Chương 1975 Ván cờ cuối cùng (4)
“Có nhầm hay không, không có tín hiệu gì cả…” Trên một chiếc xe chỉ huy cách công viên nước chừng hai cây số, Tiêu Hàng buồn bực nói: “Triệu Ngọc vốn không hề trượt ra khỏi cái cầu đó mà!”“Có thể là…” Lee Jin Ju nhìn chằm chằm hình ảnh do flycam trên cao gửi về, nói: “Bọn chúng đã làm gì đó với cầu trượt rồi, có thể Triệu Ngọc đã ngã xuống bên dưới!”
“Ngã xuống? Từ chỗ cao như vậy chẳng lẽ không ngã chết à?” Tiêu Hàng nôn nóng: “Mấu chốt là sao không có bất kỳ tín hiệu gì vậy? Máy nghe trộm đã đành, nhưng còn máy định vị thì sao?”
“Thưa sếp” Một nhân viên điều tra của phía Hàn Quốc hỏi Lee Jin Ju: “Chúng ta có cần phái người ở gần đó qua xem hay không?”
“Không được!” Lee Jin Ju kiên định nói: “Triệu Ngọc đã nói với tôi rồi, nhất định không được bứt dây động rừng, nếu như đối phương chỉ muốn tính mạng của anh ta thì anh ta đã chết từ lâu rồi!”
“Bình tĩnh, những chuyện này… Đều nằm trong tính toán của Triệu Ngọc hết…”
“Hả? Hả hả hả…” Lee Jin Ju vừa dứt lời, Tiêu Hàng bên này lại bỗng dưng thét lên một tiếng, chỉ vào màn hình mà nói lớn: “Cái gì… Tình huống gì thế này?”
Mọi người nhanh chóng nhìn qua chỗ đó, chỉ thấy bên dưới cái cầu trượt mà Triệu Ngọc biến mất có ba chiếc ca nô cùng lúc chạy ra!
Kỳ lạ nhất là sau khi chạy ra ngoài, ba chiếc ca nô này vậy mà lại đồng thời chạy về ba hướng khác nhau, một chiếc chạy vào trong mặt biển rộng lớn, hai chiếc khác thì tách ra chạy dọc theo bãi biển, tốc độ rất là nhanh, vừa nhìn là biết có vấn đề!
“Thưa sếp, tín hiệu xuất hiện rồi!” Nhân viên kỹ thuật vội vàng báo cáo: “Tín hiệu của đồng hồ đeo tay và cúc áo của Triệu Ngọc dịch chuyển về hướng Nam…”
“Mẹ kiếp!” Tiêu Hàng nhìn di động của mình, nói: “Tín hiệu trên di động và tín hiệu của máy định vị Triệu Ngọc rõ ràng cho thấy anh ta đi về hướng Đông!”
“Nhưng mà…” Lee Jin Ju phóng to hình ảnh flycam gửi về, nói: “Người trên chiếc ca nô chạy về hướng Bắc này giống Triệu Ngọc hơn, nhìn quần áo kìa… Có vẻ như là…”
Tiêu Hàng gấp gáp nhìn về phía màn hình lớn, nhất thời nhíu mày: “Có khi nào bị người khác lấy mất quần áo không? Sao anh ta lại không chịu ngẩng đầu lên vậy? Nếu là Triệu Ngọc thì nên cho chúng ta một chút gợi ý mới phải?”
“Làm sao bây giờ, thưa sếp?” Rõ ràng là nhân viên kỹ thuật đang rất sốt ruột: “Tốc độ của bọn chúng rất nhanh…”
“Phải bám theo cả ba!” Lúc này, Lee Jin Ju lấy bộ đàm ra hạ lệnh: “Đội một phái máy bay trực thăng đi theo hướng Đông, chú ý không được đi gần quá!”
“Vâng!” Đội một nhận lệnh.
“Đội hai đuổi theo chiếc ca nô đi về hướng Bắc kia, nơi đó dẫn vào thành phố, mọi người có thể từ từ đi theo dọc vùng duyên hải, đừng để bọn chúng phát hiện!”
“Vâng!” Đội hai đáp lại.
“Còn chiếc ca nô đi về hướng Nam thì phái flycam đi theo” Nói đến đây, Lee Jin Ju quay đầu lại nói với tài xế: “Đi, chúng ta vòng qua công viên nước, theo sát bọn chúng từ xa…”
“Vâng!” Tài xế trả lời, xe chỉ huy lập tức khởi động, chạy về phía Nam của công viên nước…
“Nhanh lên!” Lee Jin Ju lại ra lệnh cho nhân viên kỹ thuật: “Các cậu lập tức gửi tin tức về địa hình phía Nam cho tôi! Xem bọn chúng có thể đi đâu?”
“Ừm…” Tiêu Hàng nhíu nhíu mày, nói với Lee Jin Ju với vẻ không chắc chắn: “Sếp Lee, cô tin chắc bọn chúng đi về hướng Nam sao?”
“Cô đừng quên, trong người Triệu Ngọc có máy định vị, bây giờ máy định vị đang di chuyển về hướng Đông kìa!”
“Phía Đông là vùng biển sâu” Lee Jin Ju nói: “Tầm nhìn rộng thoáng, hôm nay lại là thời tiết tốt hiếm thấy, phái một chiếc máy bay trực thăng đi theo là đủ rồi…”
“Vậy… Phía Bắc thì sao?” Tiêu Hàng vội hỏi.
“Phía Bắc là chỗ nước cạn, tiếp giáp thành phố. “ Lee Jin Ju nói: “Chỗ đó toàn là người của chúng ta, bọn chúng không chạy thoát được đâu!”
“Nhưng mà phía Nam thì khác, anh có biết vì sao tôi phải điều bản đồ địa hình lại đây không?” Lee Jin Ju giới thiệu: “Phía Nam toàn là đá ngầm và hoang đảo, tiện cho việc ẩn nấp!”
“Ừm…” Tiêu Hàng suy nghĩ, nhưng vẫn có phần lo lắng: “Cô đừng quên rằng bên đối phương còn có tàu ngầm nữa đó! Nếu bên vùng biển phía Đông có tàu ngầm tiếp ứng thì phải làm sao bây giờ?”
“Đừng lo lắng!” Lee Jin Ju đã định liệu trước, nói: “Chúng tôi cũng có tàu ngầm canh bên đó! Lần này tôi sẽ không cho bọn chúng có thời cơ nào để lợi dụng đâu!”
⚝ ✽ ⚝
Ngay lúc Lee Jin Ju và Tiêu Hàng truy kích ca nô, Triệu Ngọc lại mặc chiếc quần bơi loè loẹt kia đi theo ba người nhóm tên tóc xoăn trong một con đường tối đen.
“Hừ, các anh đúng là ghê gớm nhỉ!” Triệu Ngọc nhìn con đường chật hẹp này, nói với tên tóc xoăn: “Các anh đúng là hao tổn tâm cơ, tính toán hết mọi con đường vì tôi nhỉ? Một lượt phái hẳn ba chiếc ca nô, nhưng tất cả chỉ là bức màn che mắt, thật là ghê gớm!”
Nghe thấy lời này, tên tóc xoăn quay đầu lại liếc nhìn Triệu Ngọc một cái, nhưng không nói gì thêm.
Hóa ra lúc ba chiếc ca nô xuất phát, bọn họ không có mặt trên bất kỳ chiếc ca nô nào mà đi vào một cái cửa động bên dưới cầu trượt, chui vào trong vách núi.
Sau khi chui vào, bọn chúng còn dùng một tảng đá lớn chắn cửa động lại, không để lại bất kỳ sơ hở nào.
Dưới vách núi có một khe hở rất hẹp, di dọc theo khe hở không bao lâu, mấy người bọn họ đi vào trong một con đường vừa tối tăm lại vừa ẩm ướt.
Kỳ lạ hơn nữa là, hai bên con đường còn có những cái động hẹp tựa như hầm trú ẩn, cứ cách vài mét thì lại xuất hiện một hầm như vậy.
Trên mặt đất còn chồng chất rất nhiều rác thải đồ vật linh tinh.
“Đờ mờ…” Triệu Ngọc nhìn mấy cái hầm trú ẩn này, trong đầu bỗng nhiên nghĩ đến những năm chiến tranh.
Nhìn kiểu dáng của những hang động nhân tạo này, nhiều khả năng chúng còn sót lại từ thời chiến tranh cách đây rất lâu.
Đúng là vô cùng gian xảo…
Đi dọc con đường này, trong lòng Triệu Ngọc không ngừng suy nghĩ, ngay cả chỗ bí ẩn như vậy mà kẻ địch cũng biết được, xem ra bọn chúng không phải chỉ mới hoạt động ở đây một hai năm, trong chuyện này, nói không chừng còn có bí mật sâu xa nào đó!
Lại đi về phía trước không bao lâu, một chuyện khác khiến Triệu Ngọc cảm thấy mới lạ hơn nữa đã xảy ra, không ngờ trên con đường này lại có một chiếc xe ba bánh có thùng xe chạy bằng điện đang đỗ.
Sau khi nhìn thấy xe chạy bằng điện, tên tóc xoăn lập tức thúc giục Triệu Ngọc và một tên đồng bọn cùng nhau đi vào thùng xe, tên đồng bọn thứ ba thì đi đến chỗ tay lái, vặn chìa khóa khởi động xe!
Chậc chậc…
Khi chiếc xe điện này vừa mới bắt đầu chạy, Triệu Ngọc đã cảm thấy có một luồng gió lạnh đập vào mặt, không thể nói rõ là mát mẻ hay là khó chịu.
Lần này đúng là kỳ lạ thật, Triệu Ngọc đã từng tưởng tượng mấy trăm loại khả năng, nhưng có làm thế nào cũng không thể ngờ kẻ địch lại dùng một chiếc xe ba bánh chạy bằng điện làm phương tiện giao thông, hơn nữa còn chạy trên một con đường kháng chiến sâu thẳm trong lòng đất thế này.
Ở trên đường, Triệu Ngọc không ngừng than thở, muốn tên tóc xoăn nói chuyện.
Nhưng mà có lẽ tên tóc xoăn đã nhận được mệnh lệnh và biết rõ mục đích của Triệu Ngọc nên trong suốt cả quá trình, hắn ta chỉ dùng súng chỉ thẳng Triệu Ngọc, hai mắt không chớp, không nói một lời nào.
Bởi vậy, khoảng thời gian này có hơi xấu hổ, Triệu Ngọc chỉ có thể yên lặng quan sát hoàn cảnh.
Tuy nơi này ở trong lòng đất, nhưng vì giữa nham thạch có khe hở nên có một phần ánh mặt trời vẫn có thể chiếu xạ vào bên trong.
Hơn nữa, địa hình của nơi này còn vô cùng phức tạp, xe ba bánh không ngừng nhanh chóng rẽ trái rẽ phải biến Triệu Ngọc thành tên mù đường…
Mãi cho đến sáu, bảy phút sau, khi xe điện chạy vào trong một cánh cửa kim loại, khung cảnh trước mắt mới trở nên sáng ngời.
Đây là…
Kết quả, lại có một chuyện ngoài ý muốn xảy ra, sau khi xe điện chạy vào cánh cửa sắt, chỉ thấy trước mắt xuất hiện một đại sảnh, nhưng trong đại sảnh lại bày hàng loạt… bể cá!
Triệu Ngọc dụi dụi mắt, không sai, đúng là bể cá!
Có lớn, có nhỏ, được đặt trên một cái bàn hết sức rộng rãi, trong đó nuôi đủ loại cá và cỏ sống trong nước, có vài bể còn nuôi cả san hô, vô cùng tinh xảo xinh đẹp…
Không thể nào?
Đúng là khó mà tin được!
Không ngờ kẻ địch lại dẫn mình tới một chỗ kỳ quái như thế này…