← Quay lại trang sách

Chương 2094 Tâm nguyện của Masako

Hai giờ khuya, trong phòng chỉ huy của Sở Cảnh sát SeoulTriệu Ngọc và Lee Jin Ju trợn to mắt, đang căng thẳng quan sát hình ảnh thực tế được truyền đến trên màn hình.

Trên màn hình xuất hiện vài cảnh sát Nhật mang đầy đủ súng ống, họ lặng lẽ lẻn vào một tòa nhà, sau khi thuận lợi mở một trong số những cửa phòng ra, họ lập tức giơ súng xông vào.

Sau đó, màn hình rung lắc dữ dội, trong phòng truyền đến tiếng la hét, còn có tiếng quát tháo của cảnh sát, một lúc lâu sau, tạp âm mới dần giảm bớt, lúc này mới nghe thấy một cảnh sát hỏi tên bằng tiếng Nhật.

Sau đó, ống kính dần quay về trạng thái ổn định, cuối cùng màn hình cũng xuất hiện hình ảnh nghi phạm bị đè ngã trên mặt đất, nghi phạm gật đầu trả lời câu hỏi của cảnh sát, chứng minh hắn ta chính là người mà cảnh sát muốn tìm…

“Tôi hỏi anh, con ngươi đen ở đâu? Nói! Con ngươi đen ở đâu?!” Cảnh sát lại quát hỏi bằng tiếng Nhật.

Kết quả, nghi phạm gật đầu không chút do dự, trả lời: “Ở… ở nhà bếp… trong ngăn kéo nhà bếp…”

Phù…

Nghe thấy lời nghi phạm nói, Triệu Ngọc lập tức thở phào.

Nhưng Lee Jin Ju không hiểu tiếng Nhật, vẫn còn đang căng thẳng chờ đợi.

Lúc này, hình ảnh thực tế đã theo cảnh sát lục soát đi vào nhà bếp của nghi phạm, sau khi mở ngăn kéo nhà bếp ra thì nhìn thấy các dụng cụ như kim tiêm, dao phẫu thuật…

Không lâu sau, sau khi cảnh sát lục soát thì tìm được một hộp trang sức màu đen.

Lúc này, Triệu Ngọc và Lee Jin Ju căng thẳng đến mức ngừng thở, tập trung tinh thần quan sát hình ảnh.

Cuối cùng, sau khi cảnh sát lục soát mở hộp trang sức ra, bên trong xuất hiện hai viên đá màu đen, lúc ống kính được kéo gần, Triệu Ngọc và Lee Jin Ju nhìn thấy rõ ràng.

Hai viên đá màu đen này đúng là con ngươi đen do chính Matsumoto Yusaki chế tạo!!

Ồ…

Nhìn thấy hai con ngươi đen xuất hiện, Triệu Ngọc và Lee Jin Ju kích động ôm chầm lấy nhau!

Bởi vì hai con ngươi đen này chính là hai con ngươi đen cuối cùng mà họ cần tìm!

Trước đó, sau khi thẩm vấn anh trai và bạn trai Yuko, họ đã nói ra tung tích của những con ngươi đen còn lại.

Mười con ngươi đen được họ chia ra tặng cho ba người khác nhau.

Mà qua tin tức họ cung cấp, họ đã thành công ngăn cản hai nghi phạm khác, đoạt lại được tám con ngươi đen kia.

Bây giờ, sau khi tìm được hai con cuối cùng, nỗi lòng lo lắng của Triệu Ngọc mới có thể buông lỏng.

“Tìm được rồi, tìm được rồi…” Masako phấn khích chạy vào, khóe mắt còn rơi lệ: “Cuối cùng chúng ta cũng tìm được toàn bộ số con ngươi đen còn lại rồi…”

“Thật là không dễ dàng gì!”

Nói rồi cô ta chủ động chạy đến ôm lấy Triệu Ngọc và Lee Jin Ju một cách nồng thắm.

Ôm nhau một hồi lâu, Masako mới cúi mình nói với Triệu Ngọc và Lee Jin Ju: “Thật sự cảm ơn hai người! Nếu không nhờ hai người kịp thời bắt được Matsumoto Yusaki, phát hiện vấn đề con ngươi đen đúng lúc thì e là đất nước tôi sẽ bùng phát vụ án con ngươi đen với quy mô lớn!”

“Nghĩ đến thôi đã cảm thấy sợ rồi, vụ án con ngươi đen tại Yokohama bốn mươi lăm năm trước xuất hiện trở lại, chắc chắn sẽ gây nhiễu loạn an ninh xã hội…” Hiyama Masako cực kỳ xúc động nói: “Đến khi đó, nói không chừng sẽ càng có nhiều người bắt chước vụ án này, thế thì tiêu rồi!”

“Đúng vậy, điều đáng mừng là…” Lee Jin Ju nói: “Chúng ta ngăn cản anh trai và bạn trai Yuko kịp lúc, ngăn cản được những người khác có ý đồ gây án nữa, tránh khỏi xảy ra việc thương tâm khiến người khác đau lòng như vụ việc Song Won Gook kia”

“Tất cả những vất vả đã chịu xem như không uổng phí!”

“Đúng thế!” Triệu Ngọc thở dài: “Họ chỉ là có ý đồ gây án, chắc không đến mức bị phán tội, ít nhất vẫn còn hy vọng! Người nào người nấy đều trẻ tuổi như thế, cuộc đời này không nên chỉ sống trong thù hận!”

“Anh nói rất đúng!” Masako ngưỡng mộ nhìn Triệu Ngọc, nói: “Dù thế nào đi nữa, vụ án con ngươi đen cuối cùng cũng có thể đặt một dấu chấm hết viên mãn rồi!”

Không ngờ, sau khi nghe Masako nói lời này, vẻ mặt của Triệu Ngọc và Lee Jin Ju lại không hề vui mừng.

“Tôi cảm thấy…” Lee Jin Ju nói trước: “Có lẽ nhiệm vụ của chúng ta vẫn chưa kết thúc đâu! Vụ án con ngươi đen quả thực đã chấm dứt, nhưng gợi ý mà vụ án con ngươi đen đem đến cho người khác lại đáng để cho mỗi người chúng ta phải suy ngẫm!”

“Đúng vậy!” Triệu Ngọc gật đầu đồng ý: “Chúng ta vẫn chưa thể buông lỏng, trong lúc xử lý vụ án này còn phải tiến hành nhiều công tác tuyên truyền tích cực, tránh bị kẻ xấu lợi dụng!”

“Ừm!” Hiyama Masako ra sức gật đầu: “Hiểu rồi! Ba chúng ta đại diện cho ba nước khác nhau, chúng ta có nghĩa vụ phải ra sức xử lý khắc phục hậu quả của vụ án con ngươi đen!”

“Yên tâm, bên phía Nhật Bản cứ giao cho tôi xử lý!” Nói xong, Masako lại cúi người chào một lần nữa.

Triệu Ngọc và Lee Jin Ju nhanh chóng đáp lễ, Lee Jin Ju bày tỏ đề nghị ba nước đang xảy ra vụ án con ngươi đen nên triệu tập người phụ trách mở hội thảo nghiên cứu thẳng vào vấn đề.

Nghiên cứu xem làm thế nào mới có thể xử lý công tác khắc phục hậu quả của vụ án này một cách an toàn và thỏa đáng, tuyệt đối không để những người khác bị con ngươi đen ảnh hưởng.

Đề nghị của Lee Jin Ju nhận được sự tán thành của Triệu Ngọc và Masako, một vụ án lớn nhắm thẳng vào lòng người như vậy, tuyệt đối không thể xử lý sơ sài được.

“Chỉ mong…” Lúc này, Hiyama Masako đan hai tay lại với nhau và cầu nguyện: “Chỉ mong thế giới có thêm một chút quan tâm và ấm áp, đừng để xảy ra những vụ án lạnh lẽo đáng sợ như vụ án con ngươi đen nữa!”

“Tôi tin lời thần thám Triệu nói, trên thế gian này còn nhiều người tốt… Mặc dù vẫn còn tồn tại sự hờ hững máu lạnh, nhưng tôi tin chỉ cần mỗi người chúng ta đều biết yêu thương quan tâm thì nhất định sẽ hóa giải được những sự hờ hững kia!”

⚝ ✽ ⚝

Ba giờ đêm, Triệu Ngọc, Hiyama Masako và Lee Jin Ju bước ra từ một quán ăn đêm hai mươi tư giờ, ba người vừa ăn một bữa khuya ở đây.

Bữa ăn khuya này dù đơn giản nhưng lại là bữa ăn thoải mái nhất kể từ khi Triệu Ngọc đặt chân đến Hàn Quốc.

Để phối hợp với bầu không khí, ba người còn uống một ít rượu sake. Bây giờ, gò má ba người đều đỏ ửng nhưng chẳng ai say cả.

Lúc này, Lee Jin Ju giơ cao tay phải lên búng một cái. Một chiếc xe việt dã màu đen lập tức đỗ lại trước mặt ba người.

“Masako!” Lee Jin Ju nói với Hiyama Masako: “Người của tôi sẽ đưa cô đến khách sạn an toàn! Hôm nay, cực khổ cho cô rồi!”

“Ủa?” Masako nhìn chiếc xe rồi lại nhìn Triệu Ngọc và Lee Jin Ju, lập tức hiểu ra gì đó, gật đầu nói: “Được rồi! Hai người còn có chuyện quan trọng hơn cần phải làm, vậy thì tôi không làm mất thời gian của hai người nữa!”

“Xin cảm ơn thần thám Triệu và cảnh sát Lee một lần nữa, cảm ơn hai người!” Masako cúi người vô cùng lễ phép: “Tâm nguyện của tôi đã hoàn thành, sau khi trở về, tôi có thể hoàn thành di nguyện của thầy, đặt một dấu chấm viên mãn cho vụ án con ngươi đen rồi!”

Nói xong, Triệu Ngọc chủ động bước lên ôm Masako lần nữa.

Đối với cô gái Nhật Bản thông minh cảm tính này, Triệu Ngọc thay đổi ấn tượng trước đây, ngày càng có thiện cảm với cô.

Sau đó, Masako lên xe, chiếc xe tăng tốc độ, chỉ nháy mắt đã không thấy bóng dáng đâu nữa.

Lúc này, Triệu Ngọc và Lee Jin Ju không hẹn mà cùng dừng bước, hai người nhìn nhau, thoáng cái đã hơn hai mươi giây.

“Ha…” Lee Jin Ju bật cười, nói như trêu đùa: “Người khác không biết còn tưởng hai chúng ta là một cặp, đang chuẩn bị hôn nhau đấy!”

“Ừm, có thể lắm chứ!” Triệu Ngọc: “Tôi không chê cô lớn tuổi là được!”

“Anh thật giỏi nói chuyện” Lee Jin Ju mỉm cười: “Nếu là cô gái khác thì anh đã phải ăn giày rồi đấy!”

“Khụ! Nếu là cô gái trẻ tuổi khác thì tôi sẽ không nói như vậy đâu!” Triệu Ngọc lắm miệng.

“Được thôi!” Một tay Lee Jin Ju vịn lấy Triệu Ngọc, tay kia định tháo giày…

Nhưng mà Lee Jin Ju lại không phải người không chịu nổi trò đùa, cô ta chỉ cầm gót giày mà cười sảng khoái: “Được rồi, nể tình anh giúp chúng tôi phá vụ án con ngươi đen, thôi thì tha cho anh lần này! Chủ yếu vẫn là xót cho giày của tôi thôi…”

“Sếp Lee…” Lúc này, Triệu Ngọc vừa đỡ lấy Lee Jin Ju vừa thu lại nụ cười, hỏi: “Tiếp theo, có phải chúng ta nên bàn chính sự rồi không?”