← Quay lại trang sách

Chương 1976 Manhattan

Xe ba bánh chạy bằng điện đỗ lại trong một góc không đáng chú ý, tên tóc xoăn dùng súng ra hiệu cho Triệu Ngọc xuống xeBởi vì xung quanh toàn là bể cá nên nơi này tràn ngập một mùi ẩm ướt oi bức mằn mặn, Triệu Ngọc chưa từng nuôi cá, nhưng hắn có thể nhận ra trong bể này toàn nuôi cá biển.

Thậm chí, hắn còn nhìn thấy hải mã và sứa trong một bể nữa…

Dưới sự dẫn dắt của đám tên tóc xoăn, Triệu Ngọc đi vào sâu trong đại sảnh đầy bể cá này.

Nơi này hệt như mê cung vậy, trong mắt của Triệu Ngọc, những bể cá này đa phần giống nhau, đi chừng mấy vòng mới tới trước mặt một cánh cửa sắt khác.

Tích…

Tên tóc xoăn nhấn chuông cửa, sau đó khoát tay áo với camera nghiêng nghiêng trên cửa, lúc này cửa sắt mới lạch cạch mở ra.

Kết quả, cửa vừa mở, bên trong có một người bước nhanh ra nghênh đón.

“Ha ha ha… Thần thám Triệu Ngọc vĩ đại, cuối cùng chúng ta cũng gặp mặt nhau rồi…” Nói xong, người này đã đi tới trước mặt Triệu Ngọc, hơn nữa còn vô cùng nhiệt tình vươn tay phải của mình ra.

Triệu Ngọc nhìn thoáng qua, chỉ thấy người này cao hơn mình một chút, tóc hai bên thái dương đã trắng xóa, làn da đã đầy nếp nhăn, hiển nhiên tuổi không hề trẻ.

Bắt mắt nhất là bên phải khuôn mặt của người này có một vết sẹo rất rõ ràng, bởi vì vết sẹo nằm sát khóe mắt nên mắt phải của người này trông hơi biến dạng, có vẻ đáng sợ.

⚝ ✽ ⚝

Triệu Ngọc liếc nhanh xuống bàn tay trái của ông ta một cái, quả nhiên thấy tay trái thiếu mất một đoạn ngón giữa.

Xem ra, đây chính là người mà Miêu Khôn từng nhắc với mình.

Ông ta chính là kẻ địch thần bí mà mình đang tìm kiếm! Là ông ta bắt cóc đám người Miêu Khôn, Tịch Mộng Na và Yusuf…

“Ha ha ha…” Nhìn thấy Triệu Ngọc mãi vẫn không chịu bắt tay, người đàn ông có vết sẹo vẫn giơ tay cười nói: “Tôi biết, thần thám Triệu biết nhiều thứ tiếng, tiếng Anh cũng không nói chơi, cho nên chúng ta cứ dùng tiếng Anh nói chuyện với nhau đi! Dùng thứ này khó chịu quá đi mất!”

Nói xong, ông ta lấy ra một dụng cụ điện tử màu đen có kèm loa, dùng tiếng Anh nói gì đó vào trong dụng cụ.

Dụng cụ nhanh chóng phiên dịch mấy câu này sang tiếng Trung, phát ra âm thanh lạnh băng, không có sức sống của máy móc: “Thần thám Triệu, tôi là người hâm mộ của cậu, tất cả các vụ án cậu tham gia điều tra phá án, tôi đều nghiên cứu hết cả đấy… Ha ha ha…”

Quả nhiên!

Nghe kiểu nói chuyện quen thuộc như vậy, Triệu Ngọc phán định, ông ta chính là kẻ địch thần bí đã gọi điện thoại cho hắn lúc trước! Đinh Lam đang ở trong tay của ông ta!

Có điều, cho dù là hai bên đối địch nhưng nếu đối phương đã giữ lễ tiết thì Triệu Ngọc cũng không mạo muội ngang ngược mà là khách sáo bắt tay với đối phương.

“Ha ha ha… Ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu…” Người đàn ông có sẹo nhiệt tình nắm tay Triệu Ngọc, nói: “Cuồng thám quả nhiên danh bất hư truyền, vậy mà dám một thân một mình tới điểm hẹn, sự can đảm này đúng là đáng khâm phục!”

“Trước đó tôi còn cho rằng chúng ta sẽ không có lần gặp mặt này cơ! Ha ha ha…”

Tiếng cười của người này chợt cao chợt thấp, âm điệu cũng lúc lên lúc xuống, đúng là có vẻ kỳ quái, làm cho người nghe cảm thấy rất là khó chịu.

“Nào nào nào, mời cậu sang bên này…”

Nói xong, người đàn ông có sẹo giơ tay ra hiệu, dẫn Triệu Ngọc đi vào bên trong.

“Cậu là thần thám” Người đàn ông có sẹo vừa đi vừa nói chuyện: “Chắc cậu đã đoán được tất cả mọi thứ ở nơi này đều là những phương tiện còn sót lại từ thời chiến tranh đúng không?”

“Nơi này là vùng chiến lược hiểm yếu bên bờ biển, cho nên dân bản xứ mới xây dựng công sự phòng ngự khổng lồ dưới đất này dựa theo địa thế của núi”

“Nhưng mà bây giờ đã là thời bình rồi” Người đàn ông có sẹo mỉm cười: “Cho nên nơi này đã bị người dân lãng quên mất rồi!”

Nói tới đây, đoàn người đã đi vào một đại sảnh rộng rãi khác. Đại sảnh tuy không rộng như gian lúc nãy nhưng lại cao hơn nhiều, tính từ mặt đất đến nóc sảnh cao chừng sáu, bảy mét.

Bài trí trong đại sảnh cũng xa hoa hơn lúc nãy không ít, có sofa, ghế nằm, bàn trà, có chỗ còn trải thảm trên đất.

Bốn phía của đại sảnh có bày rất nhiều thiết bị và dụng cụ điện tử, không chỉ có máy tính mà còn có rất nhiều thứ Triệu Ngọc chưa từng thấy qua…

Nhưng mà thứ bắt mắt nhất trong đại sảnh không phải là những thứ này mà là người, Triệu Ngọc vừa mới bước vào thì đã thấy không dưới hai người súng vác vai, đạn lên nòng, mặc quần áo ngụy trang.

Những người này chia nhau đứng trong các góc của đại sảnh, có người đang đứng trực, có người đang thao tác các dụng cụ điện tử, thậm chí còn có người đang cho cá ăn…

Triệu Ngọc phát hiện loại quần áo ngụy trang bọn chúng mặc và vũ khí trang thiết bị trên người giống quân cảnh Hàn Quốc như đúc.

Cho dù những người này phần lớn đều là người da trắng, nhưng nếu đội mũ lên và trà trộn vào quân đội thì đúng là chẳng có cách nào phân biệt được.

Hừm…

Trong lòng Triệu Ngọc dậy lên một cảm giác không ổn, cho dù nhân viên phía Hàn Quốc có thể xác định vị trí của mình rồi vọt vào, nhưng lúc đối mặt với những kẻ địch ăn mặc giống mình như đúc thì chỉ sợ sẽ phải chịu thiệt thòi lớn!

“Đúng rồi, đúng rồi” Lúc người đàn ông có sẹo đưa Triệu Ngọc đến trước sofa giữa đại sảnh, ông ta tỏ ra hơi hổ thẹn nói với Triệu Ngọc: “Thất lễ, thất lễ quá, chỉ lo chào hỏi thần thám Triệu, tôi đã quên giới thiệu tên của mình, đúng là thất lễ quá…”

“Bởi vì từ nhỏ đã hướng tới hòa bình thế giới, cho nên tôi tự đặt tên cho mình là… Manhattan!”

⚝ ✽ ⚝

Triệu Ngọc chưa từng giao thiệp với người nước ngoài, nghe không hiểu câu trêu đùa của ông ta cho nên chỉ biết bày ra vẻ mặt im lặng.

“Ha ha ha, bởi vì tòa nhà của Liên Hợp Quốc được đặt ngay tại Manhattan, dù sao thì tôi cũng không thể…” Người đàn ông có sẹo nghiêm túc nói: “Tên là tòa nhà Liên Hợp Quốc được đúng không?”

Lời vừa nói ra, cả căn phòng chìm vào yên tĩnh, hai giây sau, mọi người cười vang, người đàn ông có sẹo lại càng cười đến ngửa tới ngửa lui: “Ha ha ha… Ha ha ha… Khi đó tôi cho rằng chỉ cần đi vào tòa nhà Liên Hợp Quốc là có thể giữ gìn hòa bình của thế giới rồi! Ha ha ha…”

Nhìn thấy cảnh tượng kỳ lạ này, Triệu Ngọc càng ngày càng xấu hổ, đành phải đặt mông ngồi xuống ghế sofa.

Nhìn thấy đĩa hoa quả bày trên bàn, hắn không coi ai ra gì, tự quơ lấy một quả táo mà vui vẻ gặm.

“Ừm… Được rồi…” Sau khi Manhattan cười xong thì ngồi vào bên cạnh Triệu Ngọc, nói: “Tóm lại, cậu cứ gọi tôi là Manhattan là được rồi!”

“Nói cho cậu biết nhé, tôi là fan trung thành của cậu đấy!” Manhattan đầy nhiệt tình nói: “Chắc cậu cũng nhận ra đúng không, bằng không, tôi sẽ không bắt chước những vụ án cậu từng phá trước đây!”

Hửm?

Nghe đến đây, cuối cùng Triệu Ngọc cũng nghe tới trọng điểm, lập tức ngừng nhấm nuốt.

“Nhưng nói thật nhé!” Manhattan lại hưng phấn như một đứa bé: “Tôi đã nghĩ mọi chuyện quá đơn giản rồi! Lấy vụ án chặt tay làm ví dụ đi, đâu phải chỉ việc cầm rìu lên phập một tiếng chặt tay của người đó xuống là xong!”

“Cậu cần phải biết quỹ tích hành động, thói quen trong cuộc sống của mục tiêu; còn phải nghĩ cách phục chế chìa khóa xe của cô ta mới có thể dễ dàng mở được cửa xe của cô ta; sau đó tìm kiếm địa điểm ra tay, chuẩn bị thuốc mê, chuẩn bị công cụ chặt tay, chuẩn bị băng bó, còn phải luôn luôn chú ý tình huống đột nhiên xảy ra, tránh né camera…”

“Tôi chỉ làm một lần đã cảm thấy phiền chết đi được! Chứ vốn dĩ tôi còn định lấy thêm mấy cánh tay nữa ấy chứ..”

“Còn nữa, mấy người anh em của tôi cũng thế…” Ông ta chỉ vào một cấp dưới có gương mặt châu Á đứng nghiêm sau sofa: “Cậu ta chuẩn bị xong xuôi cho vụ án ác ma, xây dựng không khí còn chân thực hơn cả vụ án ác ma nữa!”

“Nhưng cuối cùng thì sao? Vẫn phải tự mình ra tay đẩy người phụ nữ đó xuống… Ha ha ha…” Manhattan cười nói một cách kỳ quái: “Giết người… thật sự không thú vị chút nào!”

“Ừm, đó là bởi vì…” Triệu Ngọc điều chỉnh máy phiên dịch đồng thanh, dùng tiếng Anh nói: “Các anh không chọn được ngày tốt, trên trời có sao trời và trăng sáng thì người bị hại sẽ thấy rõ hoàn cảnh!”

“Nếu nhảy xuống chắc chắn sẽ chết, như vậy còn không bằng bị ma hù chết, ông nói có đúng không?”

“À… À…” Manhattan có điều ngộ ra, gật đầu: “Thì ra là thế, xem ra, tên ác ma giết người Hàn Khoan kia đúng là lợi hại, chi tiết gì cũng nghĩ tới, người này đúng là…”

“Nhưng xem ra, vẫn là cuồng thám cậu giỏi hơn nhỉ, tội phạm cẩn thận như vậy mà vẫn bị cậu bắt được, chứng minh cậu đúng là người giỏi nhất rồi!”

“Ha ha ha… Không hổ là thần tượng của tôi… Ha ha ha…”

Nói xong, Manhattan cũng quơ lấy một quả táo, cho vào miệng cắn một miếng…

“Thú vị, đúng là thú vị…” Triệu Ngọc nhìn chằm chằm Manhattan đang nhấm nuốt quả táo, nhếch miệng nói: “Sao tôi có cảm giác nhân vật của hai chúng ta hình như bị đảo ngược thì phải?”

“Cái gì?” Manhattan cười hỏi: “Đảo ngược cái gì?”

“Tôi cho rằng…” Triệu Ngọc nheo mắt lại, lạnh lùng nói: “Người muốn kéo dài thời gian là tôi! Nhưng lúc này xem ra, hình như tôi lầm rồi thì phải!”

Lời này vừa nói ra, cả đại sảnh lập tức lặng ngắt như tờ, rơi vào trong tĩnh mịch đáng sợ!