← Quay lại trang sách

Chương 2064 Quan hệ lợi hại

Trong cơn mơ hồ, Triệu Ngọc mở mắt ra, thấy một gương mặt tuyệt mỹ đang mỉm cười với mình“Hả? Miêu Miêu? Sao em lại tới đây?”

Gương mặt tuyệt mỹ này đúng là bạn gái Miêu Anh của mình.

“Em tới thăm anh mấy hôm!” Miêu Anh mỉm cười, khuynh quốc khuynh thành, sau lưng còn hiện ra ánh sáng bảy sắc vô cùng lộng lẫy…

“Thế thì tốt quá!” Triệu Ngọc ôm lấy gương mặt tuyệt mỹ của cô, vô cùng vui vẻ.

“Này! Làm cái gì thế?!” Ai ngờ, đúng lúc này, một giọng nói không vui bỗng nhiên vang lên: “Ai cho con tới đây hả? Con có biết nơi này nguy hiểm thế nào không?”

“Hả? Cha?” Miêu Anh kinh hoảng, vội vàng xoay người lại.

Miêu Khôn đang đứng ở cửa phòng, chỉ vào cửa mà quát: “Đi! Đi mau! Rời khỏi đây ngay!”

“Thế nhưng… Thế nhưng…” Mắt Miêu Anh đưa tình nhìn Triệu Ngọc, hiển nhiên là không nỡ…

“Mẹ nó!” Triệu Ngọc nhếch miệng muốn chửi đổng, nhưng lại phát hiện ra mình không thể nói ra lời được, ngay sau đó, hắn thử động đậy nhưng cũng không động được.

“Đi mau! Nơi này quá nguy hiểm!” Một giây sau, Triệu Ngọc trơ mắt nhìn cha vợ Miêu Khôn đẩy Miêu Anh ra khỏi cửa.

Thế nhưng Triệu Ngọc làm thế nào cũng không thể động đậy được…

Á!!!

Trong tiếng kêu to, Triệu Ngọc bỗng nhiên ngồi bật dậy từ trên giường, thở hồng hộc, mồ hôi đầm đìa.

Không thể nào?

Hắn nuốt một ngụm nước bọt, lúc này mới phát hiện vừa rồi chỉ là một giấc mơ mà thôi.

Hắn nhìn đồng hồ treo tường một cái, giờ phút này đã là năm rưỡi chiều, hắn đã ngủ hơn bốn tiếng đồng hồ.

Phù… Phù…

Hắn kéo màn cửa cổ ra, không ngờ lại phát hiện bên ngoài trời đầy mây, bầu trời u ám, dường như sắp mưa rồi.

Thời tiết này…

Haizz!

Triệu Ngọc dụi dụi mắt, nhớ lại giấc mơ vừa rồi, cảm thấy vừa chân thực lại mơ hồ.

Xem ra…

Mình thật sự quá nhớ Miêu Anh, từ khi Miêu Anh tham gia cuộc tập huấn đặc công, mình vẫn chưa được gặp cô ấy. Không biết là trải qua huấn luyện gian khổ, Miêu Miêu sẽ trở nên như thế nào?

Có khi nào sẽ gầy đi không?

Vốn dĩ cô đã rất thon thả rồi, không thể để gầy thêm nữa!

Nghĩ tới điểm này, Triệu Ngọc thật sự không kìm nén được, lập tức quơ lấy điện thoại gọi cho Miêu Anh.

“A lô…” Điện thoại được kết nối rất nhanh, giọng nói đã lâu không nghe thấy vang lên: “Triệu Ngọc, tại sao lại nhớ đến em lúc này thế?”

“Em nói gì đấy, anh lúc nào mà chẳng nhớ em? Nhớ đến sắp chết rồi này” Triệu Ngọc cực kỳ kích động nói: “Miêu Miêu à, rốt cuộc đến bao giờ em mới tới Hàn Quốc vậy? Thẻ đen của anh còn chưa có cơ hội quẹt đâu đấy!”

“Ha ha” Miêu Anh thoải mái cười: “Yên tâm đi, sắp rồi! Nhiệm vụ bảo vệ đã chuẩn bị kết thúc, em phải về phòng Đặc Cần báo cáo trước, sau đó tới Tổng cục Hình sự xem thế nào đã. Chờ đến khi mọi chuyện ổn thỏa rồi, em sẽ tới Seoul tìm anh ngay lập tức!”

“Ừm… Vậy em phải nhanh lên nhé!” Triệu Ngọc thật lòng nói: “Anh thật sự nhớ em quá!”

“Em cũng nhớ anh lắm!” Tiểu thư Miêu hỏi: “Sao rồi, nghe nói bên phía anh lại có vụ án mới à? Nhưng anh tuyệt đối phải nhớ một điều, đó là có chừng có mực, không được quá liều mạng!”

“Biết rồi, biết rồi, chẳng phải anh đang…”

Kết quả, Triệu Ngọc còn chưa nói xong thì điện thoại chợt vang lên tiếng tút tút, hiển nhiên là có người gọi điện thoại cho hắn.

“Được rồi!” Miêu Anh nghe thấy thanh âm báo bận của đường dây nên vội vàng nói: “Anh xử lý vụ án của bên anh trước đi! Em nhất định sẽ mau chóng qua đó tìm anh nhé…”

“Ừm… Em cũng phải chú ý an toàn, nhớ ăn uống đầy đủ cho trắng trẻo mập mập… Ừm…”

Triệu Ngọc còn chưa nói xong thì tiểu thư Miêu đã cúp điện thoại.

Hắn nhìn màn hình điện thoại, cuộc gọi mới là của cô em vợ Đinh Lam. Trước đây, Đinh Lam vẫn luôn ở bên Sở Cảnh sát theo dõi sát sao, nếu như cô gọi điện thoại cho mình thì chứng tỏ nhất định đã xảy ra chuyện nghiêm trọng.

Thế là, Triệu Ngọc nhấn nút nghe.

“A lô, anh rể, anh đã tỉnh ngủ chưa?” Đinh Lam gấp gáp nói: “Bên này của bọn em có tình huống mới, một giáo sĩ trong giáo đường vô duyên vô cớ rời khỏi Seoul, lái xe đường dài đi về phía Daegu!”

“Hả?” Triệu Ngọc vội hỏi: “Là giáo sĩ nào thế?”

“Ừm, anh ta tên là Ekrie, là một người Đức, năm nay mới có 27 tuổi!” Đinh Lam trả lời.

“Hả?” Triệu Ngọc bất ngờ, vội vàng nói: “Vậy em nói với Lee Jin Ju, tạm thời không nên gấp gáp bắt anh ta làm gì! Còn trẻ như vậy, rất có thể chỉ là chân sai vặt thôi!”

“Phái người theo dõi anh ta, xem có thể câu được cá lớn hay không!”

“Đúng thế!” Đinh Lam nói: “Sếp Lee cũng nghĩ như anh, cô ấy đã sắp xếp như vậy rồi”

“Vậy…” Triệu Ngọc lại hỏi: “Còn có tiến triển nào khác không?”

“Ừm, có đấy!” Đinh Lam nói: “Anh hãy tới đây rồi nói sau!”

“Được rồi!” Triệu Ngọc lập tức xuống giường mặc quần áo, ngay cả rửa mặt cũng không kịp, trực tiếp đi thẳng tới Sở Cảnh sát Seoul.

⚝ ✽ ⚝

Một tiếng đồng hồ sau.

Trong phòng chỉ huy tại Sở Cảnh sát Seoul.

“Lời khai không quá đáng tin” Lee Jin Ju nói với Triệu Ngọc: “Người của tôi đã tới nhà Yoo Wan Jin và hỏi người nhà của anh ta, nhưng lại xuất hiện hiện tượng không thống nhất lời khai, chúng tôi có lý do để nghi ngờ Yoo Wan Jin đang nói dối!”

“Vào ngày Ryoo Bul Seong bị hại, rất có thể anh ta không hề ngủ ở nhà!”

“Vậy…” Triệu Ngọc vội hỏi: “Camera giám sát gần khu vực Ryoo Bul Seong bị ngộ hại thì sao? Có bắt được hình ảnh nào của Yoo Wan Jin hay không?”

“Không có” Lee Jin Ju lắc đầu: “Chúng tôi đã tra xét rất nhiều lần rồi, công viên thông cả bốn mặt tám phía, không phải tất cả mọi nơi đều có camera giám sát!”

“Sát thủ con ngươi đen lựa chọn vứt xác ở nơi đó, khẳng định đã quan sát tìm hiểu từ lâu”

“Thật kỳ lạ…” Đinh Lam nhíu mày nói: “Tại sao càng tiếp cận chân tướng thì tôi lại càng cảm thấy mơ hồ chứ? Tôi thật sự muốn biết rốt cuộc tên sát thủ con ngươi đen này là ai? Đúng là… Takaki Iwata sao? Hắn đang ở đâu?”

“Trông em mệt mỏi quá rồi, em gái à!” Triệu Ngọc quan tâm khuyên bảo: “Hiện giờ anh đã nghỉ ngơi đủ rồi, em cũng nên trở về khách sạn ngủ một lát đi!”

“Em không mệt!” Đinh Lam cự tuyệt: “Đêm qua em đã ngủ rồi, chỉ có anh thức cả một đêm thôi! Yên tâm đi! Em đã từng được huấn luyện chuyên nghiệp, nếu có vấn đề thì em sẽ đi nghỉ ngơi ngay!”

“Vậy… Được rồi!” Triệu Ngọc nhún vai.

“Còn vấn đề về người nhà của các nạn nhân trong vụ hỏa hoạn xe buýt” Lee Jin Ju lại nói: “Tình hình hơi phức tạp, bởi vì Lee Il Yeon và Kwon Yoo Dong là hai vụ án, chúng tôi đã tách ra điều tra”

“Kết quả, phát hiện trong mười người thì có tới sáu người không thể chứng minh được bọn họ đang ở đâu trong đêm Lee Il Yeon bị hại. Mà vào lúc Kwon Yoo Dong bị hại thì có tới bốn người không có chứng cứ ngoại phạm”

“Trong đó có người trùng, cũng có người không trùng”

“À…” Triệu Ngọc gật đầu: “Nếu quả thật là bọn họ làm thì xem ra không ít người tham dự đâu!”

“Vậy thì…” Lee Jin Ju lại nói: “Chúng tôi muốn trưng cầu ý kiến của thần thám xem bây giờ chúng ta có thể bắt người được chưa? Bắt những người không có bằng chứng ngoại phạm để thẩm vấn?”

“Chưa được…” Triệu Ngọc lắc đầu: “Nước cô chỉ cho phép thẩm vấn trong 24 giờ, không có chứng cứ chắc chắn thì chỉ sợ dù thẩm vấn cũng không có ích lợi gì!”

“Đúng vậy, chúng ta lại suy nghĩ tiếp đi!” Lee Jin Ju nói: “Giống như Yoo Wan Jin vậy, bởi vì anh ta và Ryoo Bul Seong không có quan hệ mâu thuẫn trực tiếp, cho dù có chứng cứ ngoại phạm hay không, chỉ cần chúng ta không có chứng cứ xác thực thì cũng chỉ có thể phóng thích anh ta thôi!”

“Quan hệ mâu thuẫn! Chứng cứ ngoại phạm! Chậc chậc…” Triệu Ngọc chậc lưỡi: “Sát thủ con ngươi đen thật là biết chơi! Xem ra hắn ta cũng hiểu pháp luật của các cô rất rõ!”

“Cứ tiếp tục thế này thì cho dù chúng ta bắt tất cả những người tình nghi, chỉ sợ cũng không có cách nào định tội bọn họ được!”