← Quay lại trang sách

Chương 1980 Trò chơi cuối cùng

Trong mật thất dưới đất“A… A… Amerola…” Triệu Ngọc kinh ngạc, đặt mông ngồi lên ghế sofa, chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, không thể tin nổi: “Vì… Vì sao…”

“Ha ha ha… Ha ha ha…” Người đàn ông mặt sẹo Manhattan vỗ tay liên tục, hưng phấn nói: “Cuối cùng, cuối cùng tôi cũng được nhìn thấy vẻ mặt chấn kinh của cậu rồi!”

“Nhà thám tử của tôi à, chẳng lẽ… cậu còn dám nói kế hoạch của tôi là thiểu năng, không ra gì sao?”

“Cậu không biết là…” Manhattan mở to mắt, tự hào nói: “Chiến trường của tôi vốn dĩ không ở trong này!”

“Hả? Ông…” Máu trong người Triệu Ngọc cuộn lên, ngực không ngừng phập phồng, run giọng hỏi: “Ông có ý gì? Chiến trường không ở đây, vậy thì ở đâu?”

“Chậc chậc… Nhà thám tử của tôi ơi, cậu hơi khiến tôi thất vọng rồi đấy!” Manhattan lắc đầu nói: “Vì sao cậu không chịu suy nghĩ cho cẩn thận chứ?”

“Tôi cho rằng cậu lợi hại như vậy, có thể đoán ra kế hoạch của tôi!”

“Xem ra là tôi đánh giá cao cậu rồi… Ha ha ha…” Không biết nghĩ tới điều gì, Manhattan vậy mà tự mình vui cười, còn nói: “Có điều, chuyện này cũng không thể trách cậu được, muốn trách chỉ có thể trách kế hoạch của tôi quá thâm sâu thôi!”

“Sở dĩ tôi đồng ý giao dịch với cậu, không làm tổn thương em gái của cậu là vì tôi còn có mục đích quan trọng hơn!”

“Chuyện này có phải nên nói là… Dùng cách nói của các cậu thì là một mũi tên trúng ba con chim đúng không nhỉ?” Manhattan đắc chí vươn một ngón tay ra: “Tôi lợi dụng giao dịch với cậu, dẫn người của cậu ra khỏi Cục Cảnh sát Gwangju, khiến cho phòng ngự của nơi đó trở nên bạc nhược”

“Sau đó…” Ông ta vươn ngón tay thứ hai ra: “Tôi chiếm được tài liệu mà tôi muốn!”

“Mà quan trọng hơn là…” Ông ta lại duỗi ngón tay thứ ba ra: “Tôi còn có được… cậu! Ha ha ha ha…”

“Hả?” Cuối cùng Triệu Ngọc cũng hiểu ra: “Vì sao các ông lại ra tay với Cục Cảnh sát Gwangju? Vì sao vậy?”

“Hừ!” Manhattan hừ lạnh một tiếng: “Cậu có biết vì sao tôi lại lựa chọn thực hiện vụ hải đăng tại đảo Cheongpyeong không? Bởi vì tôi biết sau khi Amerola được cứu sẽ bị đưa đến bệnh viện gần đó!”

“Mà lúc bọn họ phát hiện Amerola gửi tin tức cho cậu, chắc chắn sẽ liệt cô ta vào phạm vi kẻ bị tình nghi, nhốt vào Cục Cảnh sát Gwangju và tiến hành thẩm vấn!”

“Thế là xem như tôi đã đạt được mục đích của mình rồi… Ha ha ha…”

“Cục Cảnh sát Gwangju chọc gì tới các ông hả?” Triệu Ngọc khó hiểu: “Rốt cuộc các ông muốn làm gì?”

“Tôi hiểu là cậu không thể nào biết chuyện này được!” Manhattan đứng dậy, ngừng tươi cười: “Có điều, tôi cảm thấy chuyện mà cậu nên lo lắng nhất lúc này hình như không phải việc này đúng không?”

Nói xong, ông ta chỉ vào máy tính trong tay mình: “Nhà thám tử, mật mã của cậu bị tôi phá giải rồi, bây giờ cậu đã không còn bất kỳ lợi thế nào nữa!”

“Như vậy…” Manhattan âm hiểm nói: “Giao dịch của chúng ta cũng không thể tiếp tục nữa, vậy thì kế tiếp, có phải chúng ta có thể xem biểu diễn rồi đúng không?”

Nói xong, Manhattan khoát tay với đàn em trên cây thang, người nọ lập tức nhấc một lu đầy cá sư tử, lại một lần nữa đổ vào trong bể cá!

Không!

Triệu Ngọc kêu to muốn tiến lên, nhưng lại bị tên tóc xoăn dùng súng chỉ vào đầu.

Sau khi có nhiều cá sư tử hơn tiến vào bể cá, tình hình trong bể cá thay đổi đột ngột, Tịch Mộng Na và Đinh Lam ra sức tránh né nhưng vẫn bị gai cá đâm trúng, lộ ra vẻ mặt đau đớn…

Mà bên ngoài bể cá lại có người nâng thêm một lu cá sư tử nữa tới, một lu rồi lại một lu…

“Mày, X mày chứ, đậu xanh rau má!” Triệu Ngọc quát Manhattan: “Có gan thì nhằm vào tôi đi! Bắt nạt phụ nữ thì tính là hảo hán gì chứ?”

“Tôi biết ngay ông chỉ thích hợp làm vai phụ nhược trí…”

“Hừ!” Manhattan lạnh lùng cười, nói với Triệu Ngọc: “Ngài thám tử Triệu, cậu đừng có gấp! Chúng ta có rất nhiều thời gian, chơi cho thật vui nào!”

“Hôm nay tôi muốn xem xem lời đánh giá của cậu dành cho tôi có thể cải thiện chút nào hay không?”

Nói xong, Manhattan phất tay với tên đàn em người châu Á thực hiện vụ án ác ma, người nọ lập tức đi vào một căn phòng trong đại sảnh, nhanh chóng xách một cái bịch xốp có vẻ rất nặng ra.

Bởi vì bịch xốp trong suốt, cho nên Triệu Ngọc chỉ nhìn thoáng qua là thấy trong bịch xốp chứa một người!

Rất nhanh sau đó, bịch xốp bị kéo tới trước mặt Triệu Ngọc, tên tội phạm người châu Á dùng sức đổ ra, người ở trong bịch xốp lập tức ngã nhào ra ngoài.

Chỉ thấy người này gần như trần trụi, trên người toàn là bụi đất, chỉ quấn một cái khăn tắm ở chỗ kín.

Sau khi bị quăng ra ngoài, người này còn quỳ rạp trên mặt đất hệt như thi thể vậy, mãi vẫn không thấy nhúc nhích. Nếu không phải ngực vẫn còn nhẹ nhàng phập phồng thì Triệu Ngọc còn tưởng rằng ông ta đã chết.

Đờ mờ!

Nhìn thấy người này, Triệu Ngọc không khỏi chậc lưỡi.

Hóa ra, người này không phải người khác mà đúng là vị tù trưởng Trung Đông Yusuf kia!

“Tôi đã nói từ lâu rồi!” Nhìn tù trưởng nửa chết nửa sống, Manhattan cân nhắc nói: “Chuyện bắt chước vụ án của người khác khó khăn hơn mình tự gây án nhiều!”

“Thật đó” Ông ta chỉ vào Yusuf và nói: “Cậu có nhìn thấy người này không? Tôi đã bỏ đói ông ta bốn ngày, chẳng phải vẫn còn sống à?”

“Nếu muốn bỏ đói một người cho đến chết thì cần nhẫn nại nhiều lắm!”

“Ừm…” Triệu Ngọc nhìn nhìn bịch xốp, nói: “Ông làm thế này là… Muốn bắt chước vụ án giấu thi thể trong ngân hàng à?”

“Cậu đoán đúng rồi!” Manhattan hung dữ cười, nói: “Vốn dĩ tôi còn muốn chơi trò chơi tiếp theo với cậu cơ! Nhưng không ngờ rằng trong điện thoại, cậu cứ muốn giao dịch với tôi, làm đảo lộn kế hoạch của tôi, cho nên vụ án giấu xác trong ngân hàng không thành công!”

Có thể là nghe thấy giọng nói của Triệu Ngọc nên Yusuf từ từ tỉnh lại, ông ta ngẩng đầu lên nhìn Triệu Ngọc một cái, sau đó ngửa mặt nằm trên mặt đất, suy sụp nói: “Triệu Ngọc… Cậu mặc cái gì vậy? Đi lướt sóng hả?”

“…” Triệu Ngọc nhìn cái quần bơi loè loẹt của mình, nhất thời nghẹn lời, không ngờ, đã đến lúc này rồi mà vị tù trưởng đại nhân này vẫn còn có tâm tình nói đùa.

“Hửm?” Manhattan lắc đầu thở dài: “Còn nói chuyện được kìa! Sống dai ghê đấy, dục vọng muốn sống thế này, thật sự là khiến người ta khâm phục!”

Trong lúc nói chuyện, ông ta lại nhìn về phía bể cá, chỉ thấy Tịch Mộng Na và Đinh Lam đã bị đâm trúng vài lần, hai người đã lui vào một góc của bể cá, tạm thời tránh khỏi sự tấn công của cá sư tử.

Nhưng cá sư tử trong bể nước càng ngày càng nhiều, không gian mà các cô có thể tránh né càng ngày càng nhỏ, cứ theo đà này thì các cô không thể kiên trì quá lâu…

“Nhà thám tử, tôi muốn biết, bây giờ cậu có tâm trạng thế nào?” Manhattan xoay người lại, nói với Triệu Ngọc: “Bây giờ cậu có còn muốn biết chân tướng không?”

“Muốn… Muốn chứ…” Ai ngờ, người nói chuyện không phải Triệu Ngọc mà là Yusuf nằm trên mặt đất: “Amerola… Amerola ở đâu? Các người… Các người mau nói cho tôi biết…”

Nói tới đây, có thể là Yusuf thấy trong bể cá đằng xa có phụ nữ đang bơi nên dùng sức trở mình, cố gắng nhìn về phía bể cá.

Nhưng lúc ông ta phát hiện người trong bể cá không phải Amerola thì lại thất vọng cúi đầu.

“Tôi đâu hỏi ông chứ?” Manhattan lắc lắc đầu với Yusuf, sau đó nhìn về phía Triệu Ngọc.

Ai ngờ, Triệu Ngọc không nói gì, Yusuf trên mặt đất còn nói: “Triệu… Triệu Ngọc, không cần hỏi bọn chúng, thật ra thì tôi đã biết chân tướng rồi, tôi biết vì sao chúng ta lại bị bắt tới chỗ này, tôi biết là ai…”

Bốp!

Kết quả, Yusuf còn chưa nói xong thì tên tóc xoăn kia đã đá mạnh ông ta một cú, khiến Yusuf ngất xỉu.

“Lão già khốn nạn, nói nhiều thật!” Manhattan đi qua, ngồi xổm xuống xác nhận một phen, căm giận nói: “Tôi còn tưởng rằng ông ta đã không nói chuyện được nữa!”

Sau khi nhìn thấy Yusuf đã ngất xỉu, Manhattan mới đứng lên nói với Triệu Ngọc: “Được, nhà thám tử, lần này không còn ai quấy rầy chúng ta nữa rồi!”

“Đến đây đi! Chúng ta chính thức bắt đầu trò chơi nào!”

Nói xong, ông ta ra hiệu với đàn em trên cây thang đằng xa, lúc này lại có vài lu cá sư tử được chuyển lên cây thang.

“Là sao?” Triệu Ngọc cắn răng hỏi: “Chơi như thế nào?”

“Thế này!” Manhattan chỉ vào mấy lu cá sư tử này: “Không phải cậu muốn biết chân tướng sao? Bây giờ cậu có thể hỏi tôi, tôi sẽ trả lời cho cậu biết!”

“Nhưng mà mỗi lần trả lời một câu hỏi của cậu thì tôi sẽ thả vào trong bể thêm một lu cá!”