← Quay lại trang sách

Chương 2070 Tín nhiệm tuyệt đối

“Choi Dong San” Triệu Ngọc đột nhiên quát lên: “Hành động giết người của các anh, tôi đã biết rõ ràng rồi! Anh còn gì để giảo biện nữa không?!”“Tôi…” Choi Dong San co người lại, toàn thân đã ướt đẫm mồ hôi. Thế nhưng, dù nhăn nhó hồi lâu, cuối cùng anh ta vẫn lựa chọn im lặng.

“Anh vẫn chưa rõ sao? Tôi đang cho anh một cơ hội đấy!” Triệu Ngọc khuyên nhủ: “Đã có người nhận tội rồi, anh đã không phải người đầu tiên, nhưng tôi không hy vọng anh là người cuối cùng!”

“Anh là tòng phạm, chí ít thì anh không tự mình ra tay giết người, ở trên tòa án, thẩm phán sẽ cân nhắc đến việc anh cũng là một người bị hại mà xử lý anh nhẹ nhàng hơn, nhưng điều kiện tiên quyết là…” Triệu Ngọc nghiêm túc nói: “Anh nhất định phải phối hợp điều tra với chúng tôi, khai báo tình hình thực tế ra!”

“Tôi… Tôi…” Toàn thân Choi Dong San run rẩy, rõ ràng đã gần đến bờ vực sụp đổ, thế nhưng anh ta vẫn cố chấp không chịu buông vũ khí đầu hàng.

“Anh…” Triệu Ngọc đứng dậy, đi tới trước mặt Choi Dong San, trừng to mắt hỏi: “Anh còn đang kiên trì vì điều gì thế? Chẳng lẽ… anh cho rằng tôi nói với anh như vậy chỉ để chơi thôi sao?”

“Tôi… ưm…” Bờ môi Choi Dong San tái xanh, mặt như giấy trắng, dù chết cũng không chịu thừa nhận.

“Đậu xanh rau má!”

Triệu Ngọc tức giận mắng một câu, bước xa một bước, ôm chặt lấy đầu Choi Dong San khiến anh ta không thở nổi.

“Thế này…”

Lúc này, các cảnh sát trong phòng nghe lén đứng ngồi không yên, nhanh chóng xin ý kiến của Lee Jin Ju: “Sếp, anh ta đang làm gì vậy? Chúng ta… Chúng ta có nên vào đó xem sao không?”

Lúc này, Hiyama Masako vốn ngồi làm trợ lý cho Triệu Ngọc cũng ngây ngẩn, không biết phải làm gì.

Ngay từ lúc Triệu Ngọc bắt đầu suy luận, cô ta đã bị biểu hiện thần kỳ của Triệu Ngọc làm cho chấn động, giờ phút này, nhìn thấy Triệu Ngọc đột nhiên ra tay như vậy, cô ta mới nhanh chóng rời khỏi chỗ ngồi, định chạy lên khuyên can.

Nhưng đúng lúc này, một chuyện bất ngờ đã đột ngột xảy ra!

“Xoạt” một tiếng, không ngờ Triệu Ngọc lại xé bộ râu quai nón của Choi Dong San xuống, nghe tiếng thôi đã cảm thấy đau rồi!

Á!!!

Choi Dong San đau đến mức kêu ầm ĩ, suýt nữa đã ngã lăn ra ghế…

Đợi đến khi Triệu Ngọc dựng thẳng anh ta dậy, mọi người lúc này mới nhìn thấy hóa ra râu quai nón của anh ta chỉ là được dính lên, là giả.

“Vì để đóng vai thành Kwon Yoo Dong” Triệu Ngọc nói: “Anh đã không tiếc cạo đi bộ râu của mình, nếu như không phải tôi điều tra được ảnh chụp khi anh còn ở quân đội thì tôi cũng không nhận ra đâu!”

“Hả?” Hiyama Masako bỗng nhiên ngây người, lúc này mới phát hiện ra Choi Dong San khi không có râu ria quả nhiên rất giống Kwon Yoo Dong.

“Còn nữa… Tóc của anh!” Triệu Ngọc chỉ lên đầu của Choi Dong San, nhếch miệng nói: “Có cần tôi tự mình ra tay nữa không?”

“Không… Không không không cần…” Choi Dong San bị dọa đến mức khẽ run rẩy, nhanh chóng ôm đầu nói: “Đừng đến đây, tuyệt đối đừng đến!”

“Anh còn muốn làm gì?” Triệu Ngọc lại nói: “Anh đã từng nghe nói đến quy luật trao đổi chưa? Anh đã mặc quần áo của Kwon Yoo Dong, cho dù anh có cẩn thận, đề phòng nghiêm ngặt đến thế nào đi nữa thì vẫn sẽ để lại dấu vết của bản thân anh trên đó!”

“Còn nữa…” Triệu Ngọc chỉ vào mắt mình: “Anh cho rằng khi anh trả lại kính mắt cho Kwon Yoo Dong, chỉ cần cẩn thận lau chùi mấy cái là xong à? Anh có biết là ở trong góc của kính mắt sẽ để lại một số mảnh da của anh không?”

Nghe đến lời này, Lee Jin Ju ở trong phòng nghe lén nhanh chóng vỗ tay với cấp dưới, cấp dưới nhận được lệnh, lập tức đi tới Khoa Giám chứng để xác minh tin tức mà Triệu Ngọc vừa nói.

“Được, được, được…” Choi Dong San bỗng nhiên xua tay nói: “Tôi sẽ khai, tôi khai… Anh cảnh sát, anh nói đúng, Kwon Yoo Dong là do tôi giết!”

Câu nói này của Choi Dong San khiến cho phòng nghe lén bỗng dưng yên tĩnh lại.

Triệu Ngọc cũng ngây ngẩn cả người, sau tầm năm giây, hắn mới lên tiếng mắng: “Đậu xanh rau má! Anh đang nói cái quái quỷ gì thế?”

“Kwon Yoo Dong là do tôi tự tay giết chết!” Choi Dong San đột nhiên nói với ánh mắt chắc chắn: “Tôi chính là hung thủ giết người!”

“Không thể nào!” Triệu Ngọc lắc đầu: “Lúc đó, anh đang ở trong nhà của Kwon Yoo Dong!”

“Không!” Choi Dong San đột nhiên đứng lên nói: “Sau khi giải quyết xong chó săn và camera giám sát, tôi đã trở lại và tự tay giết chết Kwon Yoo Dong!”

“Anh nói hươu nói vượn!” Triệu Ngọc kêu to: “Nhà của Kwon Yoo Dong cách quán bar xa như vậy, anh không có phương tiện giao thông thì làm sao mà quay lại được?”

“Tôi không trở về quán bar, bọn họ đưa Kwon Yoo Dong tới gần biệt thự” Choi Dong San nói: “Tôi đã ra tay ở đó!”

“Bọn họ đưa Kwon Yoo Dong qua đó, bọn họ là ai?” Triệu Ngọc quát hỏi.

“…” Choi Dong San dừng lại một chút, không ngờ lại giống như vò đã mẻ không sợ rơi, nói một cách dứt khoát: “Tóm lại, hung thủ giết người chính là tôi, không hề liên quan tới ai hết!”

“Cái tên khốn nạn này!” Triệu Ngọc không nghĩ tới Choi Dong San lại cố chấp như thế, lập tức mắng: “Anh vốn dĩ không có cách nào tự giải quyết được một mình, anh có biết tỉ lệ thuốc làm giãn cơ bắp không? Anh có biết kết cấu bên trong con mắt không?”

“Khỏi cần phải nói!” Triệu Ngọc hét lớn: “Anh nói cho tôi biết chuyện này trước đã! Lỗ kim châm ở bộ phận nào trên người Kwon Yoo Dong hả? Nói! Nói đi!”

“Tôi… Tôi…” Choi Dong San khẽ cắn răng, lặp lại một lần nữa: “Tôi chính là hung thủ, Kwon Yoo Dong chính là do tôi giết!”

“Anh con mẹ nó không thù không oán với Kwon Yoo Dong, anh giết ông ta để làm gì?” Triệu Ngọc đặt câu hỏi như thế là muốn ép Choi Dong San nói ra tên Yoo Wan Jin.

Nhưng mà Choi Dong San không hề bị mắc lừa, vẫn dứt khoát nói: “Tôi thấy ông ta ngứa mắt!”

“Ngứa cái con bà nhà anh!” Triệu Ngọc thật sự không nhịn được nữa, xông lên đạp một cái, trực tiếp đạp Choi Dong San ngã xuống đất!

“Hỏng rồi! Hỏng rồi!” Lần này, các cảnh sát trong phòng nghe lén thật sự không kìm nén được nữa, nhanh chóng chạy về phía phòng thẩm vấn để can ngăn…

Còn Lee Jin Ju thì túm lấy cổ áo của một cấp dưới mà quát: “Nhanh! Nhanh lên! Lập tức bắt giữ vợ chồng Ha Seong và Park Yu Shun! Lập tức, ngay lập tức!”

“Rõ!” Cấp dưới hiểu được tính nghiêm trọng, nhanh chóng chạy đi bắt người.

Sau đó, Lee Jin Ju mới chạy đến phòng thẩm vấn, giữ chặt Triệu Ngọc mà khuyên nhủ: “Triệu Ngọc, anh đừng kích động! Anh đã giúp chúng tôi việc lớn đấy, những chuyện còn lại thì cứ giao cho chúng tôi đi!”

⚝ ✽ ⚝

Triệu Ngọc lúc này mới vung Choi Dong San ra, tức giận rời khỏi phòng thẩm vấn.

Thực ra, sở dĩ Triệu Ngọc tức giận đến vậy là bởi vì hắn hoàn toàn không nghĩ tới Choi Dong San sẽ mạnh miệng như thế!

Mới đầu, khi nhìn thấy Choi Dong San nơm nớp lo sợ, hắn còn tưởng rằng sau khi mình tấn công điên cuồng thì anh ta sẽ lập tức nhận tội.

Thật sự không nghĩ tới, anh ta lại là một kẻ cố chấp!

Triệu Ngọc vốn cho rằng có thể hỏi được chuyện của Yoo Wan Jin từ miệng anh ta, thế là Yoo Wan Jin sẽ không thể chạy được.

Mặt khác, quan trọng nhất chính là Triệu Ngọc nóng lòng muốn biết sát thủ con ngươi đen phía sau màn kia rốt cuộc là ai? Nếu như có thể tìm được sát thủ con ngươi đen này thì nói không chừng, hắn sẽ điều tra được manh mối của vụ án tại Yokohama bốn mươi lăm năm trước.

Sự việc đã quá rõ ràng, phía sau những người như Choi Dong San đang có một tên chủ mưu chân chính đang ẩn nấp! Mà tên chủ mưu này có quan hệ trọng yếu tới vụ án tại Yokohama!

Thế nhưng, sau khi nhìn thấy thái độ của Choi Dong San, Triệu Ngọc bỗng nhiên hiểu ra điều gì đó, sở dĩ đám người này nghe theo sát thủ con ngươi đen là bởi vì bọn họ hoàn toàn tín nhiệm gã!

Cho nên Choi Dong San thà nói dối bản thân mình là hung thủ giết người, cũng sẽ không đề cập nửa chữ liên quan tới sát thủ con ngươi đen!

Việc này thật phiền toái…

Nếu như Choi Dong San sống chết không mở miệng thì chỉ sợ là… chỉ có thể bỏ công sức lên những người khác thôi.

Haizz!

Đứng ở cửa phòng thẩm vấn mà vẫn có thể nghe thấy Choi Dong San đang điên cuồng hô to: “Tôi là hung thủ! Tôi là hung thủ!”

Triệu Ngọc không khỏi thổn thức, thực ra, trước đó hắn không nói dối, sở dĩ hắn lựa chọn Choi Dong San làm điểm đột phá là thật sự muốn giúp đỡ anh ta.

Anh ta đã mất đi vợ con, nếu như lập công chuộc tội thì có thể được giảm nhẹ án phạt.

Thế nhưng mà hiện giờ anh ta náo loạn như vậy, hiển nhiên đã mất đi cơ hội cuối cùng.

Cũng chính bởi vì như vậy nên Triệu Ngọc mới nổi giận đùng đùng, trong lòng cảm thấy vô cùng không thoái mái…