← Quay lại trang sách

Chương 2137 Chủ thuê nhà báo án

“Anh xem, đây là tin tức báo án vào tháng 9 năm 2001, bởi vì tin tức không được đầy đủ nên cuộc điều tra cuối cùng vẫn không có kết quả, nhưng mà…” Đội trưởng Mưu đặt tư liệu trước mặt Triệu Ngọc và nói: “Anh nhìn kỹ tin tức báo án này xem, hình như cực kỳ giống người bị hại trong vụ án nhật ký giết người!”Triệu Ngọc nhận lấy tư liệu, chăm chú xem xét.

“Đây” Đội trưởng Mưu lại ở một bên giới thiệu: “Người báo án là một bác sĩ công tác tại bệnh viện, bà ấy báo rằng bà ấy cho một khách trọ nữ thuê nhà cũ của mình, thế nhưng đã rất lâu rồi bà ấy không nhìn thấy khách trọ nữ này!”

“Lúc ấy, khách trọ nữ đưa tiền thuê nhà nửa năm, còn rất lâu mới tới kỳ hạn, cho nên bác sĩ kia lo lắng khách trọ nữ này phải chăng đã gặp nguy hiểm, vậy nên đã báo cảnh sát!”

“Anh xem” Đội trưởng Mưu mở một tờ tài liệu được tách riêng và nói: “Đây là bản sao chép hợp đồng thuê nhà năm đó, căn cứ vào hợp đồng thì khách trọ nữ tên là Tân Lệ Lệ, trên đó có lưu lại số thẻ căn cước của cô ấy”

“Thế nhưng sau khi cảnh sát căn cứ vào báo án mất tích để điều tra thì lại phát hiện ra thẻ căn cước này là giả. Sau đó, vụ này không bao giờ được xóa án nên chúng tôi đang tìm nhân viên cảnh sát thụ lý năm đó để xác minh tin tức!”

“Còn nữa, anh nhìn ở đây” Đội trưởng Mưu chỉ vào một tập tư liệu khác và nói: “Trên đây có ghi dòng miêu tả của chủ thuê nhà về người mất tích, bà ấy nói rằng người mất tích tự xưng là sinh viên đang đi học, chỉ mới hai mươi tuổi, mặt tròn, vóc dáng không cao…”

“Những lời miêu tả này dường như hơi tương đồng với người chết trong vụ án nhật ký giết người… Có khi nào… cô gái này đúng là một trong số những người chết không?”

“Nhìn qua…” Nhiễm Đào xoa cằm nói: “Đúng là hơi tương tự đấy… Thế nhưng không phải chúng ta đã điều tra rồi à? Trong các trường đại học của Thừa Châu năm đó vốn chưa từng xảy ra vụ án sinh viên đang học bị mất tích!”

“Đầu óc của anh đúng là bị rỉ sét rồi” Thôi Lệ Châu nói: “Anh không nhìn thấy được à? Tên và số căn cước mà cô ấy lưu lại đều là giả mà!”

“Theo tôi thấy, cô gái này căn bản không phải sinh viên gì, sở dĩ cô ấy không muốn để lộ tin tức thật sự là bởi vì cô ấy đang làm nghề phi pháp, ví dụ như… nghề nghiệp đặc biệt mà sếp vẫn luôn nghi ngờ kia!”

“Nghề phi pháp?” Nhiễm Đào nói: “Vậy việc cô gái này mất tích có phải là chuyện không thể nào bình thường hơn không? Chưa chắc đã là người bị hại trong vụ án mà?”

“Không chừng là bị chủ nợ ép trả nợ, phải chạy trốn thì sao?”

“Cậu này nói không sai” Đội trưởng Mưu nói: “Những vụ án tương tự như vậy, đừng nói là năm đó, ngay tại lúc này cũng có rất nhiều!”

“Nhưng mà chúng ta tìm được chữ ‘sinh viên’ ở trong dòng miêu tả này, còn cả tuổi tác và chiều cao nữa, đây chính là những đặc điểm phù hợp nhất với vụ án nhật ký giết người trong số tất cả hồ sơ báo án!”

“Cho nên chúng ta còn cần phải điều tra kỹ thêm!”

“Đúng vậy” Triệu Ngọc gật đầu: “Cho dù là manh mối gì cũng không thể bỏ qua được! Đội trưởng Mưu, có thể tìm được người chủ cho thuê nhà đã báo án không?”

“Được, chúng tôi đã tìm được rồi!” Đội trưởng Mưu nói: “Trên tài liệu này có số điện thoại của người báo án, chúng tôi đã điều tra được nữ bác sĩ này hiện tại đã là Phó Giám đốc của bệnh viên phụ sản thành phố Thừa Châu!”

“Anh nói xem, chúng ta gọi điện thoại cho bà ấy hay là tự mình đi tìm bà ấy một chuyến đây?”

“Ừm…” Triệu Ngọc suy nghĩ một chút: “Chuyện như vậy nhất định phải gặp mặt nói chuyện trực tiếp mới được, đầu tiên anh hãy phái người gọi điện thoại thông báo cho bà ấy trước đi!”

“Vâng!” Đội trưởng Mưu gật đầu, sau đó đi gọi điện thoại.

“Sếp à” Thôi Lệ Châu nói với Triệu Ngọc: “Là năm 2001 đấy, trước đó chúng ta đã suy đoán thời gian gây án của hung thủ là từ năm 1998 đến năm 2000, nếu như là năm 2001 thì chẳng lẽ… Là thi thể được chôn ở dưới cây đa cổ thụ sao?”

“Pháp y Trương nói, thông qua thi thể chỉ có thể đánh giá được niên đại một cách đại khái chứ không thể xác định là năm nào, còn nữa…” Triệu Ngọc nói: “Loại báo án này rất nhiều, chưa chắc đã là trường hợp của vụ án mà chúng ta muốn điều tra”

“Tôi nhớ được là…” Nhiễm Đào lại nói: “Pháp y Trương đã nói thời gian thi thể nữ số bốn bị vứt xuống hố rác thải và thi thể nữ số năm bị chôn dưới cây đa cổ thụ không cách nhau quá xa, rất có thể là cùng một năm!”

“Cho nên, dù có đúng là cô gái mất tích này thì cũng có thể là thi thể nữ số bốn!”

“Lúc này mà nói những lời ấy thì vẫn còn sớm” Triệu Ngọc nói: “Tôi thấy vẫn nên xác nhận rồi hẵng nói thì hơn!”

“Tổ trưởng Triệu” Lúc này, đội trưởng Mưu đã nói chuyện điện thoại xong, quay lại và nói với Triệu Ngọc: “Tôi vừa mới liên lạc được rồi, bà Phó Giám đốc kia đang đi họp ở Tấn Bình, phải tới ngày mai mới về đây!”

“Cho nên… Anh xem… Tình tiết vụ án đang khẩn cấp” Đội trưởng Mưu nói: “Chúng ta vẫn nên nói chuyện qua video đi!”

⚝ ✽ ⚝

Mười lăm phút sau, một nữ bác sĩ khoác áo blouse trắng xuất hiện trên màn hình, chính là người chủ thuê nhà năm đó.

Người này tuổi tác đã không nhỏ, hơn năm mươi tuổi, dáng người hơi thấp, nhưng tinh thần lại rất tỉnh táo.

“Đúng vậy, tôi vẫn nhớ kỹ dung mạo của cô gái ấy, hình như…” Nữ bác sĩ vừa nói vừa chỉ vào hình ảnh trên điện thoại di động của mình và nói: “Rất giống cô gái này, ở phía bên phải khóe mắt có một nốt ruồi duyên, khi cười lên thì có hai lúm đồng tiền, trông vô cùng rực rỡ xán lạn…”

Trước đó, đội trưởng Mưu đã gửi hình ảnh 3D của năm cô gái cho nữ bác sĩ này để bà ấy nhận dạng, giờ phút này, hình ảnh trên điện thoại di động của bà ấy, chính là ảnh chân dung của cô gái bị hại số năm!

⚝ ✽ ⚝

Nữ bác sĩ này khiến nhóm người Triệu Ngọc lập tức hưng phấn hẳn, không ngờ sau nhiều lần khó khăn trắc trở như vậy, cuối cùng bọn họ cũng tìm được tin tức của người bị hại.

“Nhưng mà…” Nữ bác sĩ cẩn thận nói: “Tôi chỉ có thể nói là dáng dấp rất giống, nhưng không thể hoàn toàn xác định được, thực ra tôi cũng chỉ gặp cô ta vài lần mà thôi!”

“Tôi hiểu rồi” Triệu Ngọc nói: “Vậy bà có thể nói chi tiết một chút không? Cô ấy có bạn bè gì không? Bà còn biết được những gì về cô gái này?”

“Rất ít…” Nữ bác sĩ cẩn thận nhớ lại, nói: “Năm đó, tôi cùng chồng mua nhà mới nên đã cho thuê nhà cưới khi chúng tôi kết hôn, cô ta chính là khách trọ đầu tiên của chúng tôi!”

“Sau đó… Ừm…” Nữ bác sĩ nói: “Cô ta ở trong nhà của chúng tôi nửa năm, ban đầu là mỗi quý nộp tiền một lần, sau khi nộp được hai quý thì cô ta ngại phiền nên đã dứt khoát nộp tiền thuê nhà nửa năm!”

“Tôi cũng nhiệt tình, thấy cô ta thẳng thắn như vậy nên lập tức cho giảm đi số lẻ…”

“Sau khi cô ta nộp tiền thuê nhà nửa năm, đến tầm tháng 9, công tơ điện trong khu chung cư được cải tạo nên phường đã liên lạc với tôi, rồi tôi đi tới nhà cho thuê tìm cô ta nhưng không tìm được…”

“Kết quả, hàng xóm của chúng tôi nói rằng cô gái này đã rất lâu chưa trở về nhà cho thuê, những người hàng xóm còn tưởng rằng cô ta đã trốn tiền thuê nhà đấy!”

“Bắt đầu từ lúc đó, tôi đã ý thức được có điều bất thường, cho nên…” Nữ bác sĩ nói: “Tôi nhanh chóng liên hệ với chồng của tôi, rồi chúng tôi đi tới Cục Cảnh sát báo án!”

“Lúc ấy, chúng tôi không suy nghĩ gì nhiều, chỉ sợ cô ta gặp phải chuyện gì nguy hiểm…”

“Thật sự không nghĩ tới nhân viên cảnh sát nói cho chúng tôi biết rằng số căn cước mà cô ta lưu lại là số giả…” Nữ bác sĩ tiếp tục nói: “Lúc ấy, cảnh sát đã hỏi thăm rất nhiều người, tiến hành tra tìm rất lâu, thế nhưng bởi vì tin tức quá ít nên cuối cùng vẫn không tìm được…”

“Tôi nhớ được là năm đó, hai chúng tôi đã lo lắng cho cô ta một khoảng thời gian, nhà cũng vẫn luôn giữ cho cô ta chứ không hề động vào…”

“Mãi cho đến khi tới hạn thuê nhà, chúng tôi mới dọn dẹp qua một chút, rồi cho người khác thuê…”

“Vậy…” Triệu Ngọc vội hỏi: “Lúc dọn dẹp nhà, bà có phát hiện ra điều gì dị thường hay không?”