Chương 2089 Nghề nghiệp đặc thù
“Tại sao có thể như vậy?” Sau khi nhận được tin tức, Hiyama Masako trừng to mắt, không thể tưởng tượng nổi: “Cảm giác giống như Matsumoto Yusaki đã chôn rất nhiều bom, hiện giờ từng quả đang lần lượt nổ tung ấy!”“Xong rồi…” Lee Jin Ju cảm thấy bi thảm: “Sợ điều gì thì sẽ gặp điều đó, thật sự bị các anh nói trúng rồi! Nếu không tìm được những con ngươi đen bị đưa ra ngoài thì vụ án này sẽ có càng nhiều người bị ngộ hại!”
Nói xong, Lee Jin Ju vỗ tay ra hiệu với cấp dưới, các cảnh sát lập tức chuẩn bị, xem ra cô ta muốn đến hiện trường ở Jeonju xem xét ngay lập tức.
“Thần thám Triệu, cô Hiyama Masako” Lee Jin Ju đang muốn đi nhưng thấy Triệu Ngọc cùng Hiyama Masako vẫn không di chuyển thì vội vàng hỏi: “Sao thế? Hai người không đi cùng tôi à?”
“Ừm…” Triệu Ngọc mở lời nói trước: “Nếu cứ có chỗ nào xảy ra vụ án con ngươi đen là chúng ta lại chạy tới đó, thì chỉ trị được ngọn chứ không trị gốc được đâu!”
“Đúng thế!” Hiyama Masako gật đầu nói: “Tôi cho rằng chúng ta nên cố gắng đi thăm dò danh sách của Matsumoto Yusaki!”
“Thế nhưng…” Lee Jin Ju nói: “Hai người không cảm thấy vụ án Jeonju lần này hơi khác biệt sao? Tất cả những vụ án con ngươi đen khác đều xảy ra vào ban đêm, nhưng vụ này lại xảy ra vào ban ngày?”
“Còn nữa, tôi vừa mới nhận được tin tức xác thực, có hai người chết cùng một nơi! Chứng tỏ vụ án con ngươi đen đã bắt đầu biến dị!”
“Ồ?” Triệu Ngọc bất ngờ: “Nói cách khác, hai người chết đó là cùng một vụ án sao? Bọn họ chết ở chỗ nào?”
“Chết ở trong một chiếc máy ủi đất!” Lee Jin Ju trả lời.
“Máy ủi đất?” Hiyama Masako kinh ngạc: “Đúng là biến dị rồi…”
“Cho nên, hiện giờ tôi nhất định phải qua đó xem thế nào” Lee Jin Ju nói: “Nếu có thể bắt được hung thủ thì có lẽ sẽ thu hoạch được manh mối!”
“Không!” Ai ngờ, Triệu Ngọc lại kéo cánh tay Lee Jin Ju lại và lắc đầu nói: “Nếu giống Bạch Bình Tân thì sao? Matsumoto Yusaki chỉ liên hệ với từng người một?”
“Đúng vậy…” Hiyama Masako phụ họa: “Giữa mỗi người đều không có liên hệ! Cho dù tìm được hung thủ cũng không có cách nào biết được những con ngươi đen kia đã được đưa cho ai mà?”
“Haizz!” Lee Jin Ju thở dài một tiếng: “Đáng buồn nhất chính là từ đầu tới cuối, chúng ta vẫn không biết được rốt cuộc Matsumoto Yusaki có bao nhiêu con ngươi đen?”
“Lúc trước, rốt cuộc bà ta đã dùng một viên đá lớn như thế nào để chế tạo ra những con ngươi đen này?”
Hiyama Masako bất đắc dĩ lắc đầu: “Hoàn toàn không thể biết được, nếu không còn nhiều thì có lẽ sẽ tốt hơn, chỉ sợ là…”
“Như vậy đi!” Triệu Ngọc nói với Lee Jin Ju: “Sếp Lee, cô đừng đi Jeonju, cứ giao cho trợ thủ đắc lực của cô giải quyết, mau chóng làm rõ tư liệu của vụ án mới nhất!”
“Nếu như là vụ án giống như Bạch Bình Tân thì tôi nghĩ chỉ cần điều tra rõ ràng thân phận của người chết là có thể nhanh chóng xác định được hung thủ rồi!”
“Vậy…” Lee Jin Ju nhướng lông mày nói: “Tôi không đến đó thì nên đi đâu?”
“Đi giáo đường!” Triệu Ngọc nói: “Chỉ cần điều ra Matsumoto Yusaki đã gửi thư đến đâu thì có thể sẽ điều tra được còn có người nào nhận được con ngươi đen!”
“Ừm…” Lee Jin Ju suy nghĩ một lát, nói: “Được! Đến lúc này rồi thì đều nghe anh hết! Anh đợi tôi phân chia nhiệm vụ một lúc rồi chúng ta lập tức xuất phát!”
⚝ ✽ ⚝
Một giờ sau, tại giáo đường Seoul.
Bởi vì Lee Jin Ju mang cả nhân viên kỹ thuật chuyên nghiệp tới nên việc kiểm tra máy tính không cần nhóm người Triệu Ngọc ra tay. Bọn họ chỉ ngồi ở ô tô bên ngoài và nhẫn nại chờ đợi.
Sở dĩ Triệu Ngọc muốn để Lee Jin Ju tự mình tới là bởi vì giáo đường thuộc về khu vực nhạy cảm, nhất định phải có mệnh lệnh của Lee Jin Ju mới có thể đi vào điều tra triệt để.
“Cũng có lẽ…” Ngồi trên ô tô, Hiyama Masako triển khai trí tưởng tượng phong phú của mình: “Matsumoto sử dụng điện thoại nào đó, không dùng lý lịch của mình để đăng ký, sau đó lợi dụng chiếc điện thoại di động này để kết nối liên lạc với từng mục tiêu!”
“Nếu muốn khống chế nội tâm của một người thì có thể làm mọi lúc mọi nơi mà?”
“Nhưng mà…” Triệu Ngọc nói: “Bên kia chúng tôi đã khôi phục được email mà Bạch Bình Tân đã xóa, nhưng địa chỉ vốn là ảo nên còn cần một bước thẩm tra nữa”
“Nhưng tôi đã xem qua thời gian của những email được gửi đi rồi, tất cả đều vào ban ngày!”
“À…” Lee Jin Ju đã hiểu ra: “Matsumoto Yusaki thường xuyên tới giáo đường hỗ trợ, cho nên anh mới chắc chắn là bà ta sử dụng máy tính của giáo đường?”
“Đúng vậy…” Triệu Ngọc nói: “Có lẽ email đã bị xóa bỏ, nhưng chỉ cần tìm được tài khoản của Matsumoto Yusaki thì có thể điều tra được các email của bà ta được gửi tới nơi nào!”
Ai ngờ, Triệu Ngọc vừa mới nói tới đây thì điện thoại của Lee Jin Ju đã vang lên, hóa ra là cảnh sát bên Jeonju gọi điện thoại tới.
Vì để Triệu Ngọc và Hiyama Masako nhận được tin tức sớm nhất, Lee Jin Ju dứt khoát mở loa ngoài.
“Báo cáo sếp, chúng tôi đã điều tra được thân phận của hai nạn nhân rồi” Cảnh sát báo cáo: “Việc điều tra rất nhanh chóng, bởi vì chiếc xe ủi đất kia chính là do bọn họ lái!”
“Hai nạn nhân, một người tên là Park Yong Sung, một người tên là Lee Kim Soo, bọn họ đều là lái xe của Công ty Công nghiệp Chung-gyeog, công việc của bọn họ chính là lái máy ủi đất…”
“Vậy…” Lee Jin Ju vội vàng nói: “Mau tìm tên bọn họ ở trên mạng, xem có gì hay không…”
“Có có có…” Cảnh sát tranh thủ thời gian trả lời: “Chúng tôi đã tìm được rồi, đúng như ngài nói hai người này đã từng lên tivi và cùng liên quan tới một vụ tai nạn giao thông!”
“Ồ?” Lee Jin Ju trừng to mắt: “Lại là tai nạn giao thông à?”
“Đúng vậy!” Cảnh sát nói: “Vào buổi tối một năm trước, hai người đó lái máy ủi làm việc bình thường, đằng sau có một chiếc xe ô tô hiện đại màu trắng đột nhiên đâm phải, khiến đuôi xe ủi đất nổi lửa…”
“Ý thức của người điều khiển xe ô tô và hành khách ngồi bên tay lái phụ ngay lúc đó là tỉnh táo, họ thấy ô tô bốc cháy, muốn nhanh chóng bỏ chạy nhưng vì cửa xe đã bị biến dạng nên không thể mở được!”
“Lúc ấy, chỉ cần hai tài xế ủi đất tiến xe về phía trước một chút là hai người kia đã có thể ra khỏi xe rồi”
“Thế nhưng, hai tài xế kia chỉ lo gọi điện thoại báo cảnh sát chứ không xê dịch máy ủi đất, khiến hai người ngồi trong xe ô tô bị thiêu sống!”
“Hai tài xế chính mắt nhìn thấy toàn bộ quá trình, nhưng lại không có bất cứ hành vi cứu người nào…”
“Sau đó, cho dù tin tức được đăng lên báo đài, bọn họ bị dư luận khiển trách, nhưng…” Cảnh sát tiếc nuối nói: “Bởi vì xe màu trắng va chạm trước nên bọn họ không phải chịu bất cứ trách nhiệm hình sự nào…”
Nghe thấy lời giảng giải của cảnh sát, nhóm người Triệu Ngọc hoàn toàn yên tĩnh.
Mặc dù bọn họ đã chuẩn bị tâm lý rất tốt, nhưng sau khi nghe được câu chuyện vô tâm như vậy, họ vẫn cảm thấy trong lòng hơi hỗn loạn.
“Vậy…” Lee Jin Ju ổn định lại cảm xúc, nói: “Hung thủ là ai đã quá rõ ràng rồi! Đã điều tra được chưa?”
“Chúng tôi đã điều tra được rồi” Cảnh sát lập tức trả lời: “Hai người phụ nữ bị thiêu chết lúc ấy có quan hệ mẹ con, người lái xe là mẹ, người ngồi ghế lái phụ là con gái…”
“Sau đó, chúng tôi đã điều tra tình huống gia đình của họ, đó là một gia đình ba người, sau khi xảy ra tai nạn xe cộ, hiện tại chỉ còn lại người cha một thân một mình!”
“Còn nữa, cha của người con gái tên là Song Won Gook, là một cảnh sát tòa án tại tòa án Jeonju!”
“Cái gì? Cảnh sát tòa án? Jeonju…”
Sau khi nghe thấy tin tức này, Lee Jin Ju đột nhiên ngây ngẩn cả người.
“Sao vậy?” Triệu Ngọc hỏi: “Có phải cô quen người này không?”
“Không!” Lee Jin Ju đáp lại một cách kỳ lạ: “Tôi chỉ là… nghĩ đến một chuyện thôi!”
“Chuyện gì vậy?” Hiyama Masako vội hỏi.
“Trước đó, chẳng phải chúng ta vẫn luôn tò mò Matsumoto Yusaki đã lấy được thuốc làm giãn cơ bắp từ đâu à?” Lee Jin Ju xoa tay nói: “Chúng ta… Chúng ta sao lại quên mất một con đường quan trọng như vậy chứ?”
“Con đường?” Triệu Ngọc cùng Hiyama Masako buồn bực: “Con đường gì vậy?”
“Cảnh sát tòa án có một bộ phận chuyên thi hành án tử hình” Lee Jin Ju nói: “Thế mà tôi lại quên mất, trong các loại thuốc được dùng cho tử tù, Succinylcholine chính là một thành phần quan trọng nhất!”
“Wow!” Hiyama Masako trừng lớn mắt: “Ý cô là chính viên cảnh sát tòa án này đã cung cấp thuốc cho Matsumoto Yusaki gây án sao!!?”