Chương 2019 Mẹ hiền vợ đảm
“Không được đâu, dù thế nào em cũng phải ở lại thêm vài ngày” Trong điện thoại, bạn gái Miêu Anh nói với Triệu Ngọc. “Mọi chuyện vẫn phải cẩn thận mới được, bên Ban Tình báo đang xác nhận tin tức, một khi chắc chắn bên bọn em không có vấn đề gì thì bọn em mới rút về được!”Nói xong, tiểu thư Miêu lại thấp giọng bổ sung một câu: “Dù sao cũng là cha mẹ mình, không thể qua loa được!”
“A~ A~ A~” Triệu Ngọc ngây ngô cười hỏi: “Là cha mẹ của ai vậy nhỉ?”
“Anh thật là, em nghe nói hết rồi nhé, anh quen không ít người đẹp bên Hàn Quốc đúng không?” Tiểu thư Miêu nhanh chóng nói sang chuyện khác.
“Cho dù có nhiều người đẹp hơn nữa cũng không ai hợp ý như Miêu Miêu nhà anh hết!” Triệu Ngọc vui vẻ nói: “Nói thật cho em nhé, bên anh lại xuất hiện nhiệm vụ mới, chỉ sợ không về ngay được!”
“Như thế này đi, khi nào em rút đội về, em tới Hàn Quốc tìm anh nhé?” Triệu Ngọc thổ lộ. “Anh nhớ em sắp điên rồi, em mau tới đây đi, anh dẫn em đi dạo trung tâm thương mại, ăn thịt nướng, làm đẹp được không?”
“Ừm…” Miêu Anh đột nhiên hỏi: “Triệu Ngọc, có phải cha em đi cùng anh không? Ông ấy không sao chứ?”
“Không sao, không sao đâu, có anh ở đây, ông ấy có thể gặp chuyện gì chứ?” Triệu Ngọc vội vàng trả lời. “Lần này, ông ấy thấy anh hoàn thành nhiệm vụ rất nhanh gọn, còn khen thưởng anh một bình White Sand Venon nữa kìa, hôm nào chúng ta cùng đi New Zealand uống nhé!”
“Haiz!” Miêu Anh thở dài nói: “Cha em thật là, có còn trẻ nữa đâu!”
“Triệu Ngọc, anh giúp em khuyên nhủ ông ấy, bảo ông ấy mau về hưu, an hưởng tuổi già đi, đừng có ngày ngày mệt mỏi bôn ba làm mấy chuyện mạo hiểm như vậy nữa!”
“Anh ngày nào cũng liều mạng, em không quản được anh, nếu là cha em cứ như vậy mãi thì cái nhà này của chúng ta đúng là thùng rỗng kêu to!”
Không biết vì sao, nghe thấy Miêu Anh nói như vậy, Triệu Ngọc cảm thấy trong lòng nóng hầm hập.
Nói trắng ra vẫn là máu mủ tình thâm, chỉ có con gái ruột mới quan tâm cha mình như thế, sự quan tâm của Miêu Anh chính là sự ràng buộc của gia đình này.
Triệu Ngọc thật lòng cảm thấy vô cùng may mắn, đừng nhìn lúc trước Miêu Nhân Phượng bá đạo cỡ nào, nhưng sau này kết hôn rồi, cô chắc chắn sẽ là hình mẫu mẹ hiền vợ đảm trong mắt bao người.
Nói đến mẹ hiền vợ đảm, Triệu Ngọc lại nghĩ đến một chuyện, gấp gáp nói cho tiểu thư Miêu biết: “Đúng rồi em yêu, có chuyện này anh phải nói cho em biết! Sau khi hoàn thành nhiệm vụ Hàn Quốc lần này, bởi vì xảy ra một vài chuyện ngoài ý muốn cho nên anh nhận một đứa con trai nuôi! Cha vợ của anh cũng nhận một đứa cháu nuôi!”
“…” Tiểu thư Miêu trầm ngâm trong chốc lát, hỏi: “Ý của anh là, nhà chúng ta lại có thêm hai người phải không?”
“Không phải, không phải… Con trai nuôi của anh và cháu nuôi của ông ấy không phải một người ư?” Triệu Ngọc nhanh chóng giải thích cho Miêu Anh, nói chuyện Lee Bon Seong nhờ vả.
“Không thể nào?” Miêu Anh không thấy bất ngờ lắm, nói thẳng. “Nói như vậy tức là em có một đứa con người nước ngoài hả? Cậu bé có biết nói tiếng Trung không?”
“Ngay cả tiếng Hàn cũng không biết luôn, bây giờ chắc đang nói tiếng Serbia thì phải?” Triệu Ngọc giải thích. “Nhưng mà không thể không trả cái ơn này cho Lee Bon Seong được, cho nên đứa bé đó…”
“Không sao cả!” Miêu Anh nói: “Đây là một cơ hội tốt, cha em có thêm một đứa cháu nuôi như vậy, vừa khéo có thể nhân cơ hội rút khỏi nghề này, ở nhà chăm trẻ! Anh thấy có được không?”
“Ừm…” Triệu Ngọc ngơ ngác vài giây, rõ ràng mờ mịt trước phản ứng của tiểu thư Miêu, sau đó mới nhanh chóng phụ họa. “Đúng, đúng! Anh cũng sẽ khuyên nhủ ông ấy, để ông ấy nhanh chóng về hưu!”
“Kẻ thù của ông ấy đúng là quá nhiều!”
“Đừng có nói ông ấy” Tiểu thư Miêu bỗng nhiên thay đổi họng súng. “Cha em có bao nhiêu kẻ thù thì anh cũng có bấy nhiêu! Hơn nữa chỉ có nhiều hơn chứ không có chuyện ít hơn!”
“…” Một câu này làm Triệu Ngọc nghẹn họng nói không nên lời.
“Anh cũng vậy đấy, em biết câu này của em khó nghe, nhưng sau này anh đừng có liều mạng vậy nữa!” Miêu Anh nói: “Anh đừng quên, còn có nhiều người để ý quan tâm đến anh lắm!”
“Ừm… Anh biết, anh biết mà…” Lời của tiểu thư Miêu chọc trúng chỗ mềm mại trong lòng Triệu Ngọc, khiến hắn cảm động muốn khóc, suýt nữa thì rơi nước mắt rồi.
“Anh biết” Triệu Ngọc cảm động nói: “Con trai nuôi thôi thì chưa đã ghiền! Chúng ta còn phải sinh con ruột nữa mà! Ha ha ha…”
“Chỉ biết con trai, con trai, chẳng lẽ con gái không tốt sao?” Tiểu thư Miêu oán trách.
“Hả? Chẳng lẽ…” Triệu Ngọc kinh ngạc. “Em đã… Có?”
“Xuống địa ngục đi!” Miêu Anh giận dữ mắng. “Còn song sinh nữa đấy! Anh đó, vì mẹ con em, anh đừng có liều mạng nữa, biết không?”
Nói xong, tiểu thư Miêu cúp điện thoại luôn, chỉ để lại Triệu Ngọc mang vẻ mặt ngơ ngác.
“Song sinh? Ha ha…” Đương nhiên Triệu Ngọc biết tiểu thư Miêu nói đùa mình, nhưng hắn vẫn vô cùng nghiêm túc suy nghĩ một phen, hơn nữa còn tính ngày.
Tích tích…
Lúc này, di động lại nhận được một tin nhắn của Miêu Anh: “Triệu Ngọc, khi em về thủ đô, nếu tổ điều tra đặc biệt không có vụ án mới thì em sẽ đi Hàn Quốc tìm anh!”
Thật tốt quá!
Triệu Ngọc vô cùng hưng phấn, đúng là đã lâu hắn không gặp bạn gái mình, tuy ngày nào cũng có người đẹp vờn quanh nhưng trong lòng hắn rõ ràng, không ai có thể thay thế được địa vị của Miêu Miêu!
Nếu Miêu Anh đến đây thì mình nhất định phải biểu hiện thật tốt, thuận tiện tìm hiểu chuyện song sinh là thế nào…
Để điện thoại di động xuống, Triệu Ngọc lại nghĩ rất nhiều chuyện rồi mới từ từ tập trung vào chuyện trước mắt.
Nhờ quyết định của Miêu Khôn, cuối cùng Triệu Ngọc vẫn phải đi giúp phía Hàn Quốc điều tra kho báu bí mật của Tịch Vĩ.
Về chuyện này, trong lòng Triệu Ngọc không nắm chắc.
Hắn nghĩ nếu mình có thể đoán được trong kho báu của Tịch Vĩ không chỉ cất giấu bảo vật, như vậy chắc chắn phía Hàn Quốc cũng có thể đoán được.
Cho nên, một khi thật sự tìm được kho báu thì liệu có xuất hiện tình huống nguy hiểm hay không?
Có thể đoán rằng thứ quan trọng này chắc chắn đều là tin tức tuyệt mật! Chuyện làm ăn của Lundy trải rộng khắp nơi trên toàn cầu, những tin tức này rất có khả năng liên quan đến mạch máu kinh tế của bất kỳ quốc gia nào!
Bởi vậy, bất kể là ai cũng muốn chiếm lấy làm của riêng.
Hơn nữa, trên đời này không có bức tường nào không có gió lùa, có lẽ đã có phần tử bất hợp pháp bắt đầu lên kế hoạch tìm kiếm kho báu rồi!
Có điều, trừ bỏ việc có lý do thỏa đáng ra, Triệu Ngọc đúng là có cảm giác hiếu kỳ đối với kho báu của Tịch Vĩ.
Về bí mật của kho báu, lời đồn đại càng thần bí, lòng hiếu kỳ của Triệu Ngọc lại càng lớn, cũng càng ngày càng cảm thấy hứng thú với kho báu này.
Xem ra, mình chỉ có thể tiếp tục hợp tác với Lee Jin Ju, cùng nhau tìm kiếm kho báu thôi.
Nghĩ đến đây, trong lòng Triệu Ngọc dần dần thoải mái hơn, lúc này mới chuẩn bị cởi quần áo, đi vào phòng vệ sinh rửa mặt một phen.
Giờ khắc này, hắn đang ở trong phòng khách sạn, qua cửa sổ sát đất cực to kia, hắn còn có thể nhìn thấy mưa dầm liên miên bên ngoài vẫn chưa dừng lại!
Kết quả, ngay lúc Triệu Ngọc đứng dậy xuống giường thì đột nhiên thấy một quyển sách trên tủ đầu giường.
Quyển sách này đúng là quyển “Con ngươi đen” được Tani Ichiro sáng tác dựa trên vụ án có thật!
Hóa ra, hôm nay sau khi hắn nói chuyện với Lee Jin Ju xong, Lee Jin Ju thật sự phái người mua quyển sách này và mang đến đây cho hắn. Chẳng qua, quyển sách này tiếng Hàn.
Mở sách ra, hắn có thể nhìn thấy bên trên có in ảnh của Tani Ichiro và lời giới thiệu về quyển sách.
Vừa thấy ảnh chụp của Tani Ichiro, Triệu Ngọc lại nhớ tới chuyện đã xảy ra trên đảo Kỳ Tích, lúc ấy, Tani Ichiro bị Tịch Vĩ nổ súng bắn chết ngay trước mặt mình.
Một tác giả trinh thám lừng danh, từ đấy không còn nữa.
Sau này, Triệu Ngọc nghe Miêu Khôn nói rằng Tani Ichiro đúng là không được người ta hoan nghênh cho lắm, vì viết được tác phẩm hay, ông ta thường dùng một vài thủ đoạn nham hiểm, không tiếc bất cứ giá nào, cũng chính vì thế nên ông ta mới đắc tội với Tịch Vĩ.
Nhưng nếu như nhìn từ phương diện khác thì có thể thấy được sự chấp nhất mà Tani Ichiro dành cho tác phẩm của mình!
Con ngươi đen…
Chậc chậc…
Triệu Ngọc chậc lưỡi cảm thán, vụ mưu sát con ngươi đen biến mất 45 năm, giờ lại xảy ra ở một đất nước khác, hơn nữa, thủ pháp và dụng cụ mà hung thủ sử dụng giống với 45 năm trước như đúc.
Vụ án thế này, nếu ở nước mình thì chắc chắn sẽ tạo ra rung động rất lớn nhỉ? Hơn nữa, cấp trên chắc chắn sẽ phái tổ điều tra đặc biệt của mình điều tra vụ án này!
Haiz…
Triệu Ngọc thở dài một tiếng, thật ra Lee Jin Ju nói không sai, từ sau khi nghe nói đến vụ án này, lòng Triệu Ngọc cứ ngứa ngáy mãi.
Chỉ tiếc, bây giờ hắn lại có nhiệm vụ mới nữa rồi, không còn cơ hội tiếp xúc vụ án này nữa.
Tani Ichiro ơi…
Triệu Ngọc nói với ảnh chụp: “Hay là như vậy đi, chờ tôi tìm được kho báu của Tịch Vĩ rồi, tôi sẽ giúp ông đi tìm chân tướng của vụ án con ngươi đen, ông thấy thế nào?”