Chương 1973 Ván cờ cuối cùng (2)
Cũng giống với đại đa số công viên nước khác, công viên nước Cát Trắng cũng có các trò giải trí như đu quay, cùng các hoạt động mạo hiểm kích thíchTrời nắng chang chang, bờ biển mát mẻ, du khách nối liền không dứt, hầu như ai cũng mặc đồ tằm, trai xinh gái đẹp đi lại, vô cùng đẹp mắt.
Đương nhiên Triệu Ngọc không có tâm tư đi thưởng thức gái đẹp gì.
Để đảm bảo đúng theo yêu cầu, họ đỗ máy bay trực thăng xuống bãi đỗ xe xa nhất, sau đó hắn chạy tới cửa chính của công viên.
Vì không thể nói rõ thân phận nên hắn chỉ có thể thành thật mua vé, rồi mới tiến vào công viên.
Có điều, lần này khác biệt so với lần trước, Triệu Ngọc không đi “chinh chiến” một mình, những nhân viên cảnh sát được Hàn Quốc phái tới đã tiến hành khống chế toàn bộ công viên ở phía bên ngoài.
Dù sao nơi này cũng là nơi công cộng có rất nhiều người, tất nhiên là Hàn Quốc vô cùng cẩn thận, thậm chí còn bố trí binh lực ở phía ngoài, chuẩn bị cả bộ đội đặc công tác chiến.
Một khi trong công viên xảy ra vụ việc nguy hiểm như bắn nhau, bọn họ sẽ dốc toàn bộ lực lượng mau chóng khống chế tình thế.
Trừ việc đó ra, cảnh sát còn tiến hành khống chế bên trong công viên một cách tỉ mỉ, một khi kẻ địch yêu cầu Triệu Ngọc di chuyển địa điểm, bọn họ sẽ tiến hành điều chỉnh kịp thời, tiếp tục sử dụng công nghệ cao để theo dõi, đảm bảo sẽ không bị kẻ địch phát hiện ra.
Mà nếu như kẻ địch bị bại lộ, muốn chạy trốn thì dường như cũng là chuyện không thể nào, vì cảnh sát còn chuẩn bị cả máy bay trực thăng, tuyệt đối sẽ không để xảy ra vụ giống như lần trước ở tàu ngầm…
Sau khi tiến vào công viên nước, Triệu Ngọc cẩn thận nhìn lên trời một cái, hắn biết, cảnh sát lợi dụng flycam để tiến hành giám sát mình, từng giây từng phút nắm được tình huống của mình ở đây.
Nhưng hắn cũng biết nếu như kẻ địch muốn hẹn mình gặp mặt ở chỗ này thì khẳng định là bọn chúng cũng đã chuẩn bị một cách hoàn hảo, nói không chừng lúc này, bọn chúng cũng đang ẩn nấp ở nơi nào đó, đang nhìn chăm chú về phía mình…
Đương nhiên, Triệu Ngọc không sợ kẻ địch bắn lén, trong đạo cụ của hắn còn có hai thiết bị báo động tàng hình, nếu có ai muốn âm thầm bắn hắn từ phía xa thì máy báo động sẽ lập tức phát ra cảnh báo.
Hơn nữa, mình còn có những đạo cụ trâu bò như quả cầu tránh nguy hiểm, áo chống đạn, muốn khiêm tốn một chút cũng không thể nào, tại sao phải sợ chút mánh khóe của bọn chúng chứ?
Triệu Ngọc cho rằng, một khi chạm mặt kẻ địch thì tất nhiên là bọn chúng sẽ bắt cóc hắn, đồng thời sử dụng một loại thiết bị ngắt sóng nào đó, ngắt tất cả tín hiệu ở trên người mình, khiến mình hoàn toàn biến mất.
Nhưng bọn chúng lại không biết rằng, mình ngoại trừ có thiết bị chặn tín hiệu ra thì còn có cả thiết bị tăng sóng!
⚝ ✽ ⚝
Triệu Ngọc nhìn thoáng qua đồng hồ, hừ lạnh một tiếng, nói thầm trong lòng, một nhóm đồ con rùa, còn muốn so chiêu với cha của các người sao? Xem ông đây…
Ting ting… Ting ting…
Kết quả, cứ như ứng nghiệm vậy, Triệu Ngọc vừa nghĩ tới đây thì điện thoại của hắn lập tức vang lên.
Trước đó, vì để cho mình không lỡ mất cuộc gọi nên Triệu Ngọc đã bật chuông điện thoại di động lên mức to nhất từ lâu, đồng thời còn mở chế độ rung.
Nhìn thấy điện thoại rung lên, hắn lập tức nghe điện thoại.
Bởi vì công viên nhiều người nên hắn chỉ có thể một tay che lỗ tai, còn một lỗ tai khác nghe điện thoại.
“A lô, ngài thám tử Triệu, anh đã tới chưa?” Giọng nói máy móc lại vang lên trong điện thoại, Triệu Ngọc vừa định nói: “Cha của anh đến rồi”, nhưng đối phương vẫn phát đoạn ghi âm, không hề ngừng lại mà nói: “Anh lập tức đến thang trượt vào biển lớn nhất ở nơi đó, cổng thang trượt có một con gấu xui xẻo, anh đứng ở bên cạnh con gấu xui xẻo đó đi!”
Nói xong, đối phương dứt khoát cúp điện thoại.
“Này, này này…” Triệu Ngọc căm giận mắng: “Ông đây chỉ biết bà nội gấu nhà nó, gấu xui xẻo là cái quỷ gì chứ? Gấu Boonie à? Hay là Logger Vick?”
Mặc dù mắng tơi bời nhưng hắn vẫn làm theo lời hướng dẫn, nhanh chóng tìm được thang trượt vào biển lớn nhất.
Bộ thang trượt này được dựng cao ở bờ biển, dường như cao hơn mặt đất hơn mười mét, thang trượt tạo hình đinh ốc, giống như một con ốc biển to lớn vậy.
Nhóm du khách đi đến miệng thang, trượt một đường trong thang đóng kín, cuối cùng rơi vào biển, vô cùng kích thích.
Trong biển có khu vực nghịch nước cỡ lớn, bên trong có các loại đồ chơi, sau khi trượt xuống, du khách có thể tiếp tục chơi đùa dưới đó…
Cho dù Triệu Ngọc không biết gấu xui xẻo là gì nhưng sau khi đến thang trượt xuống biển thì chỉ liếc qua là gặp, nhìn cái là thấy, ở bên phải cửa ra vào có một con gấu đồ chơi màu trắng, tướng mạo đáng yêu đang ngu ngơ đứng đó.
Con gấu đồ chơi này cao hơn Triệu Ngọc rất nhiều, hắn mà đứng cạnh thì ngay cả bả vai của con gấu cũng không tới được.
Chậc chậc…
Thế mà để cho ông đây đứng cạnh con gấu là có ý gì?
Triệu Ngọc lo lắng trong chuyện này có gì nguy hiểm, vội vàng kiểm tra bằng máy thăm dò tàng hình trong đầu, kết quả, mặc dù không tra được thứ có thể phát nổ nhưng Triệu Ngọc đã hiểu ý của đối phương.
Bởi vì căn cứ vào máy thăm dò, ở dưới móng vuốt phải của con gấu đồ chơi có kẹp một chiếc điện thoại!
Khi Triệu Ngọc vừa mới đứng trước mặt con gấu xui xẻo thì chiếc điện thoại kia đã bất ngờ vang lên.
Kỳ quái hơn chính là chuông báo của điện thoại di động không phải là âm thanh bình thường mà là loại âm thanh khi muốn trò chuyện qua video.
Triệu Ngọc gỡ tay gấu, lấy ra một chiếc điện thoại, thấy trên màn hình điện thoại quả nhiên có yêu cầu mở video.
Triệu Ngọc nhanh chóng quan sát bốn phía một cái, vừa hay nơi này có vài du khách, hắn lập tức đứng ở sau lưng gấu xui xẻo và ấn nút trả lời.
Kết quả, sau khi video được kết nối thì một chuyện càng đáng sợ hơn đã xảy ra…
Thứ xuất hiện trên màn hình không phải là kẻ địch thần bí đó, cũng không phải là âm thanh máy móc lạnh lùng mà là một cô gái mặc đồ giải phẫu đang bị trói trên ghế!
Cô gái này không những bị trói lại mà miệng còn bị dán băng…
Hả!?
Triệu Ngọc hoảng sợ hô to một tiếng, cô gái này đúng là em gái nuôi của mình… Đinh Lam!!!
“Đinh Lam… Đinh Lam…” Triệu Ngọc trừng to mắt, không kìm lòng được mà hô một tiếng.
Kết quả, Đinh Lam cũng có thể nhìn thấy Triệu Ngọc, còn mạnh mẽ lắc đầu với hắn.
Chuyện này…
Trong nháy mắt, Triệu Ngọc đã hiểu video này không phải được thu hình trước mà là trò chuyện video trực tiếp. Đinh Lam cố gắng thoát khỏi băng dán ở miệng, dường như đang muốn nói với Triệu Ngọc điều gì đó.
“Đinh Lam” Vì để xác nhận sự thật, Triệu Ngọc nhanh chóng hỏi: “Em lập tức nháy mắt bên phải đi!”
Nghe vậy, Đinh Lam hơi sửng sốt, sau đó dựa theo yêu cầu của Triệu Ngọc mà nháy mắt bên phải.
Quả nhiên không phải video thu hình!
Triệu Ngọc cuối cùng cũng xác định được, vội vàng nói với Đinh Lam: “Đinh Lam, em yên tâm, anh nhất định sẽ tới cứu em!”
“Ô ô ô… Ô ô ô…” Đinh Lam thì liều mạng lắc đầu, ý cô rất rõ ràng, muốn nói Triệu Ngọc đừng tới…
“Ha ha ha…” Đột nhiên, ống kính tối đen, chắc là điện thoại của đối phương bị quay ra tường hoặc trên mặt đất, trong điện thoại bất ngờ vang lên âm thanh máy móc lạnh lùng kia: “Đúng là tình cảm anh em đáng ngưỡng mộ, thần thám Triệu à!”
“Anh…” Triệu Ngọc cuồn cuộn máu nóng, cơn giận bốc lên, hận không được bước vào điện thoại, lập tức đánh cho đối phương một trận.
“Thế nào? Tôi đã đủ coi trọng chữ tín chưa?” Đối phương nói: “Anh đã thấy rồi đấy, tôi không hề động tới em gái của anh đâu! Vậy thì… thần thám Triệu, anh đã mang thứ tôi cần tới đây chưa?”
“…” Triệu Ngọc nheo mắt lại, cưỡng chế lửa giận trong lòng, lấy máy tính bảng ra và đặt trước mặt camera của điện thoại di động.
“Ha ha ha… Rất tốt… Rất tốt…” Kẻ địch vừa cười vừa nói: “Nếu đã như vậy thì chúng ta bắt đầu giao dịch thôi!”
“Được!” Triệu Ngọc gật đầu: “Lập tức dẫn Đinh Lam tới đây cho tôi, tôi sẽ đưa thứ này cho anh!”
“Ha ha ha…” Đối phương lại bật cười: “Chúng ta đều là dân chuyên nghiệp, anh đừng coi tôi là kẻ ngớ ngẩn như vậy được không? Tại sao tôi lại ngốc đến mức làm giao dịch với anh ngay ở địa điểm đầu tiên chứ?”
“Tiếp theo, anh chỉ cần nghe theo sắp xếp của tôi, dựa theo lời tôi nói mà làm, tôi cam đoan, anh có thể nhìn thấy em gái của anh ngay thôi…”