Chương 2044 Lọ thuốc thần kỳ
Xôn xao…Lời nói của Triệu Ngọc khiến mọi người phải mở to mắt há hốc mồm, sau đó mới nổ tung!
“Anh… Anh đang nói cái gì vậy?” Thành viên Hội Thương nghiệp kia kêu lên: “Hội trưởng Kwon đã chết lâu rồi, anh đừng có nhầm!”
“Cậu cảnh sát, ngay cả người chồng đã chết của tôi mà cậu cũng không buông tha, rốt cuộc cậu muốn làm gì?” Heo Mi Na lòng đầy căm phẫn, nhưng mà sắc mặt của bà ta lại phiếm màu trắng xanh.
“Triệu… Ừm…” Lee Jin Ju không dám gọi thẳng tên Triệu Ngọc, đành phải nhẹ nhàng kéo hắn một phen, nhỏ giọng nói: “Cảnh sát Triệu, có phải anh đang nói đùa hay không?”
“Ha ha ha…” Triệu Ngọc đột ngột điên cuồng cười to khiến Lee Jin Ju hoảng sợ.
“Các vị” Triệu Ngọc bắt chéo chân, nhìn mọi người xung quanh và nói: “Mọi người bình tĩnh một chút, chớ vội nóng nảy, đầu tiên xin hãy nghe tôi nói hết đã!”
“Chuyện này đúng là có phần ly kỳ, nhưng mà… Người sát hại Hội trưởng Su chắc chắn là Kwon Yoo Dong chứ không phải ai khác!”
“Hung thủ là một người chết, tôi cảm thấy chuyện này có thể đưa vào tiểu thuyết hoặc điện ảnh đấy nhỉ? Ha ha ha…”
“Tôi không tin” Thành viên kia lắc đầu nói: “Hội trưởng Kwon đúng là đã chết rồi, tôi tận mắt nhìn thấy, vô cùng chân thực! Một người chết làm sao mà giết người được? Sống lại hả?”
“Có thể suy nghĩ của tôi có hơi khác biệt, hy vọng năng lực lĩnh ngộ của mọi người có thể bắt kịp trình độ trinh thám siêu cao của tôi! Kế tiếp…” Triệu Ngọc dõng dạc, thoải mái nói: “Tôi sẽ bắt đầu việc suy luận của mình!”
“Nếu mọi người nghe không hiểu, vậy có thể chứng minh năng lực lý giải của mọi người quá tệ, chứ không phải là trình độ trinh thám của tôi không giỏi…”
“Cậu…” Heo Mi Na trợn mắt nhìn: “Có phải cậu muốn kéo dài thời gian hay không? Sao lại nói lung tung nhiều như vậy?”
“Bà Heo Mi Na… Xưng hô như vậy hình như không đúng thì phải, đáng ra tôi nên gọi là bà Kwon hoặc là quý bà mới đúng nhỉ?” Triệu Ngọc dài dòng một hồi rồi mới tiến vào chính đề: “Bây giờ tôi hỏi bà một câu, trước đó bà nói bà nhận được tin thì chạy tới nơi này ngay, nhưng lúc đó Hội trưởng đã được đưa đi bệnh viện rồi, đúng hay không?”
“Ừm…” Heo Mi Na do dự một chút, trả lời: “Đúng, thì sao?”
“Nhà bà cách nhà Hội trưởng Su gần như vậy, theo lý thuyết bà phải là người tới đầu tiên mới đúng chứ?” Triệu Ngọc hỏi: “Nhưng vì sao lúc bà đến, mọi người đều đã đến rồi?”
“Đó là bởi vì tôi nhận được thông báo quá muộn” Heo Mi Na không cần nghĩ ngợi đã trả lời: “Bây giờ đâu còn ai để ý tới một quả phụ như tôi chứ?”
“Cho nên sau khi bà đến, Hội trưởng đã được đưa đi, cho nên bà bèn ở lại chủ trì đại cục, sau đó chúng tôi đã tới rồi!” Triệu Ngọc nhìn xem đồng hồ: “Nhưng mà lúc chúng tôi tới, bà lập tức lấy hình ảnh của Cho Suk trong video ra!”
“Bà không cảm thấy chuyện này có vẻ cố ý quá à?”
“Xem ra, bà không có kinh nghiệm ứng phó với cảnh sát hình sự” Triệu Ngọc nói: “Việc điều tra tìm video theo dõi là công việc tiêu tốn nhiều thời gian nhất!”
“Nhiều camera như vậy, chỉ trong một khoảng thời gian như thế, cho dù là một viên cảnh sát lão luyện trong Cục Cảnh sát cũng không thể nào điều tra tất cả các camera trong một thời gian ngắn ngủi như thế được”
“Bà không thấy là chuyện bà vừa tới đã lập tức tìm được hình ảnh của Cho Suk, có vẻ dễ dàng quá không?”
“Đó là do chúng tôi may mắn mà thôi” Heo Mi Na nói: “Hội trưởng xảy ra chuyện, việc đầu tiên chúng tôi làm đương nhiên là điều tra video theo dõi, tôi cũng đâu ngờ lại phát hiện Cho Suk nhanh như vậy!”
“Cho Suk chỉ là chợt lóe lên bên ngoài tường rào mà thôi, vậy mà cũng bị bà tìm được nhanh như vậy, đúng là không phải may mắn bình thường đâu!” Triệu Ngọc ném đá giấu tay.
“Rốt cuộc cậu muốn nói gì?” Heo Mi Na tức giận quát: “Chỉ vì tôi phát hiện Cho Suk trong video cho nên cậu hoài nghi hung thủ là tôi sao?”
“Chúng ta lại nói tới cái cốc mà Su Min Chul dùng để uống nước” Triệu Ngọc đột nhiên nói sang chuyện khác: “Nếu tôi đoán không sai, trên cái cốc chắc chắn có vân tay của Cho Suk đúng không?”
“Cái gì?” Heo Mi Na hoảng sợ, những người khác lại ngây ngẩn cả người.
“Xấu hổ quá, vừa rồi tôi đã nhắc nhở mọi người là suy nghĩ của tôi có hơi nhanh!” Triệu Ngọc nói: “Trước đó, cảnh sát Lee đã chú ý tới cái cốc ấy nhưng mà cô ấy đã đoán sai!”
Triệu Ngọc nháy mắt ra hiệu cho Lee Jin Ju, rồi nói: “Có hai khả năng giải thích được tại sao cái cốc đó không rơi xuống đất, một là sau khi Su Min Chul trúng độc, tự mình thả tay ra; hai là nó thật sự rơi xuống thảm trải sàn, nhưng sau đó có kẻ chạm vào cái cốc này!”
“Sau đó…” Triệu Ngọc dời tầm mắt về phía Heo Mi Na: “Có kẻ lén lút ấn dấu vân tay của Cho Suk lên cốc!”
Nghe câu nói này, Heo Mi Na không kịp đề phòng mà rùng mình một cái, dường như thật sự bị Triệu Ngọc nói trúng rồi.
“Còi báo động hồng ngoại trên tường” Triệu Ngọc lại nói: “Tôi không đoán chính xác được, nhưng tôi có thể khẳng định cái còi báo động đó không phải bị rút điện vào tối qua, có thể là có kẻ đã ngắt nguồn điện ở bên trong từ lâu, hoặc là vừa rồi có người thừa dịp không ai để ý mà lặng lẽ tắt nó đi!”
“Hồng ngoại thì nhìn không thấy sờ không được, cho dù có bị cắt nguồn điện, bình thường vẫn không có ai để ý đến”
“Người này có khả năng là Wang Yarn; cũng có thể là bản thân Kwon Yoo Dong; cũng có khả năng là bà Heo Mi Na đây!”
“Cậu! Nói bậy!” Heo Mi Na hung ác gầm lên một tiếng.
Nhưng bởi vì Triệu Ngọc nói nhảy vọt nên mọi người ở đây phần lớn nghe xong vẫn cảm thấy mây mù dày đặc, không biết rốt cuộc Triệu Ngọc muốn nói gì?
Nhưng mà Triệu Ngọc lại vẫn kiên trì tiết tấu của mình, vẫn không nhanh không chậm nói: “Tiếp theo, là lọ thuốc mấu chốt nhất! Vừa rồi tôi đã kiểm tra tất cả các lọ thuốc của Hội trưởng Su một lượt!”
“Ban nãy tôi đã nhận được tin tức, rằng cứ mỗi lúc trời tối thì ông ta phải uống thuốc giảm stress, tên của loại thuốc này thì tôi thật sự không đọc lên được, dài lắm”
“Nhưng mà tôi vừa nhìn thoáng qua rồi, viên thuốc này rất to, chỉ có viên thuốc lớn như thế mới dễ trộn xyanua vào, độc chết ông ta!”
“Cho nên, nếu hung thủ thật sự dùng thuốc để hạ độc thì chắc chắn sẽ dùng loại thuốc viên to này!”
“Nhưng mà…” Một thành viên không nhịn được hỏi: “Chẳng lẽ không phải Cho Suk lẻn vào phòng của Hội trưởng, ép buộc ông ấy uống thuốc độc sao?”
“Nếu ép uống thuốc độc thì nạn nhân chắc chắn sẽ liều mạng vùng vẫy!” Triệu Ngọc nói: “Tôi vừa mới nhận được tin tức của bệnh viện, chứng minh trên người Hội trưởng Su không có vết thương ngoài rõ ràng, cũng không có dấu vết giãy giụa”
“Chuyện này chứng minh ông ta đã tự mình uống thuốc độc!”
“À…” Lúc này, thành viên kia mới ngậm miệng lại.
“Cho nên tôi mới nói…” Triệu Ngọc chỉ vào phòng ngủ: “Những lọ thuốc trên tủ đầu giường, chính xác là lọ thuốc có công dụng giảm stress kia mới là chứng cứ có tính quyết định!”
“Tôi vừa mới nhìn thấy trong lọ nào cũng còn thuốc…” Lee Jin Ju nói: “Ý của anh là tất cả các viên thuốc trong lọ thuốc giảm stress đều có chứa thuốc độc sao?”
“Hay là… Hung thủ chỉ bỏ một viên thuốc giả vào, Hội trưởng Su sớm muộn gì cũng sẽ uống đến viên thuốc giả này mà chết oan chết uổng, còn những viên thuốc khác thì không chứa thuốc độc, cho nên chúng ta không có cách nào kiểm tra được?”
“Hẳn là… Không phải như thế đâu nhỉ?” Triệu Ngọc sửa đúng: “Tôi hoài nghi ngược lại với cô, tôi cảm thấy hung thủ đã làm hẳn một hộp thuốc giả!”
“Chỉ có vậy thì bọn họ mới có thể đoán ra ngày Su Min Chul tử vong!”
⚝ ✽ ⚝
Lời này vừa nói ra, mọi người lại như rơi vào sương mù lần nữa.
“Ừm… Được rồi…” Nhìn thấy mắt mọi người lộ vẻ nghi ngờ, Triệu Ngọc đành phải nhún vai nói: “Nếu như vậy thì tôi đây sẽ tận lực không nhảy vọt nữa, đi theo trình tự thời gian, nói rõ cho mọi người biết từ đầu tới đuôi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nhé!”
Lúc Triệu Ngọc nói chuyện, thái độ của Heo Mi Na đã hoàn toàn thay đổi, bà ta không ngừng nhích tới nhích lui, như đứng đống lửa, như ngồi đống than, môi cũng run nhè nhẹ, dường như đã dự cảm được điều gì đó không ổn…