← Quay lại trang sách

Chương 2087 Đưa tặng

Trong khu chung cư đường Bắc Uyển, thành phố Tịnh HảiMiêu Anh đang dẫn theo một đội ngũ, mau chóng đi về phía một tòa nhà.

“Đúng vậy” Miêu Anh thông qua điện thoại di động, báo cáo với Triệu Ngọc đang ở Hàn Quốc xa xôi: “Bọn em đang đi tới nhà của cô gái nhảy lầu, trong nhà không có ai…”

“Đúng vậy, nếu không nhầm thì kẻ tình nghi chắc hẳn là cha của cô gái! Từ sau khi ly hôn, ông ta là người thân duy nhất của cô gái…”

“Bọn em đã định vị điện thoại của ông ta, lại phát hiện ra ông ta không mang theo điện thoại mà để điện thoại ở trong nhà…”

“Sau khi tiến hành điều tra lục soát ngôi nhà, bọn em tìm được một số lượng lớn tư liệu, trong đó có một phần là liên quan tới nạn nhân vốn là hiện tượng mạng tiêu cực kia, bởi vậy có thể xác định được cha của cô gái đó chính là kẻ tình nghi lớn nhất!”

“Ông ta hận hiện tượng mạng tiêu cực này đã giật dây con gái mình nhảy lầu, cho nên muốn giết người trả thù, báo thù cho con gái…”

“Vậy…” Triệu Ngọc vội hỏi: “Một bộ phận khác thì sao?”

“Anh phản ứng nhanh đấy” Miêu Anh nói: “Một bộ phận khác liên quan tới một người đàn ông cặn bã!”

“Chính gã đàn ông đó đã lừa gạt tình cảm của con gái ông ta, làm hại con gái ông ta nhảy lầu, cho nên… Bọn em nghi ngờ rằng rất có thể cha của cô gái muốn ra tay với gã đàn ông cặn bã đó!”

“Hiện giờ bọn em đã tới được nơi ở của người đàn ông đó, định vị điện thoại cho thấy người đó chắc đang ở nhà!”

“Vậy… Mọi người cẩn thận một chút!” Triệu Ngọc nhắc nhở: “Hung thủ rất có khả năng ở nơi đó đấy!”

“Yên tâm đi!” Trong lúc nói chuyện, Miêu Anh đã đi tới đầu hành lang chỗ mục tiêu: “Bọn em đang chuẩn bị đi vào, đợi chút nữa nhận tin tức của em nhé!”

Nói xong, Miêu Anh cúp điện thoại, khoát tay ra hiệu với cấp dưới, các nhân viên cảnh sát lập tức cùng nhau xông lên tầng.

Lúc đầu, Miêu Anh còn dẫn theo Thôi Lệ Châu, chuẩn bị để Thôi Lệ Châu mở cửa chống trộm.

Nhưng lúc bọn họ đi tới cửa xem xét thì lại phát hiện ra cửa đã được mở rộng.

Trong lòng Miêu Anh bỗng nảy lên một dự cảm bất thường, cô vội vàng ghìm chặt súng, vọt vào đầu tiên.

Kết quả, cảnh tượng trước mắt vô cùng đáng sợ, khiến Miêu Anh lập tức ngây người vì kinh ngạc.

Một người đang nằm trong phòng khách của căn nhà nhỏ hẹp, nói chính xác hơn là… một thi thể đang nằm đó!

Khuôn mặt thi thể dính đầy máu tươi, kinh khủng nhất là con mắt của người đó đã không còn, bị đổi thành hai viên đá màu đen!

Trong phòng tràn ngập mùi máu, máu vương vãi khắp sàn…

“Hả!?” Thôi Lệ Châu và Nhiễm Đào xông vào, sau đó đồng thời kinh hãi, trong lòng bọn họ đều ý thức được mình đã tới chậm rồi.

Leng keng…

Ai ngờ, vào lúc này, Miêu Anh chợt nghe thấy trong phòng vệ sinh truyền đến âm thanh leng keng.

Mắt cô sáng lên, lập tức cầm súng chạy vào phòng vệ sinh.

“Hả!?” Trong phòng vệ sinh truyền đến tiếng kinh hô, một người đàn ông mặc quần áo đầy máu, đang cầm một con dao phẫu thuật lui về phía góc tường!

Miêu Anh chỉ nhìn một cái đã nhận ra người đàn ông này chính là cha của cô gái nhảy lầu!

Hung thủ giết người quả nhiên là ông ta!

Chỗ bồn rửa tay đều là vết máu ghê rợn, trong đó còn xen lẫn một số thứ giống mắt, xem ra người đàn ông này muốn cọ rửa sạch sẽ sau khi giết người.

“A!!! A!!!” Sau khi nhìn thấy trong tay Miêu Anh có súng, người đàn ông kinh ngạc và do dự một chút, sau đó bỗng nổi điên cầm lấy dao phẫu thuật, đâm về phía Miêu Anh!

Miêu Anh vốn có thể dùng một phát súng bắn chết ông ta, thế nhưng tư duy của cô rất nhanh nhẹn, phản ứng vô cùng nhanh, cô đã nhìn ra được ánh mắt quyết tuyệt của người đàn ông đó, ông ta chỉ muốn chết mà thôi!

Lúc này, Miêu Anh không thể nào để ông ta chết một cách dễ dàng như vậy được, thế nên cô không bóp cò mà thuận thế né dao phẫu thuật của người đàn ông, sau đó bắt lấy cổ tay, đồng thời ngáng chân, ép người đàn ông xuống mặt đất…

“A!!! A!!!”

Người đàn ông la hét ầm ĩ, ra sức giãy giụa, thế nhưng Nhiễm Đào cùng với các cảnh sát khác đã đuổi tới nơi, giật lấy dao phẫu thuật trong tay ông ta, áp sát ông ta xuống mặt đất thật mạnh, cuối cùng người đàn ông không thể động đậy được nữa…

Mấy chục giây sau, người đàn ông bị cảnh sát đeo còng tay vào, áp giải ra bên ngoài.

Miêu Anh thì tranh thủ thời gian lấy điện thoại, gọi một cuộc cho Triêu Ngọc, báo tin bọn họ đã bắt được hung thủ cho Triệu Ngọc biết.

Ai ngờ, Triệu Ngọc bỗng nhiên kêu to với Miêu Anh: “Nhanh! Nhanh! Nếu như vừa mới ra tay thì người kia có khả năng còn sống!”

“Bọn chúng sử dụng thuốc làm giãn cơ bắp, từ lúc sử dụng đến khi tử vong là một quá trình rất dài… Nhanh… Cứu người…”

Triệu Ngọc hô to như thế, Miêu Anh lúc này mới hoàn toàn hiểu ra, vội vàng gọi nhân viên y tế làm cấp cứu cho người bị hại, sau đó đặt người lên xe cảnh sát, đi thẳng tới bệnh viện gần nhất…

⚝ ✽ ⚝

Hai giờ chờ đợi, trong văn phòng Sở Cảnh sát Seoul Hàn Quốc, Triệu Ngọc đang lo lắng chờ đợi hồi âm từ bên phía Miêu Anh.

Giờ phút này, Lee Jin Ju và Hiyama Masako đều ở trong phòng làm việc, đang cùng Triệu Ngọc lo lắng chờ đợi.

“Matsumoto Yusaki đã được phẫu thuật xong, coi như là thành công” Lee Jin Ju nói: “Nhưng bà ta vẫn trong trạng thái hôn mê, muốn đạt tới tiêu chuẩn có thể thẩm vấn thì chỉ sợ là phải quan sát ít nhất ba mươi tiếng mới được, dù sao thì… bệnh của bà ta vốn ở tim…”

“Vậy cuộc điều tra thì sao?” Triệu Ngọc vội hỏi: “Các cô đã điều tra được bà ta từng tiếp xúc với người nào không? Làm thế nào mà bà ta có thể lấy được phương thức liên lạc với người ở xa như vậy?”

“Không có” Lee Jin Ju tiếc nuối lắc đầu: “Nhóm người Choi Dong San và Yoo Wan Jin nói rằng lúc bọn họ gặp Matsumoto Yusaki trên cơ bản đều ở trong nhà của bà ta, không gặp ai khác cả!”

“Vụ hỏa hoạn trên xe buýt ấy, chẳng phải có mười gia đình người bị hại tham gia hội giúp đỡ sao?” Hiyama Masako hỏi: “Có khi nào vẫn còn ai khác tham dự hay không?”

“Không có đâu!” Lee Jin Ju lại lắc đầu một lần nữa: “Chuyện này chúng tôi đã điều tra rõ ràng rồi, chỉ có bốn người Choi Dong San tham dự, những người khác thì hoàn toàn không biết chuyện”

“Những người khác…” Triệu Ngọc nói: “Họ không mất người thân duy nhất nào, mà tính cách và hoàn cảnh cũng đều không giống nhóm người Choi Dong San, cho nên chắc hẳn không phải bọn họ đâu!”

“Tôi vừa mới nhìn qua” Hiyama Masako nói với Triệu Ngọc: “Cách gây án ở Tịnh Hải các anh quá cẩu thả! Khẳng định không phải đệ tử của Matsumoto Yusaki đâu…”

“Nhưng mà…” Triệu Ngọc nói: “Thuốc làm giãn cơ bắp và con ngươi đen thì đều giống nhau, khẳng định là Matsumoto Yusaki đứng ở phía sau điều khiển!”

“Oh my god!” Hiyama Masako nhíu chặt mày, thì thào nói: “Matsumoto Yusaki, không ngờ bà ta vẫn còn chuyện giấu giếm chúng ta!”

“Xem ra, nếu chúng ta không tìm thấy những viên đá con ngươi đen đã biến mất thì sẽ còn người chết bởi vụ án con ngươi đen ư?”

Ting ting… Ting ting…

Trong lúc nói chuyện, điện thoại của Triệu Ngọc cuối cùng cũng vang lên, sau khi bấm nghe thì giọng nói của Miêu Anh lập tức vang lên: “Triệu Ngọc, anh nói không sai, quả nhiên là… nạn nhân vẫn chưa chết! Sau khi được bệnh viện cấp cứu, người bị hại đã giữ được tính mạng, chỉ là, vì thiếu dưỡng khí nghiêm trọng nên tạm thời vẫn còn đang hôn mê…”

“Vậy… Thẩm vấn thì sao?” Triệu Ngọc lo lắng hỏi: “Hung thủ nói như thế nào? Rốt cuộc ông ta có biết Matsumoto Yusaki không?”

“Có biết, có biết” Miêu Anh nhanh chóng trả lời: “Hung thủ nói rằng ông ta từng tới Seoul nửa tháng trước và gặp được một bà lão!”

“Là bà lão này đưa cho ông ta hai bình thuốc cùng với bốn viên đá màu đen…”

“Cái gì? Bốn viên? Chỉ đưa cho bốn viên thôi sao!?” Miêu Anh còn chưa nói xong, Triệu Ngọc đã trợn tròn mắt, sợ hãi nói: “Việc này thật sự… phiền toái rồi!”