← Quay lại trang sách

Chương 2065 Phương thức cắt kim loại

Tám giờ tối, phía tiền tuyến truyền tin tức vềKhông ngờ người Đức tên là Ekrie kia lại không có bất cứ vấn đề gì, anh ta chỉ là đến Daegu tham gia một trận tranh tài bóng chày nghiệp dư mà thôi.

Hóa ra anh ta là một người yêu thích bóng chày, trận đấu này đã được hẹn trước cả một tuần lễ, khiến các cảnh sát theo dõi anh ta cả một đường phải bận rộn phí công.

“Thật sự là đau đầu, ngoại trừ Ekrie ra…” Lee Jin Ju nhìn vào màn hình, bất đắc dĩ nói với Triệu Ngọc: “Cho dù là nhân viên trong giáo đường hay là nhân viên công tác và người hướng dẫn trong tổ chức giúp đỡ, tất cả đều không có gì bất thường!”

“Xem ra…” Triệu Ngọc lắc đầu thở dài: “Sát thủ con ngươi đen không hề bị mắc lừa, chiêu rung cây dọa khỉ của tôi vẫn không có tác dụng rồi!”

“Cũng có lẽ…” Lee Jin Ju lại nói: “Sát thủ con ngươi đen vốn không ở trong giáo đường, chúng ta tìm nhầm nơi rồi”

“Không đâu!” Triệu Ngọc kiên định nói: “Nhất định là ở nơi đó! Chỉ có ở tổ chức giúp đỡ hay giáo đường thì sát thủ con ngươi đen mới có cơ hội nhìn ra nhược điểm của những người kia, đồng thời lợi dụng bọn họ!”

“Tuyệt đối đừng nói với tôi là…” Lee Jin Ju nhún nhún vai: “Anh muốn chúng tôi đi điều tra toàn bộ giáo đường đấy nhé!”

“Không cần đâu” Triệu Ngọc nhắm mắt lại nói: “Cho tôi thêm một chút thời gian nữa, chắc tôi sẽ nghĩ được biện pháp”

Nói xong, Triệu Ngọc quay người định đi gấp.

“Vậy…” Lee Jin Ju vội hỏi: “Yoo Wan Jin thì làm sao bây giờ? Buổi sáng ngày mai khi mặt trời mọc là phải thả người rồi!”

“Không phải hôm nay trời đầy mây sao?” Triệu Ngọc cười nói: “Ngày mai trời mưa là tốt nhất!”

Nói xong, hắn rời khỏi phòng chỉ huy, đi về phía phòng làm việc của mình.

“Trời mưa…” Lee Jin Ju nghiền ngẫm rồi cười một tiếng: “Trời mưa cũng đâu ảnh hưởng tới việc thả người!”

⚝ ✽ ⚝

Sau khi trở lại phòng làm việc của mình, Triệu Ngọc nhìn thấy một người đang đứng ở cửa, chính là nữ chuyên gia đến từ Nhật Bản – Hiyama Masako.

Mẹ nó…

Thật sự là âm hồn không tan mà!

Triệu Ngọc nhíu mày một cái, nhưng đối phương đã phát hiện ra hắn.

“Thần thám Triệu, cuối cùng thì anh cũng tới rồi, ha ha ha…” Bất kể là lúc nào đi nữa, Hiyama Masako vẫn có tinh thần sung mãn, thậm chí là quá khích.

Cô ta nhấc cái túi trong tay lên, hưng phấn nói: “Tối nay không phải anh muốn làm việc tới khuya sao? Da da da da da da… Tôi đã mua đồ ăn khuya cho anh rồi đây, có sushi và một vài điểm tâm của Nhật Bản mua được từ hội quán, anh nhất định sẽ thích!”

“Cô… Ừm…” Triệu Ngọc sử dụng vân tay và mật mã mở cửa văn phòng, sau đó ngăn Hiyama Masako ở ngoài cửa và nói: “Cô vẫn nên làm gì thì đi làm cái đó đi!”

“Ấy ấy… Đừng…” Ai ngờ, cô gái này lại bắt đầu làm nũng: “Cho tôi một cơ hội để học tập anh đi mà, tôi chỉ muốn xem anh điều tra vụ án như thế nào thôi!”

“Còn nữa, ở chỗ tôi có rất nhiều tư liệu mà ngay cả bên phía Hàn Quốc cũng không có, không chừng có thể giúp anh một tay đấy!”

Triệu Ngọc nhìn kỹ Hiyama Masako, bởi vì máy dò xét tàng hình ở trong đầu vẫn luôn mở, cho nên hắn có thể biết rõ trên người Hiyama Masako không mang theo camera mini hay là máy ghi âm nào khác.

Xem ra chắc cô ta thật sự muốn tham dự điều tra phá án.

Nếu vậy thì… Triệu Ngọc suy nghĩ, mục đích của hai người đều là vì vụ án con ngươi đen, hơn nữa, cô ta lại là chuyên gia trong vụ án này, cho nên nếu để cô ta ở đây giúp một tay cũng không phải là không được.

Hơn nữa, có vài vấn đề mà Triệu Ngọc đang định muốn hỏi thăm ý kiến của cô ta.

Thế là hắn đành phải tránh người sang một bên.

Hiyama Masako nhanh chóng chui từ dưới nách Triệu Ngọc vào trong văn phòng.

“Ầy” Cô ta đặt đồ ăn lên bàn, sau đó lấy điện thoại di động của mình ra và nói với Triệu Ngọc: “Tất cả tư liệu liên quan tới người bị hại Ryoo Bul Seong đều ở chỗ tôi!”

“Thế này đi, tôi có thể làm trợ lý của anh, có gì muốn biết thì cứ hỏi tôi là được!”

Triệu Ngọc không để ý tới cô ta, chỉ đứng ở giữa năm tấm bảng trắng, dựa theo tiết tấu của mình, bắt đầu ghi thêm tài liệu.

Hiyama Masako thật sự đúng là tương đối hiểu chuyện, chỉ yên lặng ngồi ở bên cạnh mà nhìn, không hề gây ra bất cứ động tĩnh nào.

Thêm tài liệu tới hơn nửa giờ, Triệu Ngọc mới nói với Hiyama Masako: “Này, cô giúp tôi kéo một tấm bảng tới đây!”

“Được…” Hiyama Masako cầu còn không được, lập tức kéo tới một tấm bảng trắng mới, đặt ở trước mặt Triệu Ngọc.

Thế là Triệu Ngọc đứng giữa sáu tấm bảng trắng, sáu mặt bảng tạo thành một hình lục giác, cảnh tượng có vẻ hơi quái dị.

Một giờ…

Hai giờ…

Ba giờ…

Hiyama Masako vẫn luôn chờ mấy tiếng đồng hồ liên tục, buồn ngủ đến mức ngáp ngắn ngáp dài nhưng Triệu Ngọc không hề nói chuyện với cô ta một câu nào, từ đầu tới cuối vẫn đứng trước bảng trắng, chăm chú suy nghĩ tình tiết vụ án.

Một lúc sau, Hiyama Masako thực sự không chịu nổi nữa, bất tri bất giác đã ngủ thiếp đi.

Đợi đến khi cô ta mơ mơ màng màng tỉnh lại thì phát hiện ra Triệu Ngọc đã về tới bàn làm việc và đang nghiêm túc điều tra tư liệu, đồng thời ghi chép gì đó lên một quyển sổ.

⚝ ✽ ⚝

Hiyama Masako duỗi lưng một cái, đầu tiên là nhìn đồng hồ, không ngờ đã hơn ba giờ đêm rồi.

Sau đó, cô ta lại nhìn sushi và điểm tâm mà mình mang tới, chúng đã bị ăn sạch không còn miếng nào.

⚝ ✽ ⚝

Cô ta lại ngáp một cái, vừa vò đầu vừa đi tới trước mặt Triệu Ngọc, cuối cùng cũng không nhịn được nữa mà hỏi một câu: “Sao vậy, thần thám Triệu, có manh mối gì không?”

“Ủa?” Triệu Ngọc quay đầu lại, nhìn cô ta một cái: “Cô đã dậy rồi à?”

“Tinh lực của anh tràn trề thật đấy!” Hiyama Masako bội phục nói: “Đã trễ như vậy rồi mà anh không thấy mệt sao? Ôi… Đã 3 giờ rồi, có phải là một tiếng nữa, kẻ tình nghi Yoo Wan Jin kia sẽ được thả ra không?”

“Không sao” Triệu Ngọc nói: “Thả hay không thả, sếp Lee cũng sẽ xử lý tốt! Anh ta vĩnh viễn không thể chạy thoát được đâu…”

“Nói như vậy tức là…” Hiyama Masako nhìn bản ghi chép của Triệu Ngọc, dụi dụi hai mắt: “Thật sự có manh mối rồi sao?”

“Ừm… Hiyama Masako…” Triệu Ngọc ra hiệu cho cô ta ngồi xuống bên cạnh, hỏi: “Cô có thể nói cho tôi về tình hình cụ thể của vụ án con ngươi đen tại Yokohama năm đó không?”

“Hả?” Hiyama Masako bất ngờ, vội vàng ngồi xuống bên cạnh Triệu Ngọc, gật đầu nói: “Được chứ! Mặc dù tôi không tự mình tham gia điều tra, nhưng khi cùng thầy tìm hiểu nghiên cứu thì vô cùng nắm rõ luôn!”

“Được rồi, vậy tôi hỏi cô” Triệu Ngọc nói: “Cô cảm thấy cha của Takaki Iwata thật sự bị oan sao?”

“Đúng vậy!” Hiyama Masako không chút do dự gật đầu nói: “Hai thi thể nữ bị phân thây xuất hiện ở cửa hàng thịt nhà ông ta! Tôi cảm thấy, nếu cha của Takaki Iwata thật sự là hung thủ thì chỉ cần ông ta có đầu óc một chút thôi cũng biết không nên ra tay ở ngay cửa hàng thịt của nhà mình!”

“Vậy…” Triệu Ngọc lại hỏi: “Cảnh sát năm đó đã điều tra phương pháp chưa?”

“Phương pháp?” Hiyama Masako không hiểu: “Phương pháp gì cơ?”

“Phương pháp giết người” Triệu Ngọc trịnh trọng nói: “Một người sát sinh bán thịt, khẳng định sẽ có phương thức hạ dao mà mình quen, cho dù cơ thể người và động vật có chút khác biệt, nhưng mà nếu như kiểm tra vết dao cắt một cách cẩn thận thì vẫn có thể so sánh được đúng không?”

“Phải!” Ai ngờ, Hiyama Masako lại gật đầu không chút do dự, nói: “Lúc ấy, cảnh sát mời chuyên gia Khoa Sinh vật và Khoa Y của đại học quốc gia tới tham dự phá án”

“Thông qua kiểm tra, bọn họ phát hiện ra phần lớn cách cắt thi thể tương đối thống nhất với cha của Takaki Iwata, chỉ là ở một số chỗ nhỏ có chút sai lệch mà thôi!”

“Hả? Hóa ra là như vậy!?” Lần này, lại đến lượt Triệu Ngọc kinh ngạc.

“Nếu không” Hiyama Masako nói: “Tại sao cha của ông ta lại bị phán là có tội chứ?”

“Nếu đã như vậy…” Triệu Ngọc lại hỏi: “Cửa hàng thịt có người học việc không? Cha của Takaki Iwata có đồ đệ không?”

“Hả!?” Lúc này, Hiyama Masako bỗng nhiên ý thức được điều gì đó, vội vàng kinh ngạc hỏi: “Không thể nào? Thần thám Triệu, anh hỏi như vậy là… Chẳng lẽ… Anh muốn điều tra cả vụ án từ bốn mươi lăm năm trước à?”