Chương 2091 Biện pháp duy nhất
Vào tám giờ tối, trong văn phòng Sở Cảnh sát SeoulTrải qua thời gian lâu như vậy, Triệu Ngọc đã sớm có tình cảm với căn phòng làm việc này.
Thế nhưng điều mà hắn không nghĩ tới chính là vụ án hắn tiếp xúc vẫn chưa thể giải quyết triệt để.
“Tôi có một cảm giác xấu…” Hiyama Masako nói: “Qua đêm nay, có khả năng sẽ còn có người chết! Con ngươi đen giống như một tấm bùa đòi mạng, tôi thật sự hy vọng có thể tìm được người đang cầm nó một cách nhanh chóng!”
“Tôi nhớ là…” Triệu Ngọc nói: “Khi chúng ta xông vào nhà của Matsumoto Yusaki, bà ta vốn không có bất cứ sự chuẩn bị nào!”
“Chắc bà ta không thể giấu laptop đi trước, vậy thì… laptop… đã đi đâu?”
“Matsumoto Yusaki đã từng nói rằng chúng ta đến bắt bà ta sớm hơn bà ta dự tính…” Hiyama Masako cân nhắc, nói: “Nói cách khác, chắc kế hoạch của bà ta vẫn còn trong quá trình thực hiện nhỉ? Vì sao… lại áp dụng sớm như vậy được?”
“Người phụ nữ này quá đáng sợ!”
Hiyama Masako vừa mới dứt lời thì Lee Jin Ju bỗng nhiên đi vào, vừa vào đã lắc đầu thở dài: “Không tìm được, chúng tôi đã cho người tìm kiếm kỹ càng trong giáo đường và trong nhà của Matsumoto Yusaki rồi, đều không tìm được bất cứ chiếc laptop nào cả!”
Chậc chậc…
Triệu Ngọc và Hiyama Masako im lặng nhìn nhau, mặt lộ vẻ thất vọng.
“Có điều… người ở giáo đường nói rằng bọn họ đã từng nhìn thấy Matsumoto Yusaki cầm một chiếc laptop!” Lee Jin Ju lại nói: “Chúng tôi đã kiểm tra camera, bởi vì video tương đối mơ hồ nên chúng tôi chỉ có thể nhìn thấy Matsumoto xách túi laptop rời khỏi giáo đường, nhưng cũng không thể xác định trong túi có phải là laptop hay không!”
“Bà ta đã từng lên mạng…” Hiyama Masako nghĩ kế: “Có thể thông qua Internet để điều tra được tên thiết bị, sau đó thông qua Internet để định vị máy vi tính đó không?”
“Nhân viên kỹ thuật của chúng tôi đang thử rồi” Lee Jin Ju nói: “Nhưng mà thiết bị Internet ở giáo đường không giống người sử dụng cá nhân, chỉ có một địa chỉ IP lớn, tất cả văn phòng cùng hưởng IP lớn này, cho nên địa chỉ kết nối ở mỗi máy tính đều là tự động, rất khó để xác định rốt cuộc cái nào mới là laptop của Matsumoto Yusaki!”
“Cho dù có thể tìm được, nhưng nếu như laptop đã tắt máy thì vẫn đồng nghĩa với việc không có cách nào định vị được vị trí, hơn nữa…” Lee Jin Ju nói thẳng: “Tôi lo rằng laptop đã bị Matsumoto Yusaki phá hủy rồi!”
“Vậy thì không ổn” Hiyama Masako nghĩ kế, nói: “Có phải chúng ta chỉ còn cách đi tìm kiếm các tin tức tương quan không?”
“Từ đó phân tích ra những người nào có khả năng trở thành mục tiêu của Matsumoto Yusaki?”
“Chúng tôi đã làm như vậy rồi…” Lee Jin Ju lắc đầu nói: “Phòng tin tức đã tra tìm từ lâu, nhưng mà… nhưng mà…”
“Sao vậy?” Hiyama Masako nhìn ra Lee Jin Ju đang khó xử: “Có phải có rất nhiều tin tức tương tự không?”
“Đúng vậy” Lee Jin Ju nói: “Nếu chỉ xác định phạm vi tại Seoul thì còn đỡ! Nhưng nếu tìm khắp các khu vực Nhật Hàn thì thực sự… nhiều không đếm xuể!”
“Cái này…” Hiyama Masako che mặt: “Xem ra vụ án con ngươi đen có thể bị Matsumoto Yusaki phát triển tới tình trạng này, cũng là có nguyên nhân nhất định!”
“Vậy…” Hiyama Masako nhìn Triệu Ngọc, hỏi một câu theo bản năng: “Thần thám Triệu, anh xem, chúng ta còn biện pháp nào khác nữa không?”
“Chẳng lẽ… Chỉ có thể trơ mắt nhì nhiều người hơn nữa chết bởi vụ án con ngươi đen sao?”
“Ừm…” Triệu Ngọc nhìn Hiyama Masako một cái, lại nhìn Lee Jin Ju một cái, việc làm người ta bất ngờ chính là sau khi hắn nhìn Lee Jin Ju thì đột nhiên khựng lại!
“Anh…” Lee Jin Ju bị nhìn chằm chằm không chút khách sáo như vậy, gương mặt ửng đỏ lên, hỏi: “Sao thế? Trên mặt tôi có gì à?”
“Tôi nghĩ…” Triệu Ngọc không chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào Lee Jin Ju, nghiêm túc nói: “Tôi cần quyền hạn của cô!”
“Cái gì?” Lee Jin Ju bất ngờ bởi yêu cầu của Triệu Ngọc: “Quyền hạn của tôi? Quyền hạn của tôi có thể giúp phá án sao?”
“Đúng vậy!” Triệu Ngọc duỗi hai tay ra, ấn lên bả vai Lee Jin Ju, trịnh trọng nói: “Chuyện cho tới bây giờ, chỉ có một biện pháp duy nhất! Cô bằng lòng đánh cược với tôi một ván không?”
“Hả?” Lee Jin Ju vội hỏi: “Biện pháp gì vậy?”
⚝ ✽ ⚝
Ba mươi phút sau, bên ngoài phòng bệnh nào đó trong Khoa Tim mạch của Bệnh viện số 1 Seoul.
“Tôi bị lừa rồi… Tôi bị lừa rồi…” Lee Jin Ju đi qua đi lại trước cửa ra vào, gấp đến độ như con kiến bò trên chảo nóng vậy, thì thào nói: “Tôi không nên đồng ý, thật sự không nên đồng ý!”
Lúc này, Hiyama Masako đang dựa vào cửa sổ phòng bệnh và quan sát bên trong, thế nhưng đây là kính mờ nên cô ta căn bản không thể nhìn thấy thứ gì.
“Này, đừng nhìn nữa!” Lee Jin Ju nhắc nhở: “Triệu Ngọc nói rồi, không cho chúng ta nhìn lén, phải tin tưởng anh ta tuyệt đối mới được!”
“Con người cô thật là kỳ lạ” Hiyama Masako quệt miệng, nói với Lee Jin Ju: “Cô biết rõ việc này không hợp quy tắc, nếu như bị báo cáo với cấp trên thì chắc chắn cô sẽ không tránh khỏi bị trách phạt đâu!”
“Nhưng mà…” Lee Jin Ju bình tĩnh lại và nói: “Triệu Ngọc nói đúng, chuyện cho tới bây giờ, chúng ta cũng chỉ còn một biện pháp duy nhất thôi!”
“Tất cả có bao nhiêu con ngươi đen, rốt cuộc đã được đưa cho ai, chỉ có bản thân Matsumoto Yusaki là rõ ràng nhất…”
“Thế nhưng…” Hiyama Masako vò đầu: “Loại tình huống như Matsumoto Yusaki thì sao có thể tiếp nhận thẩm vấn chứ? Bác sĩ nói rằng mặc dù bà ta đã tỉnh lại, nhưng ý thức vẫn chưa khôi phục đâu, hoàn toàn là trạng thái mơ hồ!”
“Không phải Triệu Ngọc đã nói rồi sao?” Lee Jin Ju nói: “Cái này không gọi là thẩm vấn, chỉ là nói chuyện với bà ta mà thôi!”
“Haizz!” Hiyama Masako lại liếc nhìn phòng bệnh, nói: “Chỉ mong là… lương tâm của Matsumoto Yusaki có thể thức tỉnh, nói ra vị trí của những con ngươi đen…”
Cùng thời điểm đó, trong phòng bệnh.
“Yusaki… Yusaki…”
Nghe thấy tiếng gọi quen thuộc, Matsumoto Yusaki khẽ mở hai mắt ra.
Bà ta phát hiện trong phòng bệnh ngập tràn ánh sáng màu vàng ấm áp mà chói lóa, giống như đang ở trên thiên đường vậy.
Ánh sáng màu vàng chói lóa dần dịu đi, bà ta nhìn thấy một khuôn mặt vừa quen thuộc lại xa lạ đang thâm tình ngắm nhìn mình…
“A…”
Matsumoto Yusaki kêu lên một tiếng, cố gắng nhìn kỹ gương mặt kia, một giây sau, bà ta bỗng nhiên ngơ ngẩn.
Cái này… Gương mặt này… Rất quen thuộc…
“Anh… Anh Iwata…” Matsumoto Yusaki mở to hai mắt nhìn, kích động nói: “Là anh sao? Thật sự là anh sao?’
Vừa hỏi, bà ta vừa giãy giụa định đứng dậy nhưng lại bị người đó nhẹ nhàng đè lại.
“Suỵt…” Người đó làm một động tác an ủi, nhẹ nhàng nói với Matsumoto Yusaki: “Yusaki, cuối cùng chúng ta cũng được gặp nhau rồi… Em… vẫn khỏe chứ?”
“Anh Iwata… Hu hu…” Nhìn thấy gương mặt quen thuộc, Matsumoto Yusaki khó mà kiềm chế được tiếng thút thít nghẹn ngào: “Đúng là anh rồi, em cứ tưởng là… anh đã chết rồi… Hu hu…”
“Đừng khóc, đừng khóc nữa…” Người đó nhẹ nhàng ngăn Matsumoto Yusaki lại, khuyên nhủ: “Được rồi, được rồi, mọi chuyện đã qua rồi, đều đã qua rồi…”
“Anh ơi… Em thật sự xin lỗi…” Matsumoto Yusaki đã khóc ướt đẫm cả mặt: “Em có lỗi với anh, em đã làm chuyện không tốt với anh, anh… anh có thể tha thứ cho em không?”
“Không sao, không sao đâu… Đều đã qua rồi, đều đã qua rồi…” Người đó an ủi: “Yusaki, mọi chuyện anh đều biết rồi, không sao, không sao cả…”
“Em…” Matsumoto Yusaki chớp mắt suy nghĩ, dường như hiểu ra điều gì, buồn bã nói: “Chúng ta thế này là… đã chết rồi sao? Chúng ta… đang ở đâu thế?”
“Những thứ này đều không quan trọng!” Người đó nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Chỉ cần em có thể buông xuống oán niệm của em, chúng ta… Tất cả mọi chuyện đều không quan trọng nữa rồi…”
“Hu hu… Hu hu…” Chỉ một chốc, vừa nhớ tới tình cảnh của mình là Matsumoto Yusaki lại khóc như một đứa trẻ: “Anh à… Em đã buông xuống rồi, em buông xuống rồi… Hu hu…”