← Quay lại trang sách

Chương 2095 Làm mẫu

Hai ngày sau, tại khu vui chơi Seoul, trên tàu lượn siêu tốc đang lao đi với tốc độ cao!“Á!!! Á!!!”

Triệu Ngọc bị dọa đến mức bệnh tim sắp tái phát, thật không ngờ tàu lượn siêu tốc ở đây lại kích thích đến vậy, tốc độ không những cực nhanh mà còn bám chặt đường ray không ngừng xoay tròn.

Thật là… bà nội nó!

Triệu Ngọc bị dọa đến mức mặt trắng bệch, nhưng đột nhiên nhớ ra bên cạnh mình còn có đứa con nuôi Lý Kết!

Đứa trẻ này cũng thật là, Triệu Ngọc oán hận trong lòng, chơi gì không chơi, cứ khăng khăng đòi chơi tàu lượn siêu tốc?

Còn có khu vui chơi này nữa, một đứa trẻ sáu tuổi vậy mà cũng được cho lên tàu là sao?

Nếu thằng bé bị dọa đến mức sinh bệnh thì chẳng phải trách nhiệm sẽ đổ lên đầu mấy người à?

Nhưng khi Triệu Ngọc nghiêng đầu qua nhìn đứa trẻ ngồi bên cạnh mình thì lại phát hiện Lý Kết đang hưng phấn kêu gào:

“Tây nhạ tha ba, a khố lạp mặc khế bất…”

Chậc chậc…

Triệu Ngọc thầm tặc lưỡi trong lòng, đứa trẻ này thật là to gan, không hồ là con của Lee Hun Seong, à không, Lee Bon Seong…

Thứ tiếng đứa trẻ đang kêu rõ ràng là ngôn ngữ ở Đông Âu, nó sống ở Đông Âu từ nhỏ, đừng nói là tiếng Hàn, ngay cả tiếng Anh cũng chỉ biết chút ít.

Lão Lee này cũng thật là, cho đến nay vẫn không thấy xác đâu, nếu còn sống thì quá tốt rồi! Vậy là cha con có thể đoàn tụ, có điều…

Triệu Ngọc biết rõ, xác suất Lee Bon Seong sống sót cơ bản là con số không, nếu như còn sống thì hắn đã nhận được tin tức từ lâu rồi…

Vừa nghĩ đến đây, tàu lượn siêu tốc đã bắt đầu dựng thẳng đứng 90 độ mà lao xuống, Triệu Ngọc bị dọa đến mức mặt biến sắc, nhanh chóng nhắm tịt mắt lại.

Mà Lý Kết ở kế bên lại rất đỗi hăng hái, mặc cho gió lớn rít gào, vẫn cứ gào thét lớn tiếng bằng ngôn ngữ Đông Âu…

Mấy phút sau, tàu lượn siêu tốc đến điểm đích rồi dừng lại.

Triệu Ngọc cảm thấy hai chân như nhũn cả ra, lảo đảo cùng Lý Kết rời khỏi sân ga.

“Ha ha ha…” Đinh Lam đến đón cười ha hả, chỉ vào Triệu Ngọc mà nói: “Còn cuồng thám cái gì nữa chứ? Ngay cả tàu lượn siêu tốc cũng bị dọa thành như vậy, còn không bằng đứa trẻ nữa…”

“Mơ… me…” Lúc này, sau khi Lý Kết nhìn thấy Đinh Lam, lại thân thiết la lên bằng tiếng Trung.

“Ừm…” Đinh Lam ngượng ngùng, vội sửa lại: “Là mẹ!”

“Mẹ… mẹ…” Khả năng học hỏi của Lý Kết rất mạnh, chỉ một lần liền phát âm đúng.

“Ừ… hình như cũng không đúng nhỉ?” Đinh Lam suy nghĩ rồi nói: “Cháu nên gọi là ‘dì’ mới phải!”

“Dì?” Lý Kết chớp chớp mắt, hiếu kỳ hỏi bằng tiếng Anh: “Đó là cái gì?”

Phốc hì…

Đinh Lam cười: “Đây không phải là ‘cái’, là chỉ em gái của mẹ…”

“À…” Lý Kết hiểu ý, thử gọi: “Dì…”

“Đứa trẻ này…” Triệu Ngọc xoa đầu Lý Kết, nói: “Lớn lên đẹp trai như vậy, mày rậm mắt to, sao trông không giống Lee Bon Seong gì cả?”

“Mẹ của người ta đẹp, ừm…” Đinh Lam nhíu mày, vội ra dấu im lặng với Triệu Ngọc.

Cô cảnh cáo Triệu Ngọc, mặc dù bây giờ Lý Kết không hiểu tiếng Trung nhưng sau này vẫn không nên nhắc đến cha mẹ ở trước mặt đứa trẻ, để tránh đau lòng.

Triệu Ngọc hiểu được, vội vàng im miệng.

Hắn nghĩ trong lòng, xem ra nuôi trẻ con cũng là một môn học, điều mình cần học còn nhiều lắm!

“Dì ơi…” Lúc này, Lý Kết chỉ khu vui chơi ở phía xa, nói tiếng bằng Trung bập bẹ: “Cháu muốn… súng… súng…”

“À…” Đinh Lam hiểu ý, nhanh chóng gật đầu: “Cháu muốn bắn súng phải không? Được thôi… đi! Chúng ta đi chơi trò xạ kích…”

Nói rồi hai người nhanh chóng dẫn theo Lý Kết đến quầy trò chơi bắn súng.

Sau khi Triệu Ngọc trả tiền, Lý Kết phấn khích nâng súng bắn một loạt.

Nhưng mười phát đạn chỉ bắn trúng một phát, đứa trẻ lộ vẻ thất vọng.

“Không sao đâu!” Đinh Lam an ủi: “Cháu còn nhỏ, cần phải luyện nhiều thêm, nào, để cha nuôi cháu mua thêm mấy lượt…”

“Được thôi!” Triệu Ngọc móc ví ra, chuẩn bị trả tiền.

Không ngờ, Lý Kết đột nhiên kéo tay Triệu Ngọc, nói bằng tiếng Trung không mấy lưu loát: “Cha nuôi, tới… tới bắn…”

“Hửm… cha à?” Triệu Ngọc nhìn Đinh Lam: “Thế này là muốn anh bắn sao?”

“Đúng đó!” Đinh Lam cười vui vẻ: “Anh làm mẫu cho thằng bé xem đi!”

“Đùa… đùa cái gì chứ!” Triệu Ngọc cười gượng: “Anh là cuồng thám, anh mà bắn là chết người đó! Thế này đi…”

Nói rồi Triệu Ngọc đưa súng cho Đinh Lam và nói với Lý Kết: “Tay thiện xạ cao cấp như cha không thể tùy tiện bắn được đâu, hay là để cho dì của con làm mẫu đi!”

“…” Đinh Lam không nói gì, nhưng ánh mắt hiện lên vẻ khinh thường, tuy nhiên nữ đặc công vẫn cầm lấy súng đồ chơi mà Triệu Ngọc đưa.

Mười phút sau, Lý Kết ôm lấy con gấu bông cỡ lớn, vui mừng hớn hở cùng Triệu Ngọc và Đinh Lam rời khỏi sân bắn.

Lại nhìn sang Triệu Ngọc, tay xách nách mang hơn chục con gấu bông, sắp cầm không nổi nữa rồi…

“Dì giỏi quá!” Lý Kết khen ngợi với vẻ mặt ngưỡng mộ: “Tay thiện xạ!”

“Hứ!” Triệu Ngọc xem thường: “Cha nuôi của con còn chưa ra tay đâu đấy! Nếu là cha thì họ phải dỡ cả quầy bắn để đền đấy!”

“Không phải anh nói em đâu!” Triệu Ngọc chuyển sang nói với Đinh Lam: “Em làm vậy có hơi quá đấy, quầy bắn của người ta chỉ là chỗ làm ăn nhỏ, em giành hết các phần thưởng của người ta như vậy, có quá đáng quá không?”

“Ai bảo họ không trung thực chứ?” Đinh Lam bĩu môi: “Cố ý chỉnh ống kính lệch sang trái 05 độ, cũng may là bắn đạn đất! Nếu là cảm ứng điện tử thì không chừng sẽ giở trò đấy! Đáng đời!”

“Đáng đời!” Ai ngờ, mặc dù Lý Kết không hiểu gì cả nhưng vẫn phụ họa theo, khiến cho Triệu Ngọc và Đinh Lam bật cười.

Sau đó, ba người lại đi dạo quanh khu vui chơi.

Để tiết kiệm thời gian, Triệu Ngọc còn mua cả vé VIP nên khi chơi mấy trò chuyến tàu ngân hà, cuộc phiêu lưu giả tưởng và thảm bay thì không cần phải xếp hàng nữa…

Ngoại trừ vui chơi ra, họ còn cùng nhau thưởng thức những món ăn vặt nữa, chơi đùa đến mức quên cả thời gian.

Đây vốn là bản tính của trẻ con, Lý Kết đương nhiên là chơi vui chẳng cần quan tâm gì.

Mà Triệu Ngọc và Đinh Lam đã lâu rồi chưa được thả lỏng, nên cũng nhờ đó mà buông lỏng tâm trạng.

Thẳng cho đến khi trời tối, ba người mới lưu luyến mà rời khỏi khu vui chơi, quay về khách sạn.

Sau khi trở về phòng, thằng bé đã chơi đến mức thấm mệt, Đinh Lam giao nó cho bảo mẫu, sau đó còn cố ý sắp xếp vệ sĩ xuất sắc để bảo vệ an toàn cho nó.

Có điều, sau khi sắp xếp xong xuôi, Triệu Ngọc và Đinh Lam không quay về phòng nghỉ ngơi mà cùng nhau đi đến một căn phòng tổng thống xa hoa trong khách sạn.

Vào phòng thì họ nhìn thấy Tiêu Hàng, Lê Tịnh đợi đã lâu. Sau khi Triệu Ngọc và Đinh Lam ngồi xuống, Miêu Khôn cũng từ trong phòng ngủ ở phía sau đi ra.

Trong tay Miêu Khôn cầm một bình rượu vang trông có vẻ cao cấp, chưa ngồi xuống đã nói với mọi người: “Nào, nếm thử xem! Mặc dù không phải là Sauvignon Blanc, nhưng cũng rất đắt đấy!”

“Hả?” Triệu Ngọc chợt cảm thấy hơi bất thường, vội hỏi ngay: “Cha vợ, ý cha là gì thế? Đừng nói là cha định nói với con rằng hành động ở Hàn của chúng ta đã kết thúc rồi nhé?”

“Không!” Nào ngờ, Miêu Khôn nghiêm túc nói: “Hoàn toàn ngược lại, hành động thật sự giờ mới bắt đầu!!”