← Quay lại trang sách

Chương 2040 Sóng trước chưa lặng

Ong…Ong…

Sau khi bị điện thoại di động rung lên đánh thức, Triệu Ngọc mới nhận ra mình đã ngủ thiếp đi trong phòng làm việc!

Nhìn đồng hồ, giờ đã là buổi sớm của một ngày mới, nhưng ngoài cửa sổ, bầu trời vẫn u ám mờ mịt, khiến hắn không nhìn thấy vẻ gì của bình minh cả.

“A lô!”

Cuộc gọi được kết nối, trong di động vang lên giọng nói dồn dập của Lee Jin Ju, nhưng bởi vì Triệu Ngọc chưa kịp mở máy phiên dịch đồng thanh nên hắn không hiểu Lee Jin Ju nói gì

Chỉ là qua giọng nói dồn dập là có thể đoán được Lee Jin Ju đang vô cùng sốt ruột, không chừng lại xảy ra chuyện gì đó rồi.

Triệu Ngọc vội vàng sử dụng đạo cụ rồi nói: “Cô nói chậm một chút xem nào, vừa rồi tôi nghe không rõ!”

“Không thể nào? Xảy ra chuyện lớn như vậy, chẳng lẽ anh không kinh ngạc chút nào sao?” Lee Jin Ju cảm thấy bất ngờ rồi mới lặp lại những gì cô ta vừa mới nói: “Tôi vừa mới nhận được tin – Su Min Chul đã chết rồi!”

“Cái gì!?” Triệu Ngọc lập tức đứng bật dậy, chẳng những hất ngã một đống tài liệu mà còn thấy rõ hóa ra ngoài trời đang mưa dầm liên miên: “Cô nói cái gì!?”

“Anh… vừa mới tỉnh giấc hả?” Lee Jin Ju buồn bực: “Triệu Ngọc, chuyện tôi lo lắng nhất cuối cùng cũng xảy ra rồi! Su Min Chul mà chết thì mâu thuẫn giữa hai Hội thương nghiệp sẽ không thể nào ngăn chặn được nữa!”

“Su Min Chul… Ông già đó…” Triệu Ngọc khó mà tin được: “Ông ta là kẻ ngốc hả? Xảy ra nhiều chuyện như vậy, chẳng lẽ ông ta không biết bảo vệ tốt bản thân mình sao? Đúng rồi, ông ta… ông ta chết như thế nào? Chắc là không phải do ngoài ý muốn đấy chứ?”

“Ông ta bị trúng độc…” Lee Jin Ju nói: “Nhưng mà tình hình cụ thể thì chưa rõ ràng! Nghe nói, lúc được đưa tới bệnh viện thì ông ta đã không còn dấu hiệu của sự sống nữa rồi…”

“Hả? Vậy…” Triệu Ngọc vội hỏi: “Bây giờ cô đang ở đâu?”

“Tôi sẽ tới Cục Cảnh sát ngay lập tức” Lee Jin Ju cấp tốc nói: “Sau đó chúng ta cùng nhau đi bệnh viện! Anh xuống tầng bây giờ luôn đi!”

“Được!” Triệu Ngọc không kịp rửa mặt, nhanh chóng sửa sang lại túi đựng văn kiện của mình rồi vội vã chạy xuống tầng…

Trên đường đi, đầu óc của hắn không ngừng suy nghĩ.

Su Min Chul đã chết, Su Min Chul là Hội trưởng của Hội thương nghiệp Kim Kyu, Kwon Yoo Dong là phó hội trưởng, tương đương với việc cả hai hội trưởng đều đã chết!

Ahn Seon Soo của Hội thương nghiệp Geum Soo bị thương nặng nằm viện, mất một chân… Chỉ sợ, ý định ban đầu của hung thủ là muốn giết chết ông ta mới đúng?

Nếu cả hai Hội thương nghiệp đều cùng thiệt hại, như vậy người ngư ông đắc lợi sẽ là ai?

Còn nữa, Kwon Yoo Dong đã chết, Su Min Chul không thể nào không đề phòng nhưng vì sao ông ta vẫn bị giết dễ dàng như thế?

Là một vụ việc ngoài ý muốn, hay là… Bên cạnh Su Min Chul còn có nội gián khác?

Nếu vậy thì chứng minh mưu đồ của kẻ chủ mưu phía sau màn chắc không nhỏ nhỉ?

Ban đầu, lúc phân tích các loại quan hệ lợi hại, Triệu Ngọc đã từng chỉ mũi nhọn vào đội trưởng Ku của đội điều tra diện rộng.

Hắn cảm thấy có lẽ đội trưởng Ku quá hận những hành vi bất hợp pháp của đám người này, muốn diệt trừ bọn chúng cho nên mới bày ra hàng loạt kế khiến cho cả hai bên bọn họ đều tổn hại.

Nhưng mà sau đó hắn cẩn thận suy nghĩ, đội trưởng Ku vốn dĩ không phù hợp điều kiện.

Bởi vì, nếu muốn mua chuộc Wang Yarn và Cho Suk thì chắc chắn cần một số tiền lớn, mà đội trưởng Ku lại nghèo có tiếng, vốn không có nhiều tiền đến vậy.

Nên Triệu Ngọc cho rằng hung phạm phía sau màn chắc chắn có lai lịch lớn!

Trong lúc suy nghĩ, hắn đã chạy xuống tầng, ô tô của Lee Jin Ju cũng vừa chạy tới cửa, Triệu Ngọc không chậm trễ một giây nào, lập tức lao thẳng vào xe hơi.

Trong ô tô mở điều hòa, bên ngoài kính chắn gió toàn là mưa, bởi vậy có thể thấy trời mưa khá dày.

Nhưng điều khiến Triệu Ngọc cảm thấy bất ngờ là sau khi hắn tiến vào ô tô, Lee Jin Ju không nói với hắn câu nào mà chỉ ôm di động, trò chuyện với ai đó với vẻ mặt khá kỳ lạ.

Có thể là cuộc trò chuyện này khá quan trọng nên Lee Jin Ju thậm chí không lập tức khởi động ô tô.

Phải đợi hơn một phút, Lee Jin Ju mới cúp điện thoại, mang vẻ mặt lực bất tòng tâm, vô cùng bất đắc dĩ.

“Làm sao vậy?” Triệu Ngọc vội hỏi: “Su Min Chul thật sự chết vì bị mưu sát à?”

“Không, vừa rồi là cuộc điện thoại của Ban Tình báo quốc gia” Lúc Lee Jin Ju lắc đầu, có vẻ vô cùng kích động, ngay cả giọng nói cũng run rẩy: “Trong công viên Hwa-dam ở thành phố Seongnam lại phát hiện một nạn nhân, không biết có phải người bị hại của vụ án con ngươi đen hay không!”

“Đờ mờ!” Triệu Ngọc chấn động, không thể nào ngờ lời nói của Lee Jin Ju lại không liên quan gì tới Su Min Chul?

Chuyện này…

Vụ án con ngươi đen?

Lần này, Triệu Ngọc đã cảm thấy hơi mơ hồ rồi…

“Triệu Ngọc…” Lee Jin Ju do dự nói: “Vụ án con ngươi đen đầu tiên cách vụ thứ hai gần một tháng, bây giờ mới cách vụ án con ngươi đen thứ hai không tới năm ngày, vì sao… đã xảy ra vụ án thứ ba rồi?

“Seongnam cách Seoul bốn mươi kilomet” Lee Jin Ju lại nói: “Có phải điều này chứng minh vụ án con ngươi đen không liên quan gì tới cái chết của Su Min Chul hay không? Chuyện này… Chuyện này rốt cuộc là sao vậy?”

“Đừng có gấp” Triệu Ngọc cố gắng suy nghĩ một phen, cố đè kích động trong lòng xuống và nói: “Chúng ta điều tra từng chuyện một, muốn xác định có phải vụ án con ngươi đen chân chính hay không, chỉ sợ còn cần thêm một chút thời gian nữa!”

“Cho nên, chúng ta cứ đặt vụ án con ngươi đen ở một bên, xử lý vụ Su Min Chul trước đã!”

“Bây giờ… Bên phía Su Min Chul thế nào rồi?”

“Su Min Chul…” Lee Jin Ju nói: “Các bác sĩ đã xác định Su Min Chul tử vong, hơn nữa, họ còn hoài nghi là trúng độc xyanua…”

“Vậy… thời gian trúng độc thì sao?” Triệu Ngọc vội hỏi.

“Vẫn chưa biết” Lee Jin Ju nói: “Nhưng mà có người nói rằng lúc Su Min Chul bị đưa đến bệnh viện thì cơ thể đã lạnh rồi, cho nên chắc là ông ta đã tử vong được một thời gian rồi nhỉ?”

“Triệu Ngọc… Bây giờ chúng ta đi bệnh viện xem thử đi! Đoàn người của đội trưởng Ku cũng ở đó rồi!” Nói xong, Lee Jin Ju khởi động ô tô, chạy ra cửa bãi đỗ xe và nhanh chóng lao vào màn mưa.

Mưa rơi không nghe thấy tiếng, dù nhỏ bé nhưng lại cực kỳ dày đặc, bao phủ cả thành phố này trong làn hơi nước.

“Không!” Ai ngờ, sau khi ô tô lao vào trong mưa, Triệu Ngọc lại đưa ra ý kiến phản đối: “Su Min Chul chết trong nhà, bây giờ chúng ta nên đến nhà của ông ta mới đúng!”

“Hả? Nhà… Nhà sao?” Lee Jin Ju hơi do dự: “Lúc này… Cảnh sát còn chưa kịp tham gia, cấp dưới của Su Min Chul chắc vẫn đang kích động, tôi sợ… nếu hai chúng ta đến đó sẽ…”

“Cứ đến nhà ông ta đi!” Triệu Ngọc nghiêm túc nói: “Cô mau gọi người đi! Nhất là người bên khoa giám chứng, nếu như đúng là trúng độc xyanua thì chắc chắn là một vụ mưu sát!”

“Nếu thật sự có nội gián, nói không chừng giờ gã đã phá hủy hiện trường rồi! Chúng ta phải hành động thật nhanh…”

“Được, được rồi!” Lee Jin Ju vừa tăng tốc độ vừa dùng điện thoại di động kết nối bluetooth để gọi điện thoại cho cấp dưới của cô ta.

Rất nhanh sau đó, ô tô chạy lên đại lộ, vọt vào màn mưa bụi mênh mang.

Trước kia, Triệu Ngọc hiếm khi nhìn thấy cơn mưa như thế này, vừa giống mưa lại vừa giống sương, khiến người ta không thấy rõ vị trí hoàn cảnh của mình, giống như vụ án mà hắn gặp phải lần này vậy.

Chậc chậc…

Triệu Ngọc không nhịn được thầm chậc lưỡi cảm thán trong lòng, trận mưa này tới thật không đúng lúc, có thể sẽ cuốn đi rất nhiều dấu vết quan trọng.

Thật sự là sóng trước chưa lặng, sóng sau đã lên, Su Min Chul chẳng những bị người ta hạ độc mà tại địa điểm cách đó bốn mươi kilomet lại còn xuất hiện vụ mới trong chùm án con ngươi đen!

Vụ án con ngươi đen đột ngột phá bỏ quy luật thời gian, không biết điều này mang ý nghĩa gì?

Không biết nó có liên quan đến cái chết của Su Min Chul hay không?

Hay là chỉ muốn chứng minh điều gì?

Hoặc… chỉ đơn giản là có người… đang cố ý bắt chước vụ án con ngươi đen?