Chương 1987 Suy luận cuối cùng (8)
“Cái gì?” Triệu Ngọc bất ngờ: “Còn một chuyện nữa à? Cái gì vậy?”“Đương nhiên về cô Amerola đó rồi…” Manhattan nói: “Trước đó cậu đoán không sai, đúng là chúng tôi đang kéo dài thời gian! Bằng không, tôi sẽ không xuất hiện ở đây!”
“Cậu có biết không? Sự kiện Hàn Quốc lần này vốn dĩ chưa kết thúc, kỹ thuật tăng cường tín hiệu và tổng hợp đất hiếm chẳng qua chỉ là mục tiêu thứ yếu của tôi mà thôi!”
“Trừ điều này ra, tôi vẫn còn một mục tiêu quan trọng nữa, đây mới là nguyên nhân chủ yếu khiến tôi xuất hiện ở Hàn Quốc!”
“Công ty của tôi trước kia đã nghiên cứu phát triển kỹ thuật tăng cường tín hiệu rồi, cho nên việc tôi cần làm chỉ là ngăn cản người khác nghiên cứu ra trước thôi!”
“Mà kỹ thuật tổng hợp đất hiếm thì bởi vì có mấy nan đề mãi mà không thể công phá được, cho nên…” Lundy chỉ vào máy tính: “Tôi cần tài liệu của các cậu”
“Về điểm này, cậu cũng đoán đúng rồi, quý ngài cuồng thám ạ!” Lundy liếc Triệu Ngọc một cái, âm trầm nói: “Tôi đúng là tới vì cảm xúc cá nhân!”
“Nếu không phải tôi bị mất thời gian sáu năm thì công ty khoa học kỹ thuật của tôi đã sớm nghiên cứu ra hai kỹ thuật này, dẫn đầu thế giới rồi!”
“Cho nên tôi không cam lòng tụt về phía sau, tôi không cho phép bất kỳ ai vượt qua tôi!”
“Hừ!” Triệu Ngọc khinh thường: “Còn nói tù trưởng là kẻ tiểu nhân chỉ biết tư lợi, ông cũng đâu kém là bao! Hơn nữa, ông biến thái hơn ông ta nhiều!”
“Xem ra, trong sáu năm qua, Tịch Vĩ kích thích ông không ít nhỉ? Tên điên này!”
“Hừ, mặc kệ cậu nói thế nào cũng được” Lundy không sao cả: “Dù sao, nếu cậu không đoán được mục tiêu chủ yếu của tôi là gì, rốt cuộc cô Amerola muốn làm cái gì, vậy thì suy luận cuối cùng của cậu không được tính là đầy đủ!”
“Như vậy… Giao hẹn giữa cậu và Manhattan xem như thất bại, cậu sẽ phải trơ mắt nhìn cô em gái đáng yêu của cậu bị cá sư tử đâm cho tới chết!”
“Lundy, tên già khốn nạn này!” Triệu Ngọc mắng: “Kẻ phá hủy đế quốc tội phạm của ông là Miêu Khôn và tôi, không liên quan gì tới Đinh Lam cả!”
“Chẳng lẽ ông quên rồi sao? Đinh Lam là công thần hàng đầu trong việc cứu ông ra khỏi ngôi nhà tội ác, ông làm thế này gọi là lấy oán trả ơn, vong ân phụ nghĩa, không nói đạo nghĩa, không biết liêm sỉ, ông hiểu không? Tên già không biết xấu hổ này!”
Trong lúc Triệu Ngọc nói chuyện, Manhattan có vẻ không chịu nổi, hình như ông ta muốn xen mồm nói gì đó, nhưng mà ngại với khí thế của Lundy cho nên cuối cùng vẫn không mở miệng.
“Không không không, tôi làm vậy là đang tôn trọng quy tắc trò chơi” Lundy bày ra vẻ xuân phong đắc ý, lắc đầu nói: “Cậu đã tiếp cận sát với chân tướng rồi, cậu có thể nếm thử xem sao, nếu thật sự có thể suy luận ra thì tôi sẽ tuân thủ giao hẹn giữa hai người, thả em gái của cậu ra!”
“Ông đúng là một ông già khốn nạn!” Triệu Ngọc nói: “Nếu tôi có thể suy luận ra thì tôi sẽ bị các ông lừa sao? Amerola, đúng là tôi đã nhìn lầm cô rồi! Cô ta… Rốt cuộc cô ta muốn làm gì?”
“Cuồng thám” Lundy nhìn thấy Triệu Ngọc sốt ruột, nhất thời cảm thấy thoải mái, ngồi thẳng người lên, tự nhiên nói: “Cậu phải nghĩ cho kỹ, nếu cậu bỏ qua cơ hội suy luận này thì tôi sẽ thả cá đấy!”
Trong lúc nói chuyện, Lundy liếc mắt ra hiệu cho tên tội phạm bên cạnh bể cá, gã lập tức khom lưng nâng lu nước lên, giả vờ như muốn thả cá.
“Chờ một chút!” Triệu Ngọc gấp gáp kêu ngừng, sau đó nhắm mắt lại, cố gắng suy nghĩ, nhưng mà nghĩ hồi lâu mà vẫn không thể nào đoán ra điều gì, đành phải tự nhủ tự nói: “Cho dù Cục Cảnh sát Gwangju điều động tất cả nhân viên nhưng vẫn còn không ít nhân viên cảnh sát lưu thủ, chỉ bằng một mình Amerola có thể làm nên trò trống gì?”
“Ha ha ha…” Nghe thấy lời này, Manhattan cười lớn một tiếng: “Nhà thám tử, sao hả, chết đến nơi rồi mà còn muốn dò xét lời nói của chúng tôi sao?”
“Cuồng thám!” Lundy nặng nề nói một tiếng, hình như có phần bất mãn khi bị Manhattan xen mồm, ông ta trừng mắt nhìn Triệu Ngọc nói: “Nếu cậu muốn biết chân tướng thì bây giờ tôi có thể nói cho cậu biết ngay!”
“Nhưng mà sau khi nói cho cậu biết xong, tôi sẽ thả cá đó! Cậu không còn cơ hội nào nữa đâu!”
“Ông…” Triệu Ngọc nắm chặt quả đấm, sau đó nói với vẻ mặt kiên quyết: “Được, vậy ông cứ nói đi! Tôi thật sự không biết mục tiêu cuối cùng của ông là gì! Chết thì chết thôi!”
“Hừ, hừ hừ…” Nhìn thấy Triệu Ngọc nhận thua, Lundy cười đầy tự hào, nói: “Được, vậy tôi sẽ nói cho cậu biết!”
“Đợi một chút” Lời vừa nói ra, Manhattan bỗng nhiên kinh hãi, vội vàng nhắc nhở: “Ông Lundy này, ông ngàn vạn đừng…”
“Im miệng!” Nhưng mà Lundy vô cùng không vui quát bảo ông ta, nói: “Thời gian đã sắp tới rồi, chúng ta phải chuẩn bị kết thúc, không có thời gian cằn nhằn với tên cuồng thám này nữa đâu!”
“Chuyện này…” Sắc mặt Manhattan khó coi, trên trán đổ mồ hôi lạnh.
“Được” Lundy nhìn nhìn đồng hồ đeo tay, nói với Triệu Ngọc: “Sẽ kết thúc ngay thôi, nói cho cậu biết cũng không sao cả!”
“Cục Cảnh sát Gwangju thật ra không phải một Cục Cảnh sát bình thường, Ban Tình báo trong nước của Hàn Quốc được đặt ở văn phòng cao ốc của Cục Cảnh sát này!”
“Hả?” Triệu Ngọc nhíu mày, cảm thấy khó hiểu: “Ban Tình báo trong nước? Nghĩa là sao?”
“Cụ thể thì cậu không cần phải biết rõ” Lundy vẫn đang cảm thấy rất thoải mái, nói: “Cậu chỉ cần biết trong Cục Cảnh sát Gwangju có thứ vô cùng quan trọng với tôi là được rồi!”
“Hả? Hả…” Triệu Ngọc kinh ngạc nói: “Tội chứng của ông sao? Ông muốn phái Amerola lấy chứng cứ phạm tội ra?”
“Hừ, tội chứng gì chứ, nực cười!” Lundy nói: “Nói cho cậu biết, thứ tôi muốn tìm là kho báu của Tịch Vĩ! Ông ta nhốt tôi sáu năm, cướp đi nhiều thứ của tôi như vậy, bây giờ tôi phải lấy lại chút tiền lời mới được!”
“Cái gì? Đậu xanh rau má!” Triệu Ngọc mở to mắt, nhếch miệng kêu lên: “Kho báu của Tịch Vĩ ở trong Cục Cảnh sát Gwangju? Ông… đang kể chuyện cười quốc tế à?”
“Ha ha ha…” Lundy cười nhạt một tiếng: “Cuồng thám, cậu đã nghĩ quá đơn giản rồi! Từ rất lâu trước kia tôi đã biết Tịch Vĩ có một kho báu vô giá, phú khả địch quốc!”
“Ông ta trăm phương nghìn kế muốn lấy được số kim cương kia là để bỏ vào trong kho báu, biến thành món đồ sưu tầm đáng để khoe khoang của mình!”
“Nhưng ông ta không ngờ rằng cuối cùng, ông ta lại chết vì kim cương”
“Sau khi tôi được cứu ra khỏi ngôi nhà tội ác, sở dĩ tôi điên cuồng tiêu diệt thế lực còn sót lại của Tịch Vĩ, chủ yếu là muốn tìm kiếm vị trí kho báu của ông ta”
“Cuối cùng, tôi cũng tóm được con gái lớn của ông ta – Tina, cậu đoán thử xem, tôi tóm được cô ta ở đâu?”
“Hàn… Hàn Quốc…” Triệu Ngọc trả lời.
“Đúng vậy!” Lundy gật đầu: “Phản ứng nhanh lắm! Chính vì tôi bắt lấy cô ta ở Hàn Quốc nên chuyện này chứng tỏ kho báu của Tịch Vĩ rất có khả năng nằm ở đây!”
“Vào lúc đó, khi tôi bắt được Tina thì cho rằng mình đã tìm được kho báu, nhưng điều làm tôi kinh ngạc là con cáo già Tịch Vĩ này, thậm chí ngay cả con gái của mình mà cũng giấu giếm!”
“Sau đó, tôi sử dụng muôn vàn biện pháp mới đào được manh mối quan trọng từ miệng Tina. Hóa ra đáp án của tôi nằm ngay trong Cục Cảnh sát Gwangju, cho nên chúng tôi mới cho người sắp xếp con át chủ bài Amerola này!”
“Thật ra, từ rất lâu trước kia, cô ta đã là người của tôi, cô ta là một quân cờ mà tôi xếp bên cạnh tù trưởng!” Lundy âm lãnh cười: “Bằng không… Lúc ở Maroc, cô ta sẽ không ra sức tìm kiếm địa điểm tôi bị giam giữ như thế!”
“Hả…” Triệu Ngọc hết sức kinh hãi: “Hóa ra… Là như thế này!”
“Được, tôi đã nói cho cậu biết chân tướng rồi, như vậy…” Lundy chỉ vào bể cá: “Tiếp theo, chúng ta cùng nhau thưởng thức buổi biểu diễn đi!”
Được ra hiệu, tên tội phạm bên cạnh bể cá đang định ra tay.
“Khoan đã!” Nhưng Triệu Ngọc bỗng nhiên quát to một tiếng, sau đó mở to mắt nhìn Lundy và Manhattan nói: “Tôi nói này, hai ông già các ông hồ đồ rồi ư? Chẳng lẽ… các ông không nhận ra điều gì à?”
“Hửm?” Manhattan sửng sốt một phen, vội hỏi: “Phát hiện cái gì?”
“Các ông không nghĩ xem…” Triệu Ngọc xòe hai tay ra rồi nói: “Người trong Cục Cảnh sát nhiều như vậy, vì sao tôi lại nói mật mã quan trọng như thế cho một người ngoài như Amerola biết?”
“Hả?” Bỗng nhiên, sắc mặt Manhattan lập tức thay đổi!