← Quay lại trang sách

Chương 2141 Hiệu phó

Sau bốn ngày, cuộc điều tra vẫn không có tiến triển gìNgoại trừ cảnh sát căn cứ vào lời khai của một ma cô già, nghi ngờ thi thể nữ số ba có thể cũng là cô gái từng làm việc tại hộp đêm ra thì tất cả những phương diện khác đều lâm vào thế bí.

Trong bốn ngày, cảnh sát dường như đã so sánh một lượng lớn ADN của những người liên quan, bao gồm sinh viên, bảo vệ, nhân viên còn có giáo sư năm đó, nhưng vẫn không phát hiện ra có ai tương xứng.

Căn cứ vào khám nghiệm ADN di truyền học trong gia đình thì không thể thu nhỏ phạm vi tư liệu ADN. Tên lưu manh này vô cùng may mắn, trong những họ hàng gần với hắn ta, vậy mà không có ai lưu lại số liệu ADN.

Trừ cái đó ra, việc khôi phục hình ảnh 3D và so sánh với những vụ án mất tích khác cũng rất khó khăn, tiến triển chậm chạp.

Tính cả hôm nay thì tổ điều tra đặc biệt mà Triệu Ngọc dẫn đầu đã ở Thừa Châu gần nửa tháng, không ai ngờ rằng lại điều tra được vụ án đến tình trạng này.

Bây giờ, cảnh sát đã mở rộng phạm vi lục soát, bắt đầu tiến hành điều tra nhằm vào sinh viên các trường thể dục cùng với những sinh viên khoa khác liên quan tới tòa nhà Chí Trăn.

Giờ phút này, trong văn phòng của tổ điều tra đặc biệt, bầu không khí có vẻ hơi nặng nề.

Mọi người đều không nghĩ tới vụ án nhìn như sắp có thể phá được, thế mà càng tra càng xa.

Hiện tại, bên phía truyền thông đã loan tin gây xôn xao, vụ án giết người năm xưa đã khiến cho các giới chú ý.

Bởi vì vụ án xuất hiện ở trong trường đại học nên đặc biệt dẫn tới sự chú ý của các sinh viên đại học.

Cho dù bề ngoài trông có vẻ gió êm sóng lặng, nhưng trên thực tế, Đại học Sư phạm Hà Dương đã sớm bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió của dư luận.

Bên phía trường học đương nhiên còn sốt ruột hơn cả cảnh sát, nếu như không thể điều tra ra chân tướng thì đối với trường học mà nói, tất sẽ sinh ra ảnh hưởng vô cùng to lớn.

Việc này không chỉ ảnh hưởng tới việc nhập học mà còn ảnh hưởng nghiêm trọng tới danh tiếng của trường học.

Lực lượng của dư luận truyền thông vô cùng lớn, cho tới bây giờ, ở trên mạng đã xuất hiện hàng trăm phiên bản sinh động như thật, có người nói trường học dính vào xã hội đen, có người nói phòng học nào đó là của sát nhân biến thái, càng kinh dị hơn chính là có người còn bịa đặt trường học năm đó là một cái hầm lò, tổ chức bán thịt nữ sinh, quả thực vô cùng kỳ lạ, muốn bao nhiêu khó nghe thì có bấy nhiêu khó nghe…

Dưới tình hình này, không thể nghi ngờ là nhóm người Triệu Ngọc đã bị áp lực rất lớn.

Triệu Ngọc bây giờ mới hiểu vô cùng sâu sắc, hóa ra vụ án này thật sự không giống những vụ án trước đây. Còn mình nhất định phải tập trung trăm phần trăm mới được.

Thế là mấy ngày gần đây, hắn lại tìm về trạng thái làm việc như trước, mỗi ngày đều toàn lực ứng phó điều tra vụ án.

Cũng không biết chuyện gì xảy ra mà sau khi Triệu Ngọc chăm chỉ, tai của hắn lại chẳng hề xảy ra vấn đề gì.

“Tổ trưởng” Lúc này, Tăng Khả báo cáo với Triệu Ngọc: “Em không liên lạc được với ông chủ cửa hàng điện thoại và sách, bên phía trường học thì thậm chí ngay cả tên của ông ta cũng không nhớ kỹ…”

Hóa ra, thông qua ký ức của các sinh viên và phía trường học, ban đầu, ở bên ngoài tòa nhà Chí Trăn có một loạt căn nhà trệt được trường học cho bên ngoài thuê, có rất nhiều người làm ăn nhỏ như gội đầu cắt tóc, mở quầy bán đồ lặt vặt, bán hoa quả, quà vặt các loại, mà trong đó hot nhất phải kể đến là cửa hàng sách và cửa hàng điện thoại…

Loạt cửa hàng này vô cùng lưu hành trong trường vào thời điểm đó, dường như đã trở thành một bộ phận không thể tách rời trong cuộc sống đại học của các sinh viên.

Cũng chính bởi vì có những cửa hàng này, cho nên vấn đề quản lý mới không thể đặt ra quy tắc tiêu chuẩn được.

Triệu Ngọc cân nhắc, bởi vì những cửa hàng này cách tòa nhà Chí Trăn rất gần nên những nhân viên liên quan tới cửa hàng dường như cũng có khả năng gây án.

Thế là hắn đã phái đội trưởng Mưu triển khai điều tra chuyện này, chỉ tiếc là quản lý của những cửa hàng đó tương đối rải rác, cửa hàng cứ như đèn kéo quân, hàng năm không ngừng thay người, cho nên nếu muốn tìm ra được sẽ mất rất nhiều công sức.

Chẳng phải thế sao, Tăng Khả nói với Triệu Ngọc, cho tới hiện giờ, bọn họ vẫn chưa tìm được ông chủ của cửa hàng sách và cửa hàng điện thoại.

Trước đó, Triệu Ngọc đã cẩn thận phân tích, nếu như vụ án nhật ký giết người có liên quan tới các nhân viên của cửa hàng này thì chí ít, những cửa hàng này đã duy trì hoạt động lâu dài trong trường học, chí ít là ở khoảng thời gian 1997-2001.

Thế là sau một phen xác nhận, cảnh sát đã điều tra được trong đó chỉ có cửa hàng sách, cửa hàng điện thoại và tiệm cắt tóc có thời gian duy trì dài nhất, phù hợp với tiêu chuẩn thời gian của vụ án nhật ký giết người.

Chỉ có điều, thông qua ký ức của đoàn người Lưu Duy Nhất thì người mở tiệm cắt tóc chính là một bác gái lớn tuổi, cho nên tiệm cắt tóc đã được loại bỏ.

Mà ông chủ của cửa hàng sách và cửa hàng điện thoại đều là thanh niên trẻ tuổi, cho nên bây giờ Triệu Ngọc muốn tìm hai người kia để tiến hành điều tra bọn họ xem sao.

Chỉ tiếc là dãy nhà trệt đó đã được phá bỏ hoàn toàn vào năm 2005, bởi vì nhân viên nhà trường không tìm thấy hợp đồng cho thuê năm đó, cho nên đến tận bây giờ, cảnh sát không những không tìm được hai người trong cuộc mà thậm chí ngay cả tên của bọn họ cũng không biết.

Nhóm người Lưu Duy Nhất cũng nói, bọn họ chỉ nhớ hai ông chủ này đều là nam, nhưng mà tên là gì thì chưa bao giờ hỏi cả.

Cảnh sát tìm những sinh viên thường xuyên thuê sách năm đó để nhờ bọn họ vẽ chân dung, nhưng tất cả những anh chị sinh viên này đều không nhớ nổi.

Mặt khác, tình hình cửa hàng điện thoại cũng không hơn kém gì, cảnh sát chỉ có thể căn cứ vào Cục Viễn thông để điều tra tin tức, nhưng mà bởi vì niên đại xa xưa nên vẫn cần một đoạn thời gian dài.

Đương nhiên, ngoại trừ những người này ra, nhân viên đun nồi hơi, đun nước nóng, thậm chí là đầu bếp nhà ăn năm đó, cảnh sát đều đã liệt kê trong phạm vi tìm kiếm, giờ vẫn còn đang tích cực điều tra.

“Tổ trưởng” Lúc này, Tăng Khả lại báo cáo với Triệu Ngọc một chuyện: “Em đã tìm được cháu của ông Tùng rồi, giờ đang điểm tra ADN của anh ta, nhưng mà… anh cũng biết rồi đấy, khả năng không lớn đâu…”

“Ừm…” Triệu Ngọc gật đầu, đương nhiên là hắn biết, mặc dù ông Tùng đã không còn trên nhân thế, nhưng mà trước đó cảnh sát đã lấy được ADN của ông Tùng và tiến hành so sánh với mục tiêu.

Là cháu trai của ông Tùng thì chí ít ADN sẽ gần, hẳn là không có vấn đề.

Nhưng mà để đảm bảo không xảy ra sơ sót gì, công việc nên làm thì vẫn phải làm. Lỡ như đứa cháu trai này lại không có quan hệ máu mủ với ông Tùng thì sao?

Thế là cuộc điều tra vẫn còn tiếp tục, Triệu Ngọc cùng nhóm cảnh sát một phút cũng không nghỉ ngơi.

Chớp mắt một cái đã đến mười một giờ tối, trời đêm thăm thẳm.

Trong văn phòng, chỉ còn lại một mình Triệu Ngọc.

Lần này, hắn không đứng ở trước mặt bảng trắng mà đang nghiêm túc quan sát video thu hình buổi hữu nghị.

Về video từ buổi hữu nghị, trước đó, Tăng Khả và Nhiễm Đào đã cẩn thận điều tra tất cả mọi người và cũng đã ghi lại những tin tức có thể liên quan tới vụ án nhật ký giết người.

Ví dụ như cháu trai của ông Tùng, cũng là nhờ phương pháp này mà tìm được manh mối.

Thông qua mấy ngày điều tra gần đây, hiện giờ bọn họ đã cơ bản loại bỏ được một lượng lớn manh mối, thế nhưng Triệu Ngọc sợ Tăng Khả và Nhiễm Đào đã bỏ qua điều gì đó, cho nên kiên trì muốn tự mình xem lại một lần nữa.

Nói là xem lại một lần nhưng trên thực tế, đây không biết đã là lần thứ bao nhiêu Triệu Ngọc xem rồi.

Giờ phút này, hắn đang xem một đoạn video quay các lãnh đạo của trường, những người ngồi quanh bàn ăn đều là lãnh đạo trước đây và cả lãnh đạo hiện giờ của Đại học Sư phạm Hà Dương.

Trong đó, có một hiệu phó đương nhiệm vừa thưởng thức rượu, vừa cảm khái: “Nếu để tôi nói thì… tôi tuyệt đối không thể không thừa nhận đây là ý trời được!” Ông ta đặt ly rượu xuống, nói với các đồng nghiệp ở đây: “Tòa nhà Chí Trăn ngay từ đầu vốn nên bị dỡ bỏ rồi…”

“Những năm qua, thành tích thể dục chuyên nghiệp của trường Đại học Sư phạm Hà Dương chúng ta tương đối khả quan, cho nên ban đầu nhà trường quyết định phá bỏ tòa nhà Chí Trăn rồi xây dựng một sân vận động phụ trợ!”

“Nếu như quả thật bị phá hủy” Ông ta tỏ ra thần bí: “Vậy thì thi thể bị giấu ở hố rác thải chỉ sợ đã bị người ta phát hiện ra từ lâu rồi nhỉ?”