Chương 1986 Suy luận cuối cùng (7)
“Cậu… Cậu…” Lundy ôm lấy ngực của mình, cơ thể không ngừng run rẩy, ánh mắt lại nhìn chằm chằm Triệu Ngọc một cách không thể tin nổiMà cùng lúc đó, trong mắt Manhattan nổi lên một tia khác thường, ông ta nghiêng người liếc Lundy một cái. Xem ra ông ta cũng có bất mãn nhất định với cách làm của Lundy.
“Thuyền chìm liếc thấy nhiều buồm lượn. Cây xác xơ thấy vạn cây xanh*” Triệu Ngọc ngâm một câu thơ cổ, sau đó cân nhắc nói với Lundy: “Có phải ông đã quên mất không, lúc chúng tôi gọi ông là ‘thủ phủ thế giới Lundy’ còn phải thêm một chữ ‘cựu’ nữa?”
* Hai câu trong bài thơ “Xem xong viết tặng lại Lạc Thiên trong cuộc gặp ngắn tại Dương Châu” của Lưu Vũ Tích.
“Thời gian trôi qua sáu năm, giờ đã không còn là những năm ông muốn làm gì thì làm kia nữa rồi! Tỉnh lại đi!”
“Cậu…” Nếp nhăn trên mặt Lundy run rẩy, hiển nhiên đã kích động đến đỉnh điểm, ông ta vươn ngón tay ra chỉ Triệu Ngọc, tức giận quát: “Triệu Ngọc đúng là rất cuồng!”
“Cho dù suy luận của cậu chính xác, cho dù tôi thật sự là đại BOSS thần bí đó, cho dù tôi chính là kẻ bị cậu nói là không theo kịp thời đại đó”
“Nhưng mà tất cả mọi thứ trước mắt là bằng chứng tốt nhất!”
“Tôi đã đạt tới mục đích của mình rồi! Những việc mà tôi muốn làm cũng đã thành công rồi! Bây giờ cậu chỉ là một tên vô danh tiểu tốt vùng vẫy giãy chết mà thôi, cậu dựa vào cái gì mà dám nói như vậy?”
“Người đến lúc sắp chết thì dễ nói lời thật lòng” Triệu Ngọc lại chẳng hề để ý nói: “Dù sao cũng phải chết mà, sao không nói lời thật lòng? Không cần phải sống dối trá như ông!”
“Được, được…” Ai ngờ, sau khi nghe một câu như thế, Lundy bình thường trở lại, ông ta ngừng kích động, lạnh lùng lườm Triệu Ngọc và nói: “Nếu như vậy thì tôi đây sẽ cho cậu chết một cách rõ ràng!”
“Không sai, tất cả những chuyện này đều là tôi bày ra!” Lundy cong môi, để lộ ra một tia hung dữ: “Sau khi tỉnh lại, tôi mất đi tất cả mọi thứ của tôi!”
“Bây giờ tôi muốn lấy lại tất cả những gì đã mất!”
“Tên khốn Tịch Vĩ đó!” Lundy hung hăng nắm lấy tay vịn xe lăn: “Nếu không phải ông ta ám toán tôi, đế quốc của tôi vẫn còn hoạt động như trước, mà tất cả các người chỉ là mấy tên dân đen dưới chân tôi thôi!”
“Không sai” Lundy nói: “Tập đoàn tội phạm khổng lồ mà cậu nói do một tay tôi sáng lập nên! Tôi đã từng oai phong một cõi, đứng trên đỉnh cao quyền lợi, ngay cả mấy thủ lĩnh những đất nước to lớn kia cũng phải nhìn ánh mắt tôi mà nói chuyện!”
“Thủ phủ thế giới, tổng giám đốc công ty khoa học kỹ thuật Lundy chẳng qua chỉ là một thân phận bình thường nhất của tôi!”
“Nếu không phải Tịch Vĩ, nếu không phải Miêu Khôn, nếu không phải cậu, bây giờ tôi sẽ không biến thành thế này! Là các người đã cướp đi những thứ mà tôi yêu quý nhất!”
“Không phải cậu muốn biết chân tướng sao? Được, tôi nói cho cậu biết mọi chuyện!” Lundy hung hăng nói: “Tịch Vĩ ám toán tôi, lại còn nhốt tôi sáu năm, cho nên tôi muốn tìm ông ta báo thù!”
“Chỉ tiếc là ông ta chết quá sớm!” Lundy chỉ vào bể cá: “Cho nên tôi muốn con gái của ông ta nợ máu trả bằng máu! Con gái lớn bị làm thành một thi thể nữ không đầu; còn con gái thứ thì tôi sẽ nhốt cô ta cả đời, khiến cô ta sống không bằng chết, trả nợ cho cha của cô ta!”
“Còn cậu và Miêu Khôn, tôi không thể không thừa nhận, trước kia tôi đúng là từng do dự, dù sao…” Lundy lại nhìn về phía Triệu Ngọc: “Là các người cứu tôi thoát khỏi ngôi nhà tội ác! Cũng là các người bức tử Tịch Vĩ, xem như gián tiếp báo thù cho tôi!”
“Cho nên sau này lúc tôi biết các người là kẻ khởi xướng việc phá hủy đế quốc của tôi, tôi đã từng muốn khuyên bản thân mình rằng hãy tha cho các người một lần!”
“Nhưng đáng tiếc là tôi không thuyết phục được mình!” Lundy lạnh lùng nói: “Vạn vật trên thế gian, có nhân tất có quả, có oán chắc chắn phải báo!”
“Đế quốc quyền lợi là thứ mà tôi quý trọng nhất, nhưng các người lại tàn nhẫn phá hủy nó! Thù này, tôi nhất định phải báo!”
“Cho nên vì tìm lại thăng bằng, tôi trả thù lao gấp bội cho các người, xem như trả lại món nợ nhân tình các người cứu tôi!”
“Nhưng mà mạng của các người thì phải thuộc về tôi, các người phải trả giá cho sai lầm mà các người đã phạm phải!”
Nghe thấy lý luận cực đoan này của Lundy, Triệu Ngọc vốn định đối chất với ông ta, hung hăng mắng ông ta vài câu, nhưng vì muốn hoàn toàn hiểu biết chân tướng nên hắn vẫn lựa chọn nhẫn nhịn.
“Cho nên…” Ánh mắt Lundy lộ ra vẻ hung lệ, nói: “Tôi mới cài bom lên người Miêu Khôn, để ông ta ra đi không đau đớn gì!”
“Còn cậu…” Lundy đánh giá Triệu Ngọc một phen: “Tôi đúng là hơi không nỡ, cuồng thám đúng là một nhân tài!”
“Cậu ngăn cản vụ hỏa hoạn trong cao ốc khoa học kỹ thuật, làm thất bại hành động dưới căn cứ đáy biển, lại giết chết nhiều người của chúng tôi như vậy, còn cướp tài liệu của chúng tôi đi!”
“Chậc chậc… Lợi hại hơn nữa, cậu còn là một thám tử thiên tài, giỏi văn giỏi võ, văn võ song toàn, đúng là vô cùng hiếm thấy!” Lundy tiếc hận nói: “Chỉ tiếc, cậu lại là một nhân vật nguy hiểm cực độ!”
“Tôi và Manhattan có nghiên cứu về cậu, phát hiện tất cả những tội phạm có giao thoa với cậu không ai có kết cục tốt cả! Cho nên…” Lundy lắc đầu: “Tôi bỏ suy nghĩ chiêu mộ cậu, nhưng mà tôi có thể bảo đảm tôi sẽ cho cậu một cái chết gọn gàng giống như Miêu Khôn vậy!”
“Được!” Ai ngờ, Triệu Ngọc vậy mà không cần nghĩ ngợi gật gật đầu, sau đó chỉ vào Yusuf hãy còn hôn mê và nói: “Nhưng mà tôi còn chuyện này không rõ, ân oán giữa chúng ta có liên quan gì đến tù trưởng đâu?”
“Hừ hừ hừ…” Lundy hừ lạnh một tiếng: “Xem ra, cậu còn không biết nhỉ! Năm đó sở dĩ tôi bị Tịch Vĩ bắt được là do có kẻ để lộ hành tung của tôi!”
“Không thể nào?” Triệu Ngọc nghi hoặc: “Khi ở ngôi nhà tội ác, ông ta còn phái máy bay nghĩ cách cứu viện ông nữa mà! À… Amerola chính là đàn em của ông ta đó! Ông ta cũng được chia tiền nữa!”
“Hừ!” Lundy lại hừ lạnh: “Trong lòng ông ta biết rõ nhất, bằng không thì vì sao máy bay ông ta phái tới cứu tôi lại bị người ta chặn lại trong sa mạc chứ? Vì sao cái cô Amerola kia lại phản bội ông ta?”
“Ông ta là một tên tiểu nhân chỉ biết tư lợi, là một gian thương từ đầu tới đuôi” Trong mắt Lundy tràn ngập khinh bỉ: “Ông ta vốn không muốn đi ngôi nhà tội ác cứu các cậu, dù cho ngay cả đàn em của ông ta cũng có thể sẽ hy sinh! Nếu không phải người phụ nữ Pháp kia phái máy bay tới thì tất cả chúng ta sẽ chết ở nơi đó!”
“Cho nên sau đó, tôi cho Yusuf một số tiền lớn, chỉ đơn giản là muốn khiến ông ta bình tĩnh thôi! Để ông ta cho rằng tôi vẫn không biết là ông ta bán đứng tôi…”
“Ái chà…” Triệu Ngọc gật đầu: “Khó trách, vừa rồi ông ta nói ông ta đã biết chân tướng! Xem ra ông ta đã suy nghĩ cẩn thận rồi!”
“Có điều, tôi còn một chuyện vẫn không rõ” Triệu Ngọc lại nói: “Lee Bon Seong chọc phải ông lúc nào vậy? Vì sao lại vòng luôn cả hắn ta vào?”
“Vụ Lee Bon Seong là do tôi làm!” Ai ngờ, Manhattan đã lâu chưa lên tiếng bỗng nhiên nói: “Nhà thám tử, trước đó cậu đoán không sai, tôi đúng là tội phạm truy nã quan trọng của Hàn Quốc, nhất là tên Lee Bon Seong kia, hắn ta biết tôi rõ như lòng bàn tay”
“Cho nên nếu tôi muốn triển khai hành động thì phải giải quyết hắn ta trước rồi tính sau!”
“Còn nữa…” Manhattan lại nói: “Đúng là tôi có nắm giữ nhược điểm của hắn ta, Lee Bon Seong có một đứa con riêng, năm nay chỉ mới mười hai tuổi, không ai biết cả!”
“Hả?” Triệu Ngọc vội hỏi, “Vậy… Đứa bé đó đâu?”
“Ha ha ha…” Manhattan âm hiểm cười: “Lee Bon Seong đã chết rồi, cậu cho rằng tôi sẽ không biết đạo lý nhổ cỏ tận gốc sao?”
“Hả? Tên tiểu nhân hèn hạ này! Ngay cả một đứa bé cũng không buông tha?” Triệu Ngọc nắm quả đấm kêu rắc rắc, trợn mắt nhìn Manhattan vài giây rồi mới nhìn về phía bể cá: “Được, chúng ta đã nói rõ từ ban nãy, tôi đã suy luận ra chân tướng rồi, dựa theo lời hứa, ông phải thả em gái của tôi ra!”
“NO, NO, NO…” Ai ngờ, Manhattan chưa nói gì thì Lundy bỗng nhiên xen vào: “Cuồng thám, suy luận cuối cùng của cậu không hoàn chỉnh, còn có một việc mà cậu vẫn chưa suy luận ra đâu!”
“Nếu cậu không đoán ra thì giao hẹn giữa hai người xem như không có hiệu lực!”