← Quay lại trang sách

Chương 1972 Ván cờ cuối cùng (1)

Bên ngoài toilet, Tiêu Hàng nhòm vào bên trong một cái, sau đó quay lại hỏi Lee Jin Ju: “Không đúng, sếp Lee, tại sao cô không vào trong xem một chút thế? Đừng quên là lần trước Triệu Ngọc chạy trốn từ toilet đấy nhé!”“Hừ!” Lee Jin Ju chống hai tay, hậm hực nói: “Muốn chạy thì cứ chạy đi! Nơi này là Cục Cảnh sát, có cửa sổ phòng trộm, để xem anh ta chạy thế nào!”

“Haizz!” Cô ta nhìn đồng hồ rồi thở dài một tiếng: “Tôi nhớ là anh thần thám Triệu này của các vị có bạn gái rồi mà?”

“Ừm… Lời này của cô…” Tiêu Hàng vò đầu: “Tôi đang muốn hỏi cô đấy? Các cô đã xác nhận giới tính của người đẹp Trung Đông này chưa? Sẽ không phải là giới tính khác đấy chứ?”

Hai người đang tán gẫu ở ngoài cửa nhưng trong toilet lại là một không khí hoàn toàn khác.

Triệu Ngọc đưa Amerola đến một nơi hẻo lánh, lấy máy tính bảng ra, đầu tiên là nhanh chóng thao tác một lúc, sau đó đưa máy tính bảng tới trước mặt Amerola, vô cùng nghiêm nghị nói: “Amerola, nhanh, bây giờ cô hãy nhập vào đây một mật mã chỉ cô biết, 18 số, nhanh…”

“Hả?” Amerola bất ngờ: “Anh làm thế này là… có ý gì?”

“Tôi muốn tăng thêm một lớp mật mã bảo vệ cuối cùng cho tài liệu” Triệu Ngọc nói: “Tôi không tin được những người Hàn Quốc đó, tôi lo lắng có người để lộ bí mật, cho dù như thế nào đi nữa, chúng ta cũng không thể để cho kẻ địch lấy được tài liệu này một cách thuận lợi được!”

“Vậy…” Amerola kinh ngạc hỏi: “Tại sao anh không tự mình nhập vào chứ? Tại sao lại để tôi nhập?”

“Tôi nhất định phải bảo đảm sự an toàn của tài liệu” Triệu Ngọc nói: “Kẻ địch nhắm về phía tôi, sau khi tôi gặp đối phương thì tức là lành ít dữ nhiều, cho nên cái mật mã này, nhất định phải là ngay cả tôi cũng không thể biết được!”

“Hả? Việc này…” Amerola hơi bất ngờ, nghi ngờ nói: “Triệu Ngọc, không thể đưa cho bọn chúng tư liệu giả à?”

“Tuyệt đối không được! Không được mang đồ giả tới trước mặt sói” Triệu Ngọc nói: “Đám người kia đều là kẻ trong nghề, nếu như tôi cho bọn chúng tư liệu giả thì chỉ cần nhìn một cái thôi là bọn chúng đã nhìn ra được!”

“Cho nên, chúng ta chỉ có thể chia tư liệu thành hai phần, mã hóa phần sau cũng là phần mấu chốt, hiện giờ, tôi cần cô nắm trong tay mật mã cuối cùng này!”

“Nếu như nhập mã sai thì tài liệu sẽ tự động tiêu hủy!”

“Chỉ có như vậy mới có thể bảo đảm tài liệu được an toàn tuyệt đối…”

“Ừm… Được rồi…” Amerola gật đầu, lập tức nhập mật mã hai lần, hoàn thành mã hóa.

“Được rồi” Triệu Ngọc nói: “Nhóm người này không hề có thiện ý, tôi lo lắng người của ta cũng không an toàn, cho nên bọn chúng tuyệt đối sẽ không ngờ đến cô mới là người nắm mật mã trong tay…”

“Này, đại thần thám Triệu, xong chưa vậy?” Đột nhiên, giọng nói thúc giục của Lee Jin Ju vang lên ngoài cửa: “Không phải là anh thật sự muốn chạy trốn đấy chứ? Còn không ra thì không kịp nữa đâu!”

“Được rồi, được rồi, giục cái gì mà giục?” Triệu Ngọc tức giận quát ra bên ngoài: “Sắp xong rồi, hay là cô cũng vào cùng chúng tôi mà giải quyết đi?”

“Triệu Ngọc…” Nhìn thấy Triệu Ngọc muốn đi, Amerola lại kéo Triệu Ngọc lại một lần nữa, lo lắng nói: “Có chuyện này, tôi luôn muốn nói với anh, đáng tiếc không có cơ hội!”

“Hả? Có chuyện gì thế?” Triệu Ngọc quay đầu trở lại, nói.

“Những người Hàn Quốc này không đáng tin” Amerola nhíu chặt chân mày: “Dù sao bọn họ vốn không có con tin trong tay kẻ địch, bọn họ chỉ vì sự an toàn của quốc gia mình thôi.

Cho nên, sau khi bọn họ xác định được vị trí của kẻ địch thì có khả năng sẽ không để ý tới sự sống chết của con tin mà sử dụng biện pháp mạnh mẽ… Tôi lo lắng…”

“Sẽ không đâu” Triệu Ngọc nói: “Chuyện này cũng liên lụy tới lợi ích của Hàn Quốc, kẻ địch chơi lớn như vậy, thậm chí có thể giả tạo ra máy bay quân sự, chứng tỏ bọn chúng có khả năng sắp xếp cơ sở ngầm trong lớp cao tầng của Hàn Quốc, Hàn Quốc cũng muốn nhân cơ hội này để điều tra ra manh mối”

“Yên tâm đi, không phải tình trạng vạn bất đắc dĩ thì bọn họ sẽ không làm ra cử chỉ lỗ mãng, bọn họ cũng muốn bắt sống kẻ địch mà!”

“Tin tưởng tôi” Triệu Ngọc đè lấy bả vai Amerola: “Tôi nhất định sẽ cứu thoát tất cả nhóm Yusuf!”

“Ừm… Được rồi!” Amerola nói: “Anh nhất định phải cẩn thận, cho dù không cứu được người thì anh cũng tuyệt đối đừng để mình gặp phải bất trắc!”

“Ha ha, yên tâm đi!” Triệu Ngọc tự tin ngập tràn nói: “Ngôi nhà tội ác mà tôi còn gắng gượng vượt qua được, huống chi là một nhóm bắt cóc kém thông minh như vậy chứ?”

“Amerola, cô cứ đợi tin tức tốt của tôi đi…”

Nói xong, Triệu Ngọc kéo Amerola cùng đi ra khỏi toilet…

⚝ ✽ ⚝

Vù vù vù…

Mấy chục phút sau, cánh quạt quay tít trong không trung, Triệu Ngọc đi máy bay trực thăng về hướng bờ biển.

“Triệu Ngọc” Lee Jin Ju kề sát mặt vào bên tai Triệu Ngọc, lớn tiếng nói: “Tôi vẫn cảm thấy kế hoạch của anh quá mức mạo hiểm!”

“Những tên kia biết trong người anh có thiết bị định vị mini, nếu như quả thật bị bọn chúng bắt được, bọn chúng sẽ hủy thiết bị định vị trước tiên, giống như Đinh Lam và Miêu Khôn…”

“Không sao, chẳng phải chúng ta còn có kế hoạch dự bị sao?” Triệu Ngọc nói: “Chúng ta chuẩn bị nhiều như vậy, chẳng lẽ các cô sợ tôi sẽ xảy ra chuyện à?”

“Tôi không biết…” Lee Jin Ju lo lắng nói: “Nhưng mà bọn chúng có thể biến mất ngay trước mặt của chúng ta, khẳng định là bọn chúng có chuẩn bị, tôi lo…”

“Được rồi, cô hãy cầu mong cho tôi được an toàn đi, chị gái!” Triệu Ngọc cười nói: “Chúng ta đang là một hội đó!”

“Trong nghề chúng ta luôn nói rằng áo chống đạn có thể bảo vệ tốt thân thể nhưng lại không bảo vệ được đầu” Lee Jin Ju vẫn lo lắng nói: “Những người kia hận anh tới thấu xương, anh cứ qua đó thế này…”

“Phì phì phì!” Triệu Ngọc nhếch miệng nhíu mày, chỉ vào máy tính bảng và nói: “Trong tay của tôi có thứ mà bọn chúng muốn, tôi không nói mật mã ra, bọn chúng cũng không đám đụng tới tôi!”

“Thế nhưng mà…” Lee Jin Ju lại nói: “Nếu bọn chúng vốn không hề để ý tới tài liệu đó thì sao? Dẫn anh qua đó chỉ là để giết anh?”

“Cô…” Tiêu Hàng bên cạnh trợn mắt há hốc mồm, nhỏ giọng lầm bầm: “Cô gái này sao mà không biết ăn nói gì cả?”

“Yên tâm đi, sẽ không đâu!” Triệu Ngọc đã có tính trước, nói: “Tôi tin đối phương là người có lòng tham, chắc chắn hắn ta muốn chiếm được hết lợi lộc, tài liệu này, chắc chắn hắn ta vô cùng muốn có được!”

“Được rồi!” Lee Jin Ju nhìn Triệu Ngọc chằm chằm mấy giây rồi thì thào nói: “Nếu như anh có thể còn sống trở về, tôi sẽ mời anh ăn đồ ăn Hàn Quốc!”

“Hả? Cái gì?” Triệu Ngọc không nghe rõ, lớn tiếng hỏi: “Cô mời tôi đi quay phim Hàn Quốc à? Thôi khỏi, xem là được rồi, đóng phim thì không ổn…”

“…” Lee Jin Ju im lặng một lát rồi đổi giọng mắng: “Tôi nói, tôi muốn ném anh ra khỏi máy bay!”

“Hả?” Lần này, Triệu Ngọc cố ý giả ngu: “Cô nhất định phải đóng cùng tôi năm sáu tập cơ à? Loại phim này cũng có phim bộ à? Được rồi, nếu như cô làm nữ chính thì dù đóng gần trăm tập cũng không thành vấn đề, tôi sẽ cố gắng mà đóng theo…”

“Ha ha ha…” Tiêu Hàng ở bên cạnh cười đến đau cả bụng…

Nhưng khi máy bay dần dần đi xuống, phi công lập tức thông báo, giọng nói hoàn toàn tương phản với bầu không khí vui vẻ ở bên này: “Thưa sếp, đã tới công viên nước rồi ạ…”

Vừa nghe vậy, Triệu Ngọc lập tức thu lại nụ cười, trở nên đứng đắn. Nhìn xuống phía dưới, cả một công viên nước cỡ lớn thu hết vào tầm mắt.

Trong công viên người đông nghìn nghịt, cực kỳ náo nhiệt.

Triệu Ngọc không nhịn được liếc qua hệ thống trong đầu, ba chữ “Càn Khôn – Khôn” to lớn vẫn đứng nguyên bắt mắt ở đó.

Hắn biết, sự kiện siêu cấp thực sự chuẩn bị bắt đầu rồi…