sợ hãi nhìn về phía sau lưng Triệu Ngọc, hoảng sợ hô lên: “Triệu Ngọc! Nhanh! Tránh mau! Nhanh!”
Triệu Ngọc quay đầu nhìn lại, không khỏi giật nảy cả mình, hắn nhìn thấy trên tàu ngầm có một cánh tay máy đang nhanh chóng vồ về phía mình.
Con mẹ nó!
Triệu Ngọc nhanh chóng đứng thẳng dậy, hai tay duỗi ra ôm chặt lấy cánh tay máy to lớn kia!
Theo lý thuyết, Triệu Ngọc hoàn toàn có thể né tránh, nhưng hắn tuyệt đối không thể mắc một sai lầm đến hai lần. Nếu hắn né tránh, vậy thì cha vợ Miêu Khôn vốn đã già cả sẽ bị cánh tay máy đánh cho tàn phế!
Cánh tay máy được làm từ kim loại là loại dùng để thực hiện công tác đào móc và thu thập dưới đáy biển của tàu ngầm, sức mạnh thế nào tất nhiên có thể tưởng tượng được.
Cho dù Triệu Ngọc sử dụng thuốc tăng cường năng lượng, thì cũng không thể nào chống lại.
“A!!!” Triệu Ngọc ôm chặt lấy cánh tay máy, đồng thời la lớn về phía Miêu Khôn: “Cha mau cởi dây thừng ra, con sắp không chịu được nữa rồi!”
“Con mẹ nó!” Miêu Khôn trừng to mắt nhìn, càng nhìn càng choáng váng.
“Nhanh lên!”
Triệu Ngọc lại hét to một tiếng, lúc này Miêu Khôn mới tỉnh táo lại, nhanh chóng dùng sức giằng tay ra, sau đó cởi dây thừng trên người mình.
“A!!!”
Sức mạnh của cánh tay máy thật sự quá lớn, Triệu Ngọc không nhịn được nữa, đành phải đá bay Miêu Khôn ra ngoài, sau đó buông lỏng tay ra!
Bốp!
Cánh tay máy va mạnh vào vách khoang, phát ra tiếng động lớn, tình hình của Miêu Khôn thực sự vô cùng nguy hiểm, bị cánh tay máy đập ngay trên đỉnh đầu.
⚝ ✽ ⚝
Miêu Khôn hoảng sợ tới mức toát mồ hôi lạnh, nhanh chóng thoát khỏi dây thừng…
Mà lúc này, cánh tay đã máy thu về, lại đánh về phía Triệu Ngọc lần nữa.
Vù vù vù…
Cánh tay máy mang theo một luồng gió mạnh lao thẳng về phía Triệu Ngọc.
Nhưng máy móc dù sao cũng chỉ là máy móc, không linh hoạt giống như con người, Triệu Ngọc lui lại mấy bước, tự tin có thể nhẹ nhàng tránh thoát.
Nhưng mà đúng lúc này, tên lùn vốn bị đá trước đó lại đột nhiên xông ra, ôm chặt lấy Triệu Ngọc từ phía sau!
Hả!?
Triệu Ngọc hơi sơ ý, cánh tay máy to lớn bỗng nhiên lao tới, đánh mạnh vào người Triệu Ngọc, cho dù hắn dùng hai tay đón đỡ nhưng vẫn bị hất bay ra ngoài, sau đó ngã ngửa xuống đất.
Đương nhiên, với quán tính lớn như vậy, tên lùn cũng bị văng ra chỗ xa, chỉ là vì không trực tiếp bị đụng vào nên hiển nhiên vết thương của hắn ta không có gì đáng ngại.
A!!!
Triệu Ngọc chỉ cảm thấy hai tay tê tê, chỗ ngực lại càng đau đớn vô cùng, muốn nhổ máu lại không thể nhổ ra.
Vù vù vù…
Tiếng động kinh khủng của máy móc vang lên, cánh tay máy to lớn kia lại đập về phía ngực hắn một lần nữa…