← Quay lại trang sách

Chương 2020 Vật chứng gì đây?

Mười giờ sáng hôm sau, tại phòng vật chứng trong Cục Cảnh sát Gwangju“Từ sau khi gặp chuyện không may…” Sếp Oh Seung Joon giải thích với Triệu Ngọc. “Chúng tôi đã phong tỏa phòng vật chứng, sau đó bắt đầu điều tra từng vật phẩm khả nghi một!”

“Nhưng mà mãi cho tới hôm nay, chúng tôi vẫn chưa làm rõ được rốt cuộc bọn họ muốn tìm cái gì?”

Triệu Ngọc thấy gian phòng vật chứng này lớn hơn phòng vật chứng bình thường gấp mười lần, quả thực rộng lớn như một cái sân bóng rổ vậy.

Giờ phút này, có không dưới năm mươi nhân viên đang kiểm tra từng vật chứng một.

“Chẳng phải Amerola không hề hành động một mình ư?” Triệu Ngọc hỏi: “Những người khác đâu?”

“Đều chết cả rồi!” Oh Seung Joon bất đắc dĩ nói: “Lúc ấy, người của chúng tôi đã bao vây bọn chúng rồi! Nhưng bọn chúng không đầu hàng mà tiếp tục phản kháng…”

“Vốn dĩ chúng tôi đã cố gắng bắt sống, nhưng đến cuối cùng, trong bọn họ thậm chí có người nổ súng tự sát hoặc là bắn chết đồng bọn của mình!”

“Nếu không phải Amerola bị ngài Miêu khống chế” Lee Jin Ju phụ họa nói: “Chỉ sợ cô ta cũng sẽ không sống đến bây giờ!”

“Ừm…” Triệu Ngọc có vẻ đăm chiêu, bắt đầu suy nghĩ vấn đề.

“Ừm…” Oh Seung Joon không nhịn được hỏi: “Thần thám Triệu, tôi nghe nói người phụ nữ Trung Đông kia nhắc tới chuyện nội gián với cậu, cô ta…”

“Sếp Oh!” Nghe thấy lời này, Lee Jin Ju vội vàng nhắc nhở. “Thần thám Triệu đã giải thích vấn đề này rồi, là người phụ nữ kia cố ý gài bẫy đánh lừa mình thôi!”

“Thật ra cô ta không hề nói gì cả, cô ta chỉ muốn khiến chúng ta nghi ngờ lẫn nhau thôi! Chúng ta không thể mắc mưu được!”

“Hiểu rồi, hiểu rồi…” Oh Seung Joon gật đầu, nhưng trong ánh mắt vẫn tràn ngập hoài nghi.

Trong lòng Triệu Ngọc thầm nói, nếu như tôi nói cho ông biết nội gián mà Amerola nói chính là ông, có phải trong lòng ông sẽ thoải mái một chút không?

“Tôi không cần lừa các ông làm gì!” Nhưng mà giải thích thì vẫn phải giải thích, Triệu Ngọc nói với Oh Seung Joon. “Dù sao thứ mà bọn chúng muốn tìm đang ở trong phòng vật chứng của các ông, tôi nói dối các ông cũng không có gì ý nghĩa gì!”

“Hơn nữa… Ngay từ đầu, chúng tôi đã không muốn dính dáng vào chuyện kho báu của Tịch Vĩ rồi… Nếu tôi thật sự biết bọn họ đang tìm cái gì thì chắc chắn sẽ nói cho các ông biết!”

Triệu Ngọc cố ý đặt trọng điểm ở kho báu, thoát khỏi vấn đề nội gián mẫn cảm này.

“Tôi hiểu rồi, tôi hiểu rồi” Oh Seung Joon nhanh chóng nói: “Chúng tôi sẽ tiếp tục gây áp lực cho người phụ nữ Trung Đông kia, tranh thủ sớm ngày khiến cô ta mở miệng khai báo”

“Còn về vật chứng” Lee Jin Ju nói với Triệu Ngọc. “Chúng tôi đang gắng sức tìm kiếm những thứ có liên quan tới Tịch Vĩ!”

“Tôi cảm thấy, chắc sau khi Tịch Vĩ thực hiện hoạt động phi pháp nào đó, bị Ban Tình báo quốc gia chúng tôi phá hỏng, hơn nữa còn lấy được vật chứng, tất cả mọi chuyện đều là ngoài ý muốn!”

“Đúng thế” Triệu Ngọc phân tích. “Thứ này tuy là vật chứng quan trọng, nhưng lại không quá thu hút, nên mới bị các ông xem nhẹ!”

“Haiz!” Oh Seung Joon bỗng nhiên nói một câu. “Sớm biết thế này thì lúc ấy, tôi cứ tiếp tục làm con tin, chờ sau khi tôi giúp bọn chúng lấy được vật cần tìm rồi mới ra tay bắt lấy bọn chúng, như vậy chúng ta sẽ biết rốt cuộc bọn họ muốn tìm cái gì nhỉ?”

“Hừ” Triệu Ngọc hừ lạnh một tiếng. “Như vậy thì ông sẽ không còn giá trị nữa! Bọn họ sẽ xử lý ông trước khi lấy đồ đấy!”

“À…” Oh Seung Joon lộ vẻ khó chịu.

“Sếp Oh” Triệu Ngọc hỏi: “Tôi muốn hỏi câu này, phòng vật chứng Gwangju quan trọng như thế, bọn họ chỉ cần khống chế một mình ông là có thể mở ra à?”

“Đúng vậy” Oh Seung Joon không cần nghĩ ngợi đã nói ngay: “Tôi có quyền hạn và mật mã, chìa khóa ở trong tay người giữ cửa, cho nên nếu tôi muốn tiến vào phòng vật chứng thì có thể nói là dễ dàng!”

“Trong phòng vật chứng này chủ yếu có những gì?” Triệu Ngọc lại hỏi.

“Là vật chứng hoặc tang vật thu được sau khi Ban Tình báo quốc gia hành động” Oh Seung Joon lại nói: “Bởi vì Ban Tình báo quốc gia chỉ can thiệp vào những vụ án lớn cho nên vật chứng sẽ không xuất hiện trong Cục Cảnh sát bình thường, chúng tôi luôn luôn phái chuyên gia tới xử lý chúng!”

“Vậy…” Triệu Ngọc hỏi: “Tôi có thể xem hồ sơ ghi chép hành động của Ban Tình báo quốc gia các ông hay không?”

“Chuyện này…” Oh Seung Joon lộ vẻ khó xử.

“Cậu làm vậy là gây khó xử cho tôi rồi! Tất cả hành động của Ban Tình báo quốc gia đều là tuyệt mật, ngay cả tôi cũng không có quyền hạn xem xét hồ sơ ghi chép hành động!”

“Được rồi!” Triệu Ngọc bất đắc dĩ nhún vai.

“Có điều…” Oh Seung Joon lại nói: “Tôi có thể xin cấp trên thử xem, chọn lọc ra những hồ sơ hành động khả nghi của Ban Tình báo quốc gia, anh xem… làm vậy có được không?”

“Nhưng mà… Cần tốn một đoạn thời gian đấy!”

“Được rồi!” Triệu Ngọc quay mặt về phía Lee Jin Ju, nói đùa: “Vậy phải để cô Jin Ju mời tôi ăn thêm mấy bữa thịt nướng Hàn Quốc rồi!”

“Chuyện này không thành vấn đề” Oh Seung Joon gấp gáp nói: “Tôi mời, tôi mời… Nếu không có thần thám Triệu hỗ trợ thì chỉ sợ cái mạng già này của tôi đã đi đời rồi!”

“Phải cảm ơn cậu cho đàng hoàng chứ, ha ha ha…”

Đoàn người lại hàn huyên thêm vài câu, Triệu Ngọc mới rời khỏi phòng vật chứng cùng Lee Jin Ju.

“Thần thám Triệu” Sau khi đi tới hành lang, Lee Jin Ju vội vàng giải thích. “Những vụ án của Ban Tình báo quốc gia đều hết sức quan trọng, nói thế nào cũng không thể tiết lộ những vụ án này ra ngoài…”

“Tôi hiểu mà” Triệu Ngọc nói: “Vậy thì cứ để cho bọn họ thăm dò đi! Chủ yếu tìm kiếm mấy vụ án mà có tác phong tương đối giống Tịch Vĩ trong những năm gần đây ấy!”

“Tịch Vĩ và Lundy đều là những kẻ tự cho là mình thanh cao, mắt cao hơn đỉnh, coi rẻ chúng sinh, phong cách gây án của bọn họ chắc chắn là vừa cẩn thận cũng vừa to gan!”

“Tôi hiểu rồi!” Lee Jin Ju gật đầu. “Cảm ơn anh chịu tham dự giúp đỡ chúng tôi, chúng tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức tìm ra kho báu của Tịch Vĩ”

“Như vậy…” Lee Jin Ju chỉ chỉ dưới lầu. “Anh có muốn đi gặp Tịch Mộng Na một lần không? Dù sao cô ta cũng là con gái của Tịch Vĩ, tôi cảm thấy cô ta sẽ biết nhiều hơn Amerola đấy!”

“Ừm… Để tôi xem…” Triệu Ngọc suy nghĩ một phen, nói: “Hay là thôi! Bây giờ, người phụ nữ này hận tôi thấu xương, nếu tôi đi thẩm vấn cô ta thì rất có khả năng sẽ phản tác dụng!”

“Ừm… Vậy được rồi!” Lee Jin Ju nói: “Dù sao, sớm muộn gì cũng phải giao người này cho các anh! Các anh thể nào cũng sẽ có cơ hội gặp mặt nhỉ?”

Chậc chậc…

Nghe thấy lời nói của Lee Jin Ju, Triệu Ngọc không nhịn được liên tục chậc lưỡi.

Thật ra, hắn thật sự rất muốn trò chuyện với Tịch Mộng Na, dù sao lúc ở căn phòng bí mật dưới lòng đất, Tịch Mộng Na đã từng tiết lộ rằng cô ta biết về kho báu bí mật của Tịch Vĩ.

Nhưng nghĩ tới số mệnh mà mình từng mơ thấy, Triệu Ngọc lại cảm thấy khó chịu.

Hắn lo Tịch Mộng Na sẽ xử sự giống Amerola, không những không thẩm vấn được tin tức quan trọng gì mà ngược lại rất có khả năng sẽ bị hãm hại thêm một lần nữa.

Ví dụ như về chuyện kim cương của Grimm, Tịch Mộng Na biết nhiều hơn người khác, lỡ như cô ta nói ra những chuyện trên đảo Kỳ Tích trước mặt người khác thì hậu quả sẽ rất khó giải quyết.

“Các cô nên trông chừng cô ta cho kỹ vào” Triệu Ngọc dặn dò. “Người phụ nữ này rất quan trọng, không biết có bao nhiêu người đang nhớ cô ta đâu!”

“Ừm, yên tâm đi!” Lee Jin Ju nói: “Chúng tôi nhất định sẽ giam cầm thật cẩn mật, tuyệt đối sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu!”

“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi…” Triệu Ngọc lau mồ hôi, cảm thấy bên Gwangju nóng bức hơn Seoul rất nhiều.

“Thần thám Triệu” Lee Jin Ju lại nói: “Nếu việc điều tra vật chứng cần một ít thời gian, như vậy… Anh có hứng thú đến đội điều tra diện rộng với tôi một chuyến hay không?”

“Hả?” Triệu Ngọc cảm thấy bất ngờ. “Đi đội điều tra diện rộng làm gì? Còn nữa, đội điều tra diện rộng đang làm gì thế?”

“Tôi nhận được tin tức của Park Hyun Hwa” Lee Jin Ju nói: “Trải qua so sánh của hai chuyên gia phía Nhật Bản, hiện tại đã chứng minh hai vụ án con ngươi đen phía chúng tôi có độ tương tự cực cao với vụ án con ngươi đen xảy ra tại Yokohama 45 năm trước!”

“Vụ án này thật sự còn ly kỳ hơn cả tiểu thuyết nữa đấy” Lee Jin Ju thần bí nói: “Sát thủ con ngươi đen Takaki Iwata rất có khả năng vẫn còn sống!”