← Quay lại trang sách

Chương 2136 Buổi hữu nghị đặc biệt

Lại một ngày trôi qua, vào mười giờ trưa, trong một đại sảnh tại khách sạn Arcadia thành phố Thừa ChâuTrong đại sảnh náo nhiệt dị thường, một buổi hữu nghị đặc biệt đang được tổ chức.

Tất cả những người tham gia buổi tiệc này đều là sinh viên đại biểu khóa 96-98 của trường Đại học Sư phạm Hà Dương, còn có giáo sư và lãnh đạo trường học năm đó.

Buổi hữu nghị này sở dĩ đặc biệt là bởi vì chủ sự không phải sinh viên cũng không phải phía trường học mà là… cảnh sát!

Chuẩn xác hơn mà nói, chính là ý định của tổ trưởng tổ điều tra đặc biệt của Tổng cục Hình sự trung ương – Triệu Ngọc!

Nói đến đây, ý định này của Triệu Ngọc cũng thật đặc biệt, có thể nói là trước nay chưa từng xảy ra, sở dĩ hắn mời sinh viên và giảng viên của trường Đại học Sư phạm năm đó tới tổ chức buổi hữu nghị là muốn thông qua buổi hữu nghị này để thu hoạch được nhiều tin tức hơn.

Theo lý thuyết, cảnh sát muốn thu hoạch được tin tức, bình thường đều sẽ áp dụng hình thức thăm hỏi điều tra, không cho những người bị hỏi thăm tiếp xúc quá nhiều với nhau.

Nhưng mà bây giờ, phương pháp của Triệu Ngọc lại hoàn toàn trái ngược, không những gọi tất cả mọi người tới tập trung một chỗ mà còn tổ chức buổi hữu nghị cho bọn họ.

Càng đặc biệt hơn chính là Triệu Ngọc còn chuẩn bị cho bọn họ rượu Ngũ Lương Dịch, yêu cầu mỗi người nhất định phải uống rượu, uống say thì càng tốt.

Giờ phút này, bữa tiệc hữu nghị đang được cử hành, cho dù xảy ra vụ án nhật ký giết người nhưng sau sự tẻ nhạt ban đầu, tình cảm thầy trò vẫn dấy lên mong muốn trò chuyện của bọn họ, mọi người bắt đầu nâng ly cạn chén, tự do tâm sự.

Mà trong một phòng nhỏ ngay sát đại sảnh bữa tiệc, nhóm người Triệu Ngọc lại rất bận rộn.

“Tăng Khả” Triệu Ngọc nhìn khung cảnh trong đại sảnh bữa tiệc, hỏi Tăng Khả: “Cậu xác định có thể ghi chép lại mỗi một bàn, mỗi một người đang nói chuyện đúng không?”

“Đương nhiên rồi!” Tăng Khả nhanh chóng gật đầu: “Bên trong lẵng hoa được đặt ở giữa bàn ăn đều có lắp đặt máy nghe trộm, anh yên tâm đi tổ trưởng, đối với em mà nói thì chuyện này tuyệt đối không có vấn đề!”

“Không chỉ cần âm thanh thôi đâu” Triệu Ngọc căn dặn: “Tôi còn cần hình ảnh của bọn họ, tôi cần có thể nhìn thấy vẻ mặt của mỗi người!”

“Không thành vấn đề!” Tăng Khả nói: “Bốn phương tám hướng của mỗi bàn rượu đều có camera, ngoài ra, trong đại sảnh bữa tiệc cũng lắp đặt camera góc rộng HD, đảm bảo có thể nhìn thấy được biểu lộ của từng người!”

“Được, vậy…” Triệu Ngọc xoay người lại, nói với Ngô Tú Mẫn: “Chị Ngô, cần ‘chăm sóc’ trọng điểm những người kia, chị cần phải ‘chăm sóc’ trọng điểm một chút đấy!”

“Chồng của Khổng Tiêu Tuyết, tất cả những người đang vây quanh Lưu Duy Nhất nói chuyện, còn có mấy vị giáo sư mà chúng ta đã khoanh vùng lại…”

“Không có vấn đề” Ngô Tú Mẫn kiểm tra ống kính, sau đó giơ tay ra hiệu “OK” với Triệu Ngọc.

Nhiệm vụ của Ngô Tú Mẫn là phải thông qua những động tác nhỏ bé của những người ở trong bữa tiệc này để tiến hành phân tích xem có người nào bất thường hay không.

Mà những người khác thì phụ trách ghi chép tất cả câu chuyện của mọi người, để từ đó tìm ra tin tức liên quan tới vụ án.

Sở dĩ bảo bọn họ uống rượu đương nhiên là vì để cho mọi người có thể rượu vào mà lời ra, lấy được càng nhiều tin tức hơn.

Đương nhiên, tất cả công việc của nhóm người Triệu Ngọc đều là ngồi từ một nơi bí mật gần đó, mặc dù buổi hữu nghị lần này được cảnh sát chủ trì và thanh toán, nhưng mà ngoại trừ người trong cuộc là Lưu Duy Nhất ra, toàn bộ những người tham gia bữa tiệc hoàn toàn không biết.

Mọi người chỉ cho là buổi hữu nghị lần này là do trường học tổ chức.

Sau khi bữa tiệc bắt đầu, chủ đề của mọi người tự nhiên cũng đều vây quanh vụ án nhật ký giết người, dù sao thì đối với trường học, thậm chí là toàn bộ Thừa Châu mà nói, vụ án này đều vô cùng nghiêm trọng!

Đúng như Triệu Ngọc mong đợi, dưới sự sắp đặt có chủ đích của cảnh sát, những người tham gia bữa tiệc dần dần mở rộng nội tâm, bắt đầu nhớ lại một vài chuyện cũ năm đó…

“Sếp à” Nhiễm Đào nhìn màn hình giám sát, hỏi Triệu Ngọc: “Anh thật sự cho rằng là giáo sư sao? Bọn họ đều là giáo sư đại học, làm sao lại có thể gây ra một vụ án như thế chứ?”

“Lời này của anh đúng thật là nhảm nhí mà” Thôi Lệ Châu tức giận nói: “Giáo sư đại học thì không thể trở thành tội phạm giết người được sao? Anh trở về nhìn trong ngục giam xem, cho dù là có văn hóa, có tiền, hay là có địa vị thì chẳng phải chỗ nào cũng có à?”

“Ngược lại thì tôi thật sự rất coi trọng suy đoán này của sếp” Thôi Lệ Châu ủng hộ, nói: “Không chừng là giáo sư nào bị cái gì đó kích thích, sau đó lại vừa hay nhìn thấy nhật ký giết người của Lưu Duy Nhất, cho nên mới sinh ra suy nghĩ giết người!”

“Thế nhưng mà… thứ cho tôi nói thẳng…” Nhiễm Đào đen mặt nói: “Các giáo sư năm đó hiện giờ đã có rất nhiều người không còn sống nữa, hôm nay, cũng có rất nhiều người bởi vì lý do sức khỏe mà không tới được!”

“Cứ thế mà ăn một bữa cơm, uống một bữa rượu, chúng ta… chúng ta sẽ có thể tìm được manh mối sao?”

“Không phải tôi đã nói với cậu rồi à?” Triệu Ngọc nheo mắt lại, nói: “Chúng ta làm thế này là vì không có biện pháp nào khác, chỉ có thể vừa đi vừa thử thôi!”

“Mọi người cũng biết rồi đấy” Triệu Ngọc bất đắc dĩ nói: “Chúng ta không có khả năng đi thăm dò từng ADN của những giáo sư kia, nếu quả thật phải tra xét như vậy thì khẳng định là tổ điều tra đặc biệt của chúng ta không chịu nổi!”

“Những người kia đều có văn hóa, khẳng định sẽ làm loạn với chúng ta, cho nên… Cũng chỉ có thể như vậy thôi…”

“Nói thật, tôi thật sự bội phục sếp!” Thôi Lệ Châu ủng hộ Triệu Ngọc một lần nữa: “Không ngờ ngay cả ý định ngu ngốc như vậy cũng có thể nghĩ ra được!”

“Nếu đã như thế mà vẫn còn không tìm được manh mối, vậy thì thật sự không còn đạo lý nữa rồi…”

“Đúng vậy, từ sinh viên, gác cổng lại tới giáo sư” Nhiễm Đào vuốt mông ngựa nói: “Tất cả đều bị sếp tra xét mấy lần! Tôi thật sự vô cùng hiếu kỳ, hung thủ rốt cuộc là ai?”

“Nói nhảm” Thôi Lệ Châu nhếch miệng: “Chỉ có hiếu kỳ thì làm được cái gì? Anh hãy làm xong việc của anh đi!”

Nghe thấy Thôi Lệ Châu nói như vậy, Nhiễm Đào đành phải hậm hực bỏ qua chủ đề, đi quan sát màn hình giám sát của mình.

Lúc này, Triệu Ngọc đang nghiêm túc quan sát một người, đó chính là chồng của Khổng Tiêu Tuyết. Người này là giảng viên của Khoa Báo chí, tin tức trong nhóm chat của lớp bọn họ chính là do người này để lộ.

Triệu Ngọc luôn cảm thấy người này hoặc là không đơn giản, hoặc vốn biết rõ tình hình, cho nên mới cố ý mời anh ta tới bữa tiệc này.

Trước đó, Ngô Tú Mẫn đã điều tra được người này không phải là sinh viên của trường Đại học Sư phạm Hà Dương, năm đó anh ta học đại học trên thủ đô.

Nhưng mà Triệu Ngọc cho rằng không thể bởi vì người này không phải là sinh viên Đại học Hà Dương mà dễ dàng bài trừ hiềm nghi của anh ta được.

Dù sao thì vụ án giết người vốn xảy ra trong kỳ nghỉ hè, lúc đó, chắc anh ta cũng ở Thừa Châu, vẫn có khả năng gây án nhất định.

Bởi vậy, Triệu Ngọc cố ý sắp xếp anh ta cùng Lưu Duy Nhất ở chung một bàn, để Lưu Duy Nhất tâm sự với anh ta.

Giờ phút này, bọn họ đã uống khá nhiều, trong cuộc nói chuyện có không ít lời nhắc tới vụ án nhật ký giết người, Triệu Ngọc cẩn thận lắng nghe từng câu nói mà anh ta nói và mỗi động tác nhỏ bé mà anh ta làm.

Sau khi quan sát một hồi lâu, cuối cùng cũng bất đắc dĩ lắc đầu.

Có lẽ là do sự nhạy cảm của Khoa Báo chí cho nên chồng của Khổng Tiêu Tuyết rõ ràng cảm thấy vô cùng hứng thú với vụ án này, cứ mãi truy hỏi Lưu Duy Nhất về những vấn đề liên quan tới tình tiết vụ án, trông cứ như đang tìm tin tức phỏng vấn vậy.

Nếu vụ án này thật sự có liên quan tới anh ta, chỉ sợ là anh ta tuyệt đối sẽ không có biểu hiện như vậy, nên Triệu Ngọc đã yên lặng xóa bỏ hiềm nghi của người này.

Ai ngờ đúng lúc này, căn phòng bỗng nhiên bị người nào đó đẩy ra, đội trưởng Mưu vội vàng chạy vào và nói với Triệu Ngọc: “Tổ trưởng Triệu, chúng tôi đã tìm được một tin báo án mất tích có thể là của một trong các nạn nhân rồi! Anh mau xem thế nào…”