← Quay lại trang sách

Chương 2140 Tâm nguyện giết người

Trong văn phòng tổ điều tra đặc biệt tại Cục Cảnh sát Thừa ChâuĐêm khuya.

Triệu Ngọc đã không nhớ rõ đây là lần thứ mấy hắn thức đêm phân tích tình tiết vụ án kể từ khi trở thành cảnh sát hình sự, mặc dù địa điểm cứ thay đổi, thậm chí còn từng đi ra nước ngoài, nhưng bảng trắng trước mặt lại vĩnh viễn quen thuộc như trước.

Nói thật, cho đến hôm nay, nhất là sau khi trở về từ Hàn Quốc, vẻ mệt mỏi của Triệu Ngọc đã hiện rõ, hoàn toàn không có cảm giác tinh thần sung mãn như trước đây.

Còn nữa, không biết là không quen khí hậu hay là tác dụng của tâm lý mà chứng ù tai lúc đầu vốn đã bình phục giờ lại tái phát.

Có lẽ… Thật sự nên nghỉ ngơi một thời gian nhỉ?

Thực ra, Triệu Ngọc vô cùng hiểu rõ trạng thái của bản thân mình, đừng thấy vụ án hiện tại rất lớn, thế nhưng trong một tuần lễ từ sau khi tới Thừa Châu này, hắn chưa từng thật sự thức đêm lần nào, cũng không cảm thấy áp lực quá lớn.

Dù sao, hắn đã phá được rất nhiều vụ án huyền bí lâu năm chưa được giải quyết rồi, đối với vụ án nhật ký giết người này mà nói, ngay từ khi mới bắt đầu, hắn thật sự có một loại cảm giác không vừa mắt cho lắm.

Theo Triệu Ngọc, vụ án này dù sao cũng xảy ra ở trong sân trường, mặc dù cũng là một vụ án cũ xảy ra từ hai mươi năm trước, thế nhưng những manh mối trong vụ án có thể thẩm tra lại rõ ràng nhiều hơn các vụ án huyền bí mà hắn đã từng điều tra trước đây.

Cho nên, từ đầu đến cuối hắn cho rằng việc phá án vụ án này hẳn cũng giống như trước, là một chuyện dễ như trở bàn tay!

Hơn nữa, hiện giờ manh mối càng ngày càng nhiều, nhất là bọn họ đã thu thập được mẫu ADN vô cùng quan trọng trên thi thể, chỉ cần tìm được kẻ tình nghi là có thể tiến hành so sánh.

Hiện tại, bọn họ đã xác định được một trong số những người bị hại, cho nên Triệu Ngọc càng cảm thấy thời gian lộ ra chân tướng của vụ án nhật ký giết người đã không còn xa nữa!

Cho nên, hôm nay Triệu Ngọc không để ý tới lời phản đối của Miêu Anh, dự định sẽ sắp xếp lại tình tiết vụ án một lần nữa trong đêm nay.

Cảm giác giống như rất nhiều lần trước đó, hắn đã mơ hồ cảm thấy được chân tướng có lẽ đã xuất hiện ở trong tầm mắt của hắn, chỉ là vẫn chưa bị hắn bắt được mà thôi.

“Tổ trưởng Triệu” Lúc này, đội trưởng Mưu Vĩnh Ân ở bên cạnh Triệu Ngọc và báo cáo: “Chúng tôi đã tìm được nhân viên cảnh sát phụ trách vụ án Tân Lệ Lệ mất tích năm đó”

“Có điều… Hai nhân viên cảnh sát đã về hưu rồi, anh cũng biết đấy, lúc đó, ngày nào cũng tiếp những vụ án tương tự, nên bọn họ chẳng nhớ được gì cả…”

“Ừm…” Triệu Ngọc gật đầu. Hắn cảm thấy tin tức của người bị hại đương nhiên là quan trọng, thế nhưng đối với việc phá án vụ án thì không có tác dụng gì lớn.

Bởi vì trong vụ án này có nhân tố giết người hàng loạt rất rõ ràng, hung thủ lựa chọn người bị hại, còn bản thân thì ẩn nấp rất kỹ.

Lại thêm thân phận đặc thù của người bị hại, cho nên nếu như muốn thông qua quan hệ người thân của người bị hại để điều tra vụ án này thì tất nhiên sẽ vô cùng khó khăn.

Trước đây, đội tưởng Mưu đã phái ra một lượng lớn nhân viên cảnh sát, dựa theo tên và tư liệu mà Tiểu Cường cung cấp để tìm những người liên quan.

Thế nhưng, cho tới bây giờ vẫn chưa có tin tức hữu dụng, mặc dù cảnh sát tìm được vài người quen biết Tân Lệ Lệ hoặc Tang Tiểu Tiểu, thế nhưng tất cả bọn họ đều tỏ ra không thân thiết với Tang Tiểu Tiểu!

Ở trong đại đa số vụ án giết người vứt xác, bình thường chỉ cần có thể xác nhận thi thể thì về cơ bản có thể tìm được kẻ tình nghi. Hung thủ tất nhiên là một người có mối hận hoặc là tranh chấp nào đó với người chết.

Thế nhưng, chỗ khó khăn nhất của vụ án nhật ký giết người là ở chỗ hung thủ rất có thể không có quan hệ nào với người chết, chỉ là do hung thủ căn cứ vào một đặc điểm nào đó mà lựa chọn ra.

Tương đương với việc: vụ án này không những là vụ án năm xưa chưa được giải quyết, hơn nữa còn là một vụ án giết người hàng loạt có lựa chọn!

Cho nên, Triệu Ngọc cho rằng nếu như muốn phá vụ án này thì còn phải bỏ công sức điều tra bản thảo của Lưu Duy Nhất, đến những người từng sống trong tòa nhà Chí Trăn cùng với bên phía trường học.

Giờ phút này, Triệu Ngọc đang đứng ở trước mặt bảng trắng, một lần nữa loại bỏ manh mối đã nắm giữ trước mắt, định từ đó tìm ra được một con đường tắt.

“Tổ trưởng” Ngay lúc này, Tăng Khả đang kiểm tra video họp lớp, báo cáo với Triệu Ngọc một chuyện: “Một bạn học của Lưu Duy Nhất ở trên bàn rượu đã nói rằng ông Tùng gác cổng tòa nhà Chí Trăn đã từng để cháu của mình thay ca tầm hai tháng…”

“Hả?” Triệu Ngọc vỗ tay phát ra tiếng, chỉ nói một chữ: “Tra!”

“Rõ!” Tăng Khả gật đầu, sau đó lại nói: “Còn nữa, có một giáo sư nói rằng vào mùa hè năm nào đó, bởi vì tòa nhà chính của trường học được sửa chữa nên trường học đã mở một lối đi tạm thời ở phía Tây”

“Lối đi này vừa lúc đi ngang qua tòa nhà Chí Trăn, có khi nào hung thủ đã thông qua đường này để đưa nạn nhân vào không?”

“Ngày mai nhớ liên hệ với giáo sư này” Triệu Ngọc căn dặn: “Hỏi cặn kẽ rõ ràng tình hình xem sao! Dù sao thì việc thi công chỉ xảy ra trong thời gian ngắn, nhưng vụ án giết người lại kéo dài nhiều năm!”

“Được rồi” Tăng Khả gật đầu, tiếp tục xem xét video.

“Sếp à, bên này của tôi có người nói” Nhiễm Đào lại nói với Triệu Ngọc: “Ông ta từng nhìn thấy bản thảo của Lưu Duy Nhất, đó là một quyển sổ màu xanh, còn nói Lưu Duy Nhất viết hơi ngoáy, căn bản không thể đọc rõ được…”

“Kiểu manh mối này” Triệu Ngọc khoát tay nói: “Đầu tiên cứ ghi chép lại là được, không cần báo cáo với tôi!”

“Vâng…” Nhiễm Đào nhanh chóng im lặng, tiếp tục xem xét.

Giờ phút này, trong đầu Triệu Ngọc đã có được một mạch suy nghĩ khái quát, về người bị hại số năm Tang Tiểu Tiểu, hắn vẫn tương đối hiểu rõ loại người này.

Dù sao, kiếp trước mình cũng thường xuyên liên hệ với những cô gái có nghề nghiệp đặc thù như vậy.

Triệu Ngọc cho rằng thông qua lời miêu tả của nhóm người Tiểu Cường, Tang Tiểu Tiểu hẳn là kiểu nhân viên cao cấp của hộp đêm Tây Hải, mà còn là loại hành nghề tự do.

Lại thêm khí chất, hình dạng vv… của cô ta nữa, Triệu Ngọc có thể đoán được giá cả để hẹn hò với Tang Tiểu Tiểu đương nhiên là không nhỏ.

Nhớ lại lúc mới xuyên qua, hắn đã từng cùng Dương Hồng gặp được chuyện “chân ái vô giá, qua đêm ba nghìn”.

Bởi vậy, Triệu Ngọc phán đoán, một nhân viên cao cấp như Tang Tiểu Tiểu, cho dù đối phương cho không ít tiền thì cũng sẽ không đồng ý cùng đối phương đi tới ký túc xá trường học!

Nơi họ đi bình thường đều là khách sạn cao cấp.

Mặt khác, Triệu Ngọc hiểu rõ nội tình, đối với một nơi có giá cao như hộp đêm Tây Hải, nếu như Tang Tiểu Tiểu ra sân thì bình thường sẽ chỉ vì khách quen.

Nếu là khách lạ thì bên phía hộp đêm sẽ tìm biện pháp, sợ vị khách này là nội gián nào đó.

Bởi vậy, nếu như hung thủ thông qua con đường chính quy để hẹn Tang Tiểu Tiểu ra thì tất nhiên phải bị phía hộp đêm điều tra rõ.

Cho nên, nếu dùng việc này phán đoán thì Triệu Ngọc cho rằng Tang Tiểu Tiểu hẳn đã bị hung thủ sử dụng thủ đoạn bạo lực, cưỡng ép bắt cóc tới trường học.

Nếu như dựa theo mạch suy nghĩ này mà phán đoán tiếp, vậy thì khẳng định là điều kiện kinh tế lúc đó của hung thủ vô cùng bình thường.

Còn nữa, thông qua thi thể mà phán đoán, bởi vì dung mạo và chiều cao của năm người bị hại hơi giống nhau nên Triệu Ngọc có lý do nghi ngờ hung thủ lựa chọn người bị hại cũng là có tiêu chuẩn nhất định!

Phải biết là bên trong bản thảo của Lưu Duy Nhất, người bị hại đều là sinh viên trường khác.

Thế nhưng người chết thật sự đều là người hành nghề đặc biệt.

Như vậy… liệu trong chuyện này có nguyên nhân bí ẩn nào đó không?

Có lẽ nhật ký giết người của Lưu Duy Nhất chỉ là một chất xúc tác, hung thủ thần bí này bởi vì tâm lý vặn vẹo, hoặc là đã từng chịu đựng sự đả kích nào đó nên đã sinh ra suy nghĩ giết người từ lâu!?

Hắn ta chỉ lợi dụng bản thảo của Lưu Duy Nhất để hoàn thành tâm nguyện giết người của mình?

Vậy thì… Người này rốt cuộc sẽ là ai chứ?