Chương 2071 Câu trả lời ngoài ý muốn
“Phương thức thanh toán ở đây của các anh thực sự không giống chỗ chúng tôi” Triệu Ngọc nói: “Mua một chiếc xe ba bánh mà cũng phải dùng thẻ tín dụng sao?”Một giờ sau, trong căn phòng làm việc yên tĩnh, Triệu Ngọc đang giảng giải lại những suy luận của mình với Lee Jin Ju và Hiyama Masako.
“Giá hàng quá cao” Lee Jin Ju nói: “Xe ba bánh đâu rẻ! Hơn nữa, nếu dùng thẻ tín dụng thì sẽ có chính sách ưu đãi”
“À” Triệu Ngọc đặt một xấp tư liệu xuống trước mặt Lee Jin Ju: “Tấm ảnh này chụp sạp cá của vợ chồng Ha Seong, cô có nhìn thấy không? Bọn họ đã có một chiếc xe ba bánh rồi!”
“Sạp cá nhỏ như vậy, một chiếc xe ba bánh chắc cũng đủ rồi chứ nhỉ? Tại sao lại phải mua thêm một chiếc mới?”
“Cho nên…” Hiyama Masako kinh ngạc nói: “Anh đã phát hiện ra vấn đề ở đây à? Quẹt thẻ tín dụng để mua một chiếc xe ba bánh mới? Trời ạ, đầu óc của anh làm bằng gì vậy?”
“Mấu chốt là…” triệu Ngọc nói: “Thời điểm bọn họ mua xe ba bánh cũng thật trùng hợp, đúng là trước khi Lee Il Yeon bị hại!”
“Cho nên…” Lee Jin Ju nói: “Anh cho rằng cái chết của Lee Il Yeon cũng có liên quan tới vợ chồng bọn họ sao?”
“Đúng vậy!” Triệu Ngọc gật đầu: “Trên thi thể của Lee Il Yeon cũng có vết tích bị dịch chuyển, phương tiện giao thông có thể lái tới công viên thì chỉ có xe ba bánh là thích hợp nhất”
“Đương nhiên, sở dĩ tôi chú ý tới xe ba bánh như vậy là bởi vì vừa mới phá được vụ án Quỷ Vương!”
“À…” Mắt Hiyama Masako sáng lên: “Tôi nhớ ra rồi, thật đúng là như vậy, hung thủ vụ án Quỷ Vương cũng lợi dụng một chiếc xe ba bánh chạy bằng điện!”
“Vừa thuận tiện lại vừa có thể che giấu tai mắt người khác, thứ này chắc sắp được cho là vua mưu sát rồi đấy nhỉ?” Hiyama Masako kích động nói: “Tôi phải nhớ thật kỹ mới được, sau này nhất định sẽ nhắc tới trong tiểu thuyết!”
“Đương nhiên, không thể chỉ bởi vì xe ba bánh là đã có thể tin chắc, không nghi ngờ gì cả” Triệu Ngọc nói: “Tôi đã cẩn thận nghiên cứu về mười gia đình tham gia hội giúp đỡ, phát hiện có thể loại trừ hầu hết những người trong đó, chỉ có mấy người Choi Dong San mới có khả năng bí quá hóa liều!”
“Bởi vì trong vụ hỏa hoạn xe buýt đó, bọn họ đã mất đi thứ quan trọng nhất, hoặc là người thân duy nhất”
“Chỉ có mấy người bọn họ mới có thể bị sự báo thù làm cho lu mờ đầu óc, hơn nữa còn có năng lực nhất định”
“Cho nên tôi nghĩ…” Triệu Ngọc nói một cách đầy ẩn ý sâu xa: “Sở dĩ sát thủ con ngươi đen có thể chọn trúng bọn họ trong rất nhiều gia đình đó, chỉ sợ là vì những điểm như thế này?”
“Anh thật là” Lee Jin Ju nói: “Có phải ngay từ khi chúng ta tới quán bar kia để điều tra, anh đã đoán được có thể đã có người giả trang thành Kwon Yoo Dong rồi không?”
“Không” Triệu Ngọc làm sáng tỏ: “Ở trong quán bar, tôi chỉ căn cứ vào lời khai của tài xế, phát hiện ra Kwon Yoo Dong lúc đó sau khi vào phòng vệ sinh mới đột nhiên yêu cầu về nhà, có hơi khác thường!”
“Lúc ấy, tôi chỉ nghĩ là vấn đề có khả năng xuất hiện ở phòng vệ sinh mà thôi”
“Phòng vệ sinh đó chẳng những ở tầng một mà còn có một cái cửa sổ rất thông thoáng, có thể mở ra từ bên trong!”
“Phía ngoài cửa sổ chính là lối đi khác, điều này khiến cho tôi cảm thấy vô cùng kỳ lạ, nếu là nước tôi thì chắc chắn phải lắp cửa sổ chống trộm ở đó ngay!”
“Vậy…” Lee Jin Ju vội hỏi: “Từ lúc nào mà anh đã ý thức được Choi Dong San có vấn đề?”
“Đêm qua” Triệu Ngọc thản nhiên nói: “Mãi cho tới đêm qua, sau khi tôi tổng hợp lại tất cả tin tức mới nhận ra có thể đã có người giả trang thành Kwon Yoo Dong, mà người đó chính là Choi Dong San!”
“Đầu tiên, các cô có thể nhìn thấy nếu như bỏ râu quai nón ra và thay đổi kiểu tóc một chút là hai người bọn họ vô cùng giống nhau, dù là xét về hình thể hay tướng mạo đi chăng nữa”
“Nếu như thay đổi quần áo và trang điểm qua một chút, dưới khung cảnh quán bar tối mờ như vậy, sẽ rất khó bị người khác phát hiện ra!”
“Tiếp theo…” Triệu Ngọc lại nói: “Hôm đó tôi nói chuyện với tài xế suốt hơn hai tiếng, tài xế có nhắc với tôi về chuyện ví tiền và cả kính râm nữa!”
“Sau khi tài xế chở Kwon Yoo Dong về nhà, Kwon Yoo Dong vẫn luôn đeo kính râm to, điều này vô cùng kỳ lạ.
Uống say đến mức mụ mị rồi mà tại sao vẫn luôn đeo kính râm chứ? Rõ ràng là vì đang có người khác ngụy trang!”
“Hơn nữa, chỉ có như vậy mới có thể giải thích được vì sao một Kwon Yoo Dong vẫn luôn lười đi bộ mà khi về đến nhà lại muốn đi bộ về biệt thự!”
“Cuối cùng, sau khi tôi phát hiện ra trước đây Choi Dong San đã từng đi lính, hơn nữa còn ở trong đội cảnh khuyển, ý nghĩ này tự nhiên càng trở nên mãnh liệt”
“Lúc ấy tôi mới ý thức được, không ngờ bọn họ lại chơi trò đổi trắng thay đen!”
“Quá lợi hại” Hiyama Masako nói: “Thế mà tối hôm qua anh lại không nói với tôi một chữ nào, anh xấu xa thật đấy, thần thám Triệu!”
“Cái này không gọi là xấu xa, cô phải thật sự tìm hiểu kỹ tôi mới biết được cái gì gọi là xấu xa!” Triệu Ngọc tự tin nói: “Tôi chỉ chuẩn bị toàn bộ tin tức một cách kỹ càng thôi!”
Hai cô gái quay sang nhìn nhau, cùng đen mặt lại.
“Trên báo cáo viết, trong ví tiền của Kwon Yoo Dong không có vân tay nào hữu hiệu cả” Triệu Ngọc tiếp tục nói: “Hiển nhiên là Choi Dong San đã lau đi, anh ta không muốn để lại dấu vân tay của mình trên đó”
“Còn nữa, trên báo cáo kiểm tra thi thể đã nói rõ rằng trên lưng của Kwon Yoo Dong có một vết hằn dài, tôi cảm thấy vết đó hẳn là do cạnh của bệ cửa sổ phòng vệ sinh tại quán bar để lại”
“Còn nữa, phía sau lưng của ông ta còn có một vài vết hằn không quá rõ ràng nhưng lại có quy tắc, thế nhưng nền đất vườn hoa ở nhà Kwon Yoo Dong vốn bằng phẳng, không khớp với vết tích ở trên lưng”
“Cho nên tôi nghi ngờ địa điểm mà Kwon Yoo Dong bị hại có thể không phải là ở trong nhà của ông ta, có thể là…” Triệu Ngọc nhìn Lee Jin Ju, nói: “Là ở trên xe ba bánh của nhà Ha Seong!”
“Anh…” Lee Jin Ju quyệt miệng: “Anh không thể nói ra sớm một chút sao?”
Nói xong, cô ta đi nhanh sang một bên, thông báo với các cấp dưới của cô ta, nhanh chóng đi tìm kiếm xe ba bánh của Ha Seong.
“Tôi đã từng nhìn thấy dấu vết mà anh nói” Hiyama Masako nhíu mày nói: “Nhưng mà trên thi thể của Lee Il Yeon và Ryoo Bul Seong đâu có vết nào như thế? Không lẽ do không phải cùng một chiếc xe ba bánh à?”
“Loại vết tích này không quá rõ ràng, thể trọng của Lee Il Yeon và Ryoo Bul Seong quá nhẹ” Triệu Ngọc nói: “Có thể sẽ không để lại vết tích, nhưng Kwon Yoo Dong thì không giống như vậy!”
Tít tít tít… Tít tít tít…
Lúc này, Lee Jin Ju còn chưa kịp xen vào thì điện thoại của cô ta đã bỗng nhiên vang lên.
“Cái gì?” Sau khi nhận điện thoại, Lee Jin Ju lập tức mở to hai mắt nhìn sang Triệu Ngọc: “Các cậu đã tìm được mảnh da trùng khớp với Choi Dong San ở trên kính râm của Kwon Yoo Dong rồi à?”
“Tốt quá!” Hiyama Masako nắm chặt tay lại: “Thế thì không sợ Choi Dong San không nhận tội rồi! Thật sự hy vọng có thể nhanh chóng biết được sát thủ con ngươi đen rốt cuộc là ai!?”
Để điện thoại xuống, Lee Jin Ju nói: “Tôi thấy quá sức rồi, con người như Choi Dong San tương đối khờ khạo, càng là người như vậy thì càng không đếm xỉa đến chứng cứ mà chúng ta đưa ra, càng không dễ mở miệng đâu!”
“Không sao đâu” Triệu Ngọc nói: “Chẳng phải vẫn còn có vợ chồng Ha Seong và Park Yu Shun sao? Bọn họ thế nào rồi? Bắt được chưa?”
“Đang thu lưới rồi” Nói xong, Lee Jin Ju mở màn hình lớn trong văn phòng lên: “Đang trực tiếp này!”
“Nhớ kỹ” Triệu Ngọc căn dặn: “Sau khi bắt được người thì cần rèn sắt ngay khi còn nóng!”
“Yên tâm đi!” Lee Jin Ju gật đầu, sau đó bật to âm thanh trên màn hình lớn, rồi gửi tin nhắn bắt giữ cho cấp dưới của mình.
Sau khi tin tức được phát ra, các cảnh sát trong video nhanh chóng hành động, lập tức chạy tới khu chợ hải sản, ấn vợ chồng Ha Seong đang bày bán cá xuống đất.
Đồng thời, có cảnh sát lớn tiếng quát hỏi: “Tên ông là gì? Nói đi! Tên là gì?”
“Ha… Ha Seong…” Người đàn ông trên mặt đất không giãy giụa, nói ra tên của mình.
“Còn cô?” Cảnh sát lại hỏi người phụ nữ.
“Lee Hyun Mi!” Người phụ nữ cũng không giãy giụa mà chỉ trả lời vô cùng bình tĩnh.
“Hai người có biết…” Cảnh sát dựa theo kịch bản đã chuẩn bị sẵn mà quát hỏi: “Vì sao chúng tôi lại bắt hai người không?”
Kết quả, câu trả lời của Ha Seong khiến Triệu Ngọc giật nảy cả mình.
Trên mặt ông ta lộ ra một ý cười vui mừng, thoải mái dứt khoát nói: “Biết, tôi chính là… sát thủ con ngươi đen!!!”