Chương 2067 Bắt giữ khẩn cấp
“Choi Dong San?” Lee Jin Ju nhìn tài liệu Triệu Ngọc vừa đưa cho, bất ngờ nói: “Thật sự là anh ta sao?”“Đừng để ý” Triệu Ngọc nói: “Trước rạng sáng, cô cho người đi bắt anh ta lại, tôi muốn đích thân thẩm vấn! Đến lúc đó, mọi người sẽ biết thôi!”
“Choi Dong San…” Hiyama Masako nói: “Anh ta là kẻ tình nghi đầu tiên của vụ án con ngươi đen của Ryoo Bul Seong, bởi vì trong vụ tai nạn xe ấy, vợ anh ta và đứa con chỉ mới 8 tuổi đã bất hạnh qua đời!”
“Có người nói rằng vợ của anh ta cùng đứa con lúc ấy ngồi ở vị trí phía trước, nếu không phải bởi vì Ryoo Bul Seong ngăn cản thì chắc chắn có thể sống sót!”
“Đúng” Lee Jin Ju nói: “Anh ta đúng là kẻ tình nghi thứ nhất, nhưng anh ta cũng có chứng cứ ngoại phạm!”
“Chúng tôi đã từng điều tra trọng điểm anh ta, thậm chí đã tìm tới nhà anh ta rồi nhưng không thể phát hiện ra điểm nào đáng nghi…”
“Thứ chúng ta nói không phải là việc Ryoo Bul Seong bị hại mà là hai vụ án con ngươi đen trước đó” Hiyama Masako nói: “Chí ít là tại thời điểm Kwon Yoo Dong bị sát hại, Choi Dong San không có chứng cứ ngoại phạm đúng không?”
“Thế nhưng mà…” Lee Jin Ju khó xử: “Không hề có động cơ, không có chứng cứ, nếu như chúng ta mạo muội bắt giữ, chỉ sợ là..”
“Yên tâm đi cô Lee Jin Ju” Triệu Ngọc nói: “Cô đưa người tới đây, tôi sẽ lập tức cho cô xem chứng cứ của tôi! Tin tưởng tôi, cứ làm đi!”
“Ừm…” Lee Jin Ju rõ ràng vẫn còn khá khó xử.
“Còn nữa…” Triệu Ngọc lại cầm tư liệu nói: “Nhân viên vận chuyển của ngân hàng Park Yu Shun, còn có vợ chồng bán cá Ha Seong nữa, cô lập tức phái người giám sát họ thật cẩn thận vào”
“Nếu có cần thì tôi sẽ thông báo với cô, để có thể bắt giữ bọn họ bất cứ lúc nào!”
“Hả? Ý của anh là…” Lee Jin Ju nuốt ngụm nước bọt: “Mấy người này cũng gây ra vụ án con ngươi đen sao?”
“Cứ theo lời tôi nói mà làm đi!” Triệu Ngọc nói: “Cứ theo tốc độ này, khẳng định là còn có người phải chết, cho nên nhất định phải mau chóng chấm dứt!”
“Ừm…” Lee Jin Ju do dự một chút, lúc này mới nghiêm túc nói với cấp dưới của mình: “Các cậu đã nghe thấy chưa? Lập tức hành động đi!”
“Rõ!” Các cảnh sát lập tức hành động.
“Ối…” Triệu Ngọc duỗi lưng, ngáp một cái rồi nói: “Cả đêm không ngủ, tôi phải đi rửa mặt để lấy lại tinh thần, thuận tiện ăn một bữa đã!”
“Triệu Ngọc…” Lee Jin Ju lại hỏi: “Đã tới thời điểm phóng thích Yoo Wan Jin rồi, chúng ta chỉ có thể thả người thôi!”
“Vậy thì cứ thả đi!” Triệu Ngọc nói: “Nhưng nếu như tôi đoán không sai thì khẳng định là Yoo Wan Ji đã tham dự vào vụ án Ryoo Bul Seong, cho nên tốt nhất cô hãy phái người giám sát anh ta thật chặt”
“Nói không chừng, chẳng bao lâu sau, cô lại phải bắt anh ta lần nữa đấy”
“Được, vậy không cần đâu” Lee Jin Ju nheo mắt lại nói: “Yoo Wan Jin là dân nhập cư bất hợp pháp, tôi có thể áp dụng luật di trú để chuyển anh ta vào trại tạm giam!”
“Hừ, tôi biết ngay là các cô có biện pháp mà” Triệu Ngọc mỉm cười: “Vậy thì đừng để mọi chuyện trở nên phiền phức làm gì, cứ để anh ta ở lại Sở Cảnh sát của các cô đi!”
“Nói không chừng, chẳng mấy chốc sẽ có kết quả ngay thôi!”
Nói xong, Triệu Ngọc quay người muốn đi luôn.
“Ừm…” Lee Jin Ju không nhịn được lại hỏi: “Những người này… cũng đều là tòng phạm sao? Kẻ giết người thật sự… chắc là…”
“Đừng vội” Triệu Ngọc đã tính trước, nói: “Mọi thứ rồi sẽ được đưa ra ánh sáng thôi!”
Nói xong, Triệu Ngọc xoay người rời đi, Hiyama Masako cũng đi theo Triệu Ngọc ra khỏi phòng chỉ huy.
“Ủa?” Triệu Ngọc nhướng lông mày: “Tôi đi tắm, cô đi theo làm gì? Cô muốn tắm chung với tôi đấy à?”
“Được, sao lại không chứ?” Hiyama Masako khôi phục lại dáng vẻ hoạt bát trước kia, nói đùa: “Tôi chà lưng lợi hại lắm đấy! Có muốn thử một chút không?”
⚝ ✽ ⚝
Bốn mươi phút sau, trời vừa tờ mờ sáng, nhưng bởi vì bầu trời u ám nên ánh nắng không thể mạnh mẽ chiếu xuống thành phố.
Triệu Ngọc vì đang ở trong phòng thẩm vấn nên hoàn toàn không cảm giác được gì hết, vì trong phòng vốn không hề có cửa sổ.
Lúc này, cô Hiyama Masako ngồi ở bên cạnh Triệu Ngọc, cầm một chồng tư liệu, được phân công làm trợ thủ.
Lee Jin Ju cùng một các cảnh sát thì đứng ở trong phòng nghe lén, chờ đợi cuộc thẩm vấn sau đây.
Tiếng vang của còng tay vang lên, kẻ tình nghi Choi Dong San được đưa tới ghế trong phòng thẩm vấn.
Người này có dáng người khôi ngô, phong lưu đào hoa, còn để một bộ râu quai nón, lông tóc trên người tương đối dày rậm, cho dù cách một lớp áo sơ mi cũng có thể nhìn thấy được lông ngực vươn ra từ cổ áo của anh ta…
Nhưng hiển nhiên người này chưa từng tới phòng thẩm vấn bao giờ, sau khi ngồi xuống ghế, anh ta có vẻ hơi bất an bứt rứt, liên tục đảo mắt nhìn bốn phía.
“Choi Dong San” Triệu Ngọc dùng tiếng Hàn tiêu chuẩn đi thẳng vào vấn đề: “Anh có biết vì sao chúng tôi lại bắt anh tới đây không?”
“Tôi biết… Ừm… Không biết…” Giọng nói của Choi Dong San hơi run rẩy.
“Không đúng nhỉ?” Triệu Ngọc nói: “Căn cứ vào phân tích của tôi, anh đã từng đi lính, lại từng thực hiện nhiệm vụ chiến đấu, tố chất tâm lý hẳn là rất tốt mới đúng chứ?”
“Tôi… Tôi ấy à?” Choi Dong San co người lắc đầu: “Không phải nhiệm vụ chiến đấu thực sự đâu, chỉ là diễn tập, diễn tập thôi…”
“Ừm… Xin hỏi, các anh… tại sao các anh lại bắt tôi?”
“Bởi vì anh tham gia gây án con ngươi đen, giúp đỡ hung thủ giết người!” Triệu Ngọc nghiêm mặt nói: “Anh nói xem, tại sao tôi lại muốn bắt anh?”
“Tôi… Không… Không không không tham gia mà?” Choi Dong San liên tục khoát tay, vung còng tay loạn xạ: “Tôi đã từng giải thích với các anh rồi, đúng là tôi hận tên Ryoo Bul Seong ác độc kia tới tận xương tủy, giờ nó chết rồi, tôi cảm thấy hả hê trong lòng lắm!”
“Nhưng mà nó thật sự không phải do tôi giết! Ngày hôm ấy, tôi đến Seoul làm việc, tôi có chứng cứ ngoại phạm…”
“Hừ!” Triệu Ngọc mỉm cười: “Biểu hiện của anh thật sự vô cùng giống Yoo Wan Jin, chẳng lẽ không có ai dặn anh rằng khi tiếp nhận thẩm vấn thì không nên bối rối sao?”
“Tôi… Tôi đâu có bối rối?” Choi Dong San xoa xoa cái trán đầy mồ hôi, dường như ngay cả chính anh ta cũng không tin.
“Được rồi, chúng ta hãy nắm chặt thời gian đi!” Triệu Ngọc nói: “Chúng tôi bắt anh tới đây không phải bởi vì chuyện Ryoo Bul Seong bị sát hại, mà là bởi vì người bị hại thứ hai của vụ án con ngươi đen… Kwon Yoo Dong!!!”
Triệu Ngọc cố ý nhấn mạnh ba chữ Kwon Yoo Dong, quả nhiên, sau khi Choi Dong San nghe thấy vậy thì lập tức run rẩy, hiển nhiên đã bị Triệu Ngọc dọa.
“Kwon… Kwon Yoo Dong…” Choi Dong San giả bộ nói: “Tôi biết người này, ông ta… ông ta cũng là người bị hại trong vụ án con ngươi đen sao?”
Bịch!
Ai ngờ, Triệu Ngọc bất ngờ vỗ bàn một cái, đừng nói là dọa cho Choi Dong San giật cả mình, mà ngay cả cô Hiyama Masako đứng ở bên cạnh cũng giật mình đến mức vội ôm lấy ngực.
“Hừ!” Triệu Ngọc quát: “Đừng giấu giếm khi ngồi ở đây, anh đã tham gia vào toàn bộ quá trình vụ án Kwon Yoo Dong bị hại, anh chính là… hung thủ giết người!”
“Hả?” Sắc mặt của Choi Dong San chợt biến đổi, nhanh chóng giải thích: “Không phải… Không phải do tôi làm mà? Tôi với ông ta không thù không oán, tôi đi giết ông ta làm gì cơ chứ?”
“Bởi vì anh chỉ cần giết Kwon Yoo Dong thì sẽ có người thay anh diệt gọn Ryoo Bul Seong, thay anh báo thù cho vợ và đứa con đã chết!”
“Anh… Chuyện này…” Choi Dong San hoang mang lo sợ, khẩn trương phản bác: “Không, không có chuyện đấy đâu! Tôi hoàn toàn không quen biết Kwon Yoo Dong, cả Yoo Wan Jin nữa…”
“À… À…” Triệu Ngọc đứng lên, trợn to mắt nói: “Chưa đánh đã khai rồi à? Chưa đánh đã khai rồi à? Vừa rồi tôi còn chưa nói gì cả, tại sao anh lại biết được cái tên Yoo Wan Jin này?”
“Còn giả ngu đúng không? Bị tôi bắt được rồi đúng không?”
“Ừm… Anh…” Choi Dong San đầu đầy mồ hôi: “Vừa rồi anh… Không phải vừa mới nhắc tới cái tên này sao? Nói cái gì mà tôi không bằng Yoo Wan Jin?”
“Ồ? Thật sao?” Triệu Ngọc quay đầu trở lại hỏi Hiyama Masako: “Vừa rồi tôi có nhắc tới tên Yoo Wan Jin à?”
Hiyama Masako yếu ớt gật đầu.
“À!” Triệu Ngọc lúc này mới đặt mông ngồi xuống, nói: “Có điều, cho dù tôi không nhắc tới thì chắc anh cũng quá quen thuộc với cái tên này rồi nhỉ?”
“Choi Dong San, tôi biết anh là tòng phạm” Triệu Ngọc gật gù đắc ý, nói như thật: “Chỉ cần anh thành thật khai báo thì nhất định sẽ được xử lý khoan hồng!”
“Cho nên anh hãy khai ra đi! Nói cho tôi biết, rốt cuộc Kwon Yoo Dong đã chết như thế nào?”